Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 659: Ung nhọt

Bạn cũ... tầng bảy... Long Duyệt Hồng lập tức bắt được hai từ then chốt.

Từ đầu là do Đỗ Hoành tự mình nói ra, từ sau là do tầm mắt và hành động của ông ta cùng thể hiện ra.

Mà tầng bảy ngoại trừ "Người viên giác" canh gác luân phiên, cũng chỉ có "Ứng thân phật" và những tăng lữ có trạng thái không bình thường.

Liên tưởng đến chuyện Đỗ Hoành từng nói muốn đi tìm cách để tinh thần và thân thể cùng tiến vào thế giới mới, và tuổi thật của ông ta vượt xa bề ngoài, Tương Bạch Miên nghi ngờ, bạn cũ mà ông ta nói chính là "Ứng thân phật" của "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh".

Có lẽ vì người bạn cũ này sau khi tiến vào thế giới mới có trạng thái rõ ràng không bình thường, cho nên Đỗ Hoành mới quyết định tìm con đường mới... Tương Bạch Miên khẽ gật đầu, mỉm cười hỏi:

"Thầy chuẩn bị ra về à?"

Cô không gặng hỏi những chuyện liên quan đến người bạn cũ, dù sao Thiện Na Già cũng ở bên cạnh.

Tuy "Tổ điều tra cũ" và Đỗ Hoành nói chuyện bằng tiếng Đất Xám, nhưng việc này cũng không ngăn được "Đọc tâm đối phương" của Thiện Na Già.

"Đúng vậy." Đỗ Hoành cười nói: "Các cô có chuyện gì không?"

"Có một vài vấn đề muốn hỏi thầy." Thương Kiến Diệu vô cùng thẳng thắn: "Thầy cũng có thể không trả lời, giống như tăng lữ ở nơi này."

Đỗ Hoành liếc nhìn xung quanh:

"Vậy tìm chỗ ngồi đi."

Lần này, ông ta đổi sang tiếng Hồng Hà.

Thiện Na Già không để ý, dẫn vị học giả đồ cổ bí ẩn này và bốn thành viên của "Tổ điều tra cũ" vào một thiện phòng không người ở tầng sáu, còn mình thì đi chỗ khác.

Sau khi mọi người tự tìm mép giường, ghế dài, ghế tựa ngồi xuống, Thương Kiến Diệu trực tiếp hỏi:

"Thầy Đỗ Hoành, tôi không có cách nào tự chiến thắng chính mình, mọi người có thực lực ngang nhau, lại không thể hòa giải với anh ta, có mâu thuẫn căn bản, việc này nên làm thế nào?"

Đỗ Hoành sờ chòm râu dưới cằm, mỉm cười:

"Tôi biết ngay cậu sẽ hỏi vấn đề này."

"Nếu có thể dễ dàng dung nạp bản thân, thì số lượng người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" trên Đất Xám không chỉ như hiện tại."

Ông ta lộ vẻ tự đắc, nói:

"Tôi không thể nào lựa chọn thay cậu, cũng không thể trực tiếp cho cậu phương án, nội tâm của mỗi người không giống nhau, rập khuôn theo người khác sẽ thất bại."

"Theo chút kinh nghiệm cá nhân của tôi, tìm điểm giống nhau giữa cậu và kẻ kia, nắm chắc chuyện hai người đều muốn làm, thử bắt đầu từ đó."

Đỗ Hoành nói đến đó thì ngừng, không giảng giải thêm, dù sao thế giới tâm linh quá riêng tư, mà người với người lại không giống nhau.

Thương Kiến Diệu trầm tư một hồi, chậm rãi gật đầu:

"Cảm ơn thầy."

Sau khi im lặng một lát, Tương Bạch Miên cân nhắc rồi hỏi:

"Thầy Đỗ Hoành, thầy từng đến di tích Số 13 khu đất hoang chưa?"

Đỗ Hoành nghiêm túc nhớ lại:

"Hẳn là đến rồi."

Hẳn là là thế nào... Long Duyệt Hồng vốn định thầm làu bàu một câu như thế, nhưng lại nhớ ra hình như ký ức của Đỗ Hoành không hoàn chỉnh.

"Vậy thầy biết Ngô Mông không?" Tương Bạch Miên hỏi thêm.

"Từng nghe nói." Đỗ Hoành vẫn dùng giọng điệu không chắc chắn đó.

Ông ta cười nói:

"Sao vậy, các cô gặp hắn rồi?"

Đám người Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu tôi một câu, anh một lời, kể lại làm sao chuyện nghe thấy kênh radio "Đạo và sửa chữa thiết bị điện" ở chỗ Lehman, làm sao đuổi theo con sói trắng khổng lồ đến di tích Số 13 khu đất hoang, làm sao bị ảnh hưởng, thiếu chút nữa tự sát.

Họ không nói bản thân có thu âm chương trình phát thanh "Đạo và sửa chữa thiết bị điện", bởi vì nó liên quan đến Tiểu Xung.

Đỗ Hoành yên tĩnh nghe xong rồi sờ chòm râu bên miệng nói:

"Năng lực này hình như có tên là "Tư duy cấy ghép", hoặc là "Tư duy tiềm thức", hoặc là Ngô Mông có cả hai loại..."

Ông ta cũng không chắc chắn lắm.

Đỗ Hoành lại nói:

"Kết hợp với năng lực nắm giữ điện từ ở mức độ nào đó, sẽ cho ra hiệu quả của chương trình phát thanh "Đạo và sửa chữa thiết bị điện"."

"Đây là lĩnh vực nào?" Thương Kiến Diệu tò mò hỏi.

""Trang Sinh" thì phải?" Đỗ Hoành khẽ gật đầu.

"Trang Sinh" à... Sau khi người thức tỉnh lĩnh vực "Trang Sinh" tiến vào "Hành lang tâm linh", sẽ có năng lực quấy nhiễu điện từ... Tương Bạch Miên nghiêng đầu liếc nhìn Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái, tuy không nói gì, nhưng vẻ mong đợi hiện rõ trên mặt.

Ơ... "Lừa gạt điện báo" tương lai thực sự có cơ hội thực hiện... Tương Bạch Miên thu lại đường nhìn.

Dường như Đỗ Hoành cũng có chút hứng thú với di tích Số 13 khu đất hoang, hỏi kết quả quan sát được của "Tổ điều tra cũ" sau mấy lần tiến vào.

Qua một hồi, ông ta liếc nhìn sắc trời, mỉm cười đứng dậy:

"Tôi còn có việc khác, lúc khác trò chuyện tiếp."

Đám người Tương Bạch Miên đứng dậy, theo vị học giả đồ cổ bí ẩn này đến cửa cầu thang.

Lúc gần tạm biệt, Tương Bạch Miên trêu đùa một câu:

"Thầy Đỗ Hoành, thầy lại không nhắc nhở chúng tôi di tích Số 13 khu đất hoang quá nguy hiểm, không phải là nơi chúng tôi có thể thăm dò lúc này."

Đỗ Hoành im lặng hai giây, ánh mắt đảo qua mấy thành viên của "Tổ điều tra cũ", cười tự giễu:

"Tôi vốn định nói vậy, nhưng sau đó thì từ bỏ."

"Sự tồn tại giống như Ngô Mông, chính là ung nhọt và thịt thối của thế giới này, nếu cứ mặc kệ không quản, thì mức độ thối rữa sẽ tăng lên, tình hình sẽ tệ hơn, mà nếu quản thì tất nhiên phải chịu sự mạo hiểm cực lớn, thậm chí còn phải chuẩn bị sẵn sàng sẽ đồng quy vu tận hoặc là hi sinh uổng phí."

"Để cứu vớt toàn bộ nhân loại!" Thương Kiến Diệu đáp lại vô cùng nghiêm túc.

Đỗ Hoành ngẩn ra, cười nói với Tương Bạch Miên, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần:

"Có phải trong lòng các cô đang thầm nói, vì sao tôi không quản?"

"Không có." Tương Bạch Miên và Bạch Thần lắc đầu.

Đối với Tương Bạch Miên mà nói, câu nói "sự tồn tại giống như Ngô Mông, chính là ung nhọt và thịt thối của thế giới này" rất đáng để suy ngẫm.

Long Duyệt Hồng cũng phủ nhận, nhưng có chút chột dạ.

"Chuyện tôi làm bây giờ, thực ra cũng có ý nghĩa ở phương diện này, có lẽ." Đỗ Hoành phất tay, đi xuống cầu thang.

Đây là chỉ Tiểu Xung? Tương Bạch Miên vẫy tay đáp lại.

Sáng sớm, trong di tích thành phố, phế tích bờ bắc.

Trên đường máu thịt bắn đầy lên cỏ dại mọc um tùm, khắp nơi đều là vết cháy sém.

Người máy màu bạc đen có thân hình cao to Gnawa dùng cánh tay có lắp máy phóng lựu nhắm về phía trước, quan sát một hồi rồi nói:

"Những sinh vật biến dị kia đã rút khỏi khu vực này."

Hàn Vọng Hoạch ôm súng trường và Tăng Đóa cầm hai khẩu súng trong tay cùng thở phào một hơi.

Đêm qua họ bị một lượng lớn sinh vật biến dị tập kích, hơn nữa trong đó có máy con nắm giữ năng lực kỳ dị.

Nếu không phải Gnawa là người máy thông minh, miễn dịch với những năng lực đó, Hàn Vọng Hoạch cảm thấy mình và Tăng Đóa cho dù hỏa lực mạnh đến đâu, chắc chắn cũng không thể thoát được.

Điều này khiến hai người cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là "vùng cấm sinh mạng".

Đương nhiên, chủ yếu là chỉ sinh mạng con người.

"Đi thôi." Gnawa mở cửa xe, ngồi lên.

Ông ta giục không chỉ vì nơi này rất nhiều nguy hiểm, mà còn vì Hàn Vọng Hoạch và Tăng Đóa đã ở trong môi trường ô nhiễm quá lâu.

Lúc chiếc xe việt dã nặng nề trên đường rời khỏi di tích thành phố, Hàn Vọng Hoạch ở vị trí phó lái liếc nhìn Tăng Đóa lái xe:

"Nếu bệnh của cô có thể chữa khỏi, tôi cũng có cách khác để giải quyết vấn đề trái tim, cô định làm gì?"

"Làm gì?" Tăng Đóa nghi hoặc đáp lại: "Tìm kiếm nhiều sự giúp đỡ hơn, giải cứu mọi người trong thị trấn, dẫn họ đến điểm định cư mới, sau đó, nghĩ cách liên hệ với tổ chức sản xuất thuốc về gien, hi vọng trẻ con sau này trở nên bình thường hơn..."

Nói đến đây, Tăng Đóa đột nhiên "ối" một tiếng.

"Làm sao thế?" Hàn Vọng Hoạch hỏi.

Tăng Đóa nói với vẻ ảo não:

"Hài cốt của đám sinh vật biến dị kia rất đáng giá, tôi lại quên không nhặt rồi!"

"Bây giờ quay lại quá nguy hiểm." Gnawa ngồi ở hàng ghế sau nhắc nhở.

"Tôi biết..." Trong giọng Tăng Đóa lộ ra ý tiếc của rõ rệt.

Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, cô ta liếc nhìn Hàn Vọng Hoạch với vẻ nghi ngờ:

"Sao anh hỏi câu kỳ quặc vậy?"

"Đột nhiên nghĩ đến." Hàn Vọng Hoạch lời ít ý nhiều.

Tăng Đóa cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy, không nói thêm gì, chuyển sự chú ý vào việc quan sát đường đi.

Xế chiều, số nhà 19 đường Rosta, khu Hồng Cự Lang.

Wall bị một cuộc điện thoại của lãnh đạo trực tiếp gọi đến tổng bộ "Bàn tay trật tự".

"Xảy ra chuyện gì à?" Anh ta hỏi quản lý trật tự khu Hồng Cự Lang Trevis.

Trevis dựa vào lưng ghế, hai tay cùng nắm một chiếc bút máy màu đỏ chót, nói như lơ đãng:

"Lúc trước không phải đã bắt được hung thủ cho nổ bom cuộc biểu tình của công dân sao?"

"Mấy hôm nay chúng ta đã điều tra manh mối từ chỗ hắn, lại bắt thêm được vài người, có thu hoạch thêm."

"Chuyện này nghi là nguyên lão Varro cấu kết với "Quân cứu thế" làm ra."

Nguyên lão Varro... Nguyên lão Varro lúc trước bị bắt gặp hợp tác với "Giáo dục phản tri thức", "Quân cứu thế", nhưng chậm chạp không định tội... Ông ta chính là phụ tá của quan chấp chính... Trong lúc suy nghĩ hiện lên trong đầu Wall, anh ta đột nhiên hiểu ra vì sao trưởng quan Trevis lại muốn gọi mình tới.

Trevis muốn dựa vào mình đưa tin tức này đến chỗ bố vợ, quân đoàn trưởng quân đoàn Đông Phương, thủ lĩnh phái cải cách ở Viện nguyên lão - Gaius.

Trong chớp mắt này, Wall chỉ cảm thấy bầu trời u ám trên thành phố Ban Sơ đang ủ một cơn mưa lớn.

Anh ta dần dần hiểu ra vì sao bố vợ ở lại thành phố Ban Sơ, mãi không chịu quay về quân đoàn Đông Phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận