Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 623: Đề nghị

Nghe Hàn Vọng Hoạch nói xong, Thương Kiến Diệu tỏ vẻ tán thành:

“Sau khi phát hiện người kia là người thức tỉnh lĩnh vực “Tư mệnh”, tôi rất lo lắng cho trái tim của anh.”

Người thức tỉnh lĩnh vực “Tư mệnh”... Hàn Vọng Hoạch từng đảm nhiệm quản lý trị an của chợ Đá Đỏ và đội trưởng đội cảnh vệ thị trấn, từng quen biết với giáo đường Cảnh Giác, gặp trực diện thần xứ người cá, không thiếu hiểu biết về những chuyện tương tự, nhưng Tăng Đóa thì khác, cô ta chỉ biết đến Chấp tuế và người thức tỉnh, từng gặp phải một vài giáo phái nào đó, không biết chi tiết cặn kẽ và cách phân chia các lĩnh vực.

Lúc này nghe Thương Kiến Diệu miêu tả như thế, cô ta tự nhiên sinh ra cảm giác hai bên dường như không ở cùng một thế giới.

Tương Bạch Miên không màng trách móc sự thành thật của Thương Kiến Diệu, trấn an Hàn Vọng Hoạch:

“Việc này phải kiểm tra cặn kẽ mới có thể xác nhận, cảm giác của cá nhân không thể thay thế được máy móc, thỉnh thoảng sẽ có khác biệt rất lớn.”

“Đến đâu kiểm tra chứ?” Hàn Vọng Hoạch hỏi ngược lại một câu.

Vừa dứt lời, anh ta cảm thấy mình hơi xẵng giọng, bất giác đổi một câu:

“Xin lỗi, tâm trạng tôi không được tốt.”

“Tôi hiểu.” Thương Kiến Diệu bày tỏ mình thông cảm với Hàn Vọng Hoạch.

Tương Bạch Miên cũng tỏ ý không sao.

Cô tự hỏi bản thân ở trong lòng: Khi bản thân bị mắc bệnh nan y, thời gian không còn nhiều, khó khăn lắm mới tìm được cách điều trị, thời điểm nhìn thấy ánh rạng đông, đang muốn phấn đấu vì điều đó, thì đột nhiên có một người tới xưng là bạn của mình, phá hỏng tất cả sự sắp xếp của mình, khiến mọi thứ trở nên không còn xác định nữa, mình có tức giận không?

Đáp án của Tương Bạch Miên đối với chuyện này là: Cho dù đối phương không có ác ý, tạo ra rắc rối chỉ là chuyện ngoài ý muốn, thì mình cũng vẫn vô cùng tức giận.

Trong tình huống đó, lí trí thường vô hiệu.

Cô tạm thời né đề tài đi đâu để kiểm tra sức khỏe, cân nhắc rồi hỏi: “Cho nên, thực ra anh đã tìm được trái tim thích hợp, đang chờ hoàn thành một nhiệm vụ, thu được đầy đủ vật tư để đổi?”

“Cũng gần như thế.” Hàn Vọng Hoạch cố ý không nhìn Tăng Đóa.

“Nhiệm vụ gì?” Thương Kiến Diệu khá tò mò hỏi.

Lúc này, Tăng Đóa xoay người xuống giường, đứng dậy hoạt động thân thể:

“Thực ra nhiệm vụ đó là cứu vớt quê hương của tôi, thù lao là trái tim của tôi.”

Cô nhìn ra được người này có thiện ý với Hàn Vọng Hoạch, cảm thấy có thể nói rõ vấn đề, nếu không thì với cục diện hiện giờ, cô và Hàn Vọng Hoạch đừng nói là tổ chức đầy đủ nhân thủ tới giải cứu thị trấn Sơ Xuân, có thể ra khỏi thành phố hay không cũng không nói chắc được.

A… Long Duyệt Hồng không ngờ những suy đoán của Thương Kiến Diệu lúc trước đều đúng.

Hàn Vọng Hoạch thực sự mang người cung cấp trái tim ở bên mình.

Anh ta, anh ta không dị ứng sao? Long Duyệt Hồng suy nghĩ một chút, tin rằng nếu không phải không còn cách nào khác, người bình thường sẽ không làm như vậy.

Có lẽ cảm thấy mình và Tăng Đóa có điểm chung ở phương diện nào đó, Bạch Thần chủ động hỏi:

"Cô vì quê hương, lựa chọn hy sinh bản thân?"

"Không tính là hy sinh." Tăng Đóa mỉm cười: "Coi là tận dụng đồ bỏ đi đi."

Cô ta giải thích thêm:

"Tôi cũng mắc phải bệnh nan y, đến lúc đó những cơ quan này cũng vô ích."

"Bệnh gì?" Tương Bạch Miên lên tiếng hỏi.

Tăng Đóa không cần nhớ lại, trực tiếp nói:

"Biến dị tạo thành bệnh về phương diện máu huyết, cụ thể là gì, tôi cũng không rõ lắm, bác sĩ ở phòng khám nói một đống danh từ tôi nghe không hiểu."

Chưa chắc là bệnh nan y... Rất cần kiểm tra lại kỹ càng một lần nữa... Tương Bạch Miên không nói ra hai câu này.

Nói ra giống như cô đang đạp đổ kế hoạch của Hàn Vọng Hoạch, phá hỏng con đường tự cứu của anh ta.

Trước khi đưa ra phương án thiết thực, cô quyết định giữ im lặng ở chuyện này.

Tuy cô có chút cảm thông cho Tăng Đóa, nhưng hai bên chẳng có quan hệ gì, lòng thương hại này sẽ không ảnh hưởng đến lựa chọn của cô.

"Vậy à..." Thương Kiến Diệu khẽ gật đầu, bày ra tư thế của Tương Bạch Miên lúc trước: "Quê của cô xảy ra chuyện gì,? Vì sao phải cứu vớt?"

Tăng Đóa kể lại ngắn gọn chuyện thị trấn Sơ Xuân trở thành khu thí nghiệm của thành phố Ban Sơ.

Đám người Long Duyệt Hồng nghe một lúc, vẻ mặt trở nên kỳ quặc: Làm thí nghiệm sinh hóa, nghiên cứu gien không phải là bộ môn cơ bản của công ty nhà mình sao?

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến danh tiếng của "Sinh vật Bàn Cổ" không được tốt lắm.

Mà bây giờ, thành phố Ban Sơ lại bắt đầu làm những chuyện tương tự, hơn nữa còn là ép mua ép bán, hành vi không tự nguyện.

Đây là cầm nhầm kịch bản sao?

Tương Bạch Miên suy nghĩ kĩ càng, cảm thấy việc này hoàn toàn có thể hiểu được, bất cứ thế lực lớn nào cũng đều khao khát xóa bỏ khiếm khuyết của bản thân, chỉ cần xuất hiện cơ hội, thì tuyệt đối không từ bỏ!

Nhưng tác phong của thành phố Ban Sơ quả là thô bạo. Dựa theo những gì cô gái này nói, người biến dị ở thị trấn Sơ Xuân nhiều vô số kể, bình thường sinh sống vô cùng khổ sở, họ dùng danh nghĩa chữa bệnh từ thiện hoặc trực tiếp nói mình làm thí nghiệm về phương diện sàng lọc gien, cũng thuận tiện phát triển phương pháp điều trị, là có thể thu gom được một đống người tình nguyện hoàn toàn phối hợp, không cần thiết phải áp bức tàn khốc như thế... Người của các cô thật sự không đáng tiền sao? Tương Bạch Miên không nhịn được thầm mỉa mai mấy câu.

Theo cô thấy, thành phố Ban Sơ làm như vậy còn lâu mới hiệu quả bằng "Sinh vật Bàn Cổ", chỉ dựa vào nhân khẩu nhiều có thể trú đóng quân đội ở khắp nơi, mới có thể duy trì tiếp được.

"Cô... à, xưng hô thế nào?" Lúc này Tương Bạch Miên mới nhớ ra mình còn chưa hỏi tên cô gái kia.

Tăng Đóa báo tên mình một cách ngắn gọn.

Tương Bạch Miên tiếp tục nói:

"Từ miêu tả của cô, thành phố Ban Sơ thực hiện thí nghiệm trong thị trấn của các cô cũng khá bí mật, lực lượng an ninh chắc chắn là rất mạnh."

Nói đến đây, cô nhìn về phía Hàn Vọng Hoạch: "Lão Hàn, nhân thủ mà anh tổ chức xem ra không trông cậy được rồi."

Xảy ra chuyện hôm nay, đám thợ săn di tích kia làm sao còn dám hợp tác với Hàn Vọng Hoạch, không bán đứng anh ta đã coi là rất cao thượng rồi.

"Số vũ khí đã đặt cũng không lấy được." Hàn Vọng Hoạch không kiềm chế được thở hắt ra.

Điều anh ta cảm thấy may mắn nhất là, người mình tìm đến để hợp tác còn chưa biết nhiệm vụ cụ thể là gì, sẽ không ảnh hưởng đến thị trấn Sơ Xuân ở bên kia.

Nghe thấy Hàn Vọng Hoạch cảm thán, Thương Kiến Diệu mỉm cười.

Trước khi anh mở miệng, Tương Bạch Miên đã cướp lời:

"Việc này chúng tôi có trách nhiệm, như vậy đi, chúng tôi sẽ giúp đỡ anh lao động công ích, a, cũng không tính là lao động công ích, tư liệu hoặc hàng mẫu ở trong phòng thí nghiệm của thị trấn Sơ Xuân phải để lại cho chúng tôi một phần."

Sở dĩ cô bổ sung thêm nửa câu sau không phải là thói quen nghề nghiệp xuất thân từ nhân vật phản diện "Sinh vật Bàn Cổ", mà vì lo lắng thằng cha dở hơi Hàn Vọng Hoạch này không muốn lợi dụng người khác, không chịu đồng ý.

Nghĩ rằng trong thời gian ngắn không tìm được sự giúp đỡ khác, Hàn Vọng Hoạch im lặng vài giây rồi nói:

"Được."

Tương Bạch Miên mỉm cười:

"Vũ khí thì anh không cần lo lắng, chúng tôi có rất nhiều, còn tặng kèm một vũ khí cực mạnh."

Lúc cô nói, Thương Kiến Diệu nghiêng người sang phải nhường đường.

Tăng Đóa và Hàn Vọng Hoạch theo đó nhìn thấy Gnawa đang sạc điện ở bên tường.

Người máy... Hàn Vọng Hoạch và Tăng Đóa vừa kinh ngạc, vừa vui mừng.

Trên Đất Xám, một người máy đầy đủ module quả thực được coi là một cỗ máy giết người.

Đợi đến khi sự kinh ngạc đi qua, Hàn Vọng Hoạch không nhịn được hỏi lại lần nữa:

"Rốt cuộc vì sao các cô bị "Bàn tay trật tự" truy đuổi?"

Đội ngũ này dường như đi đến đâu là gây ra một đống chuyện ở đấy.

Hồi trước ở chợ Đá Đỏ, họ tay thì đấm buôn lậu vũ khí, chân thì đá liên minh người không hoàn chỉnh, không hề rảnh rỗi một giây một phút nào.

Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút:

"Tôi cũng không biết nên nói với các anh như thế nào, như vậy đi, các anh cứ trực tiếp xem nhiệm vụ treo thưởng của "Bàn tay trật tự" là biết."

"Lão Gnawa, ông chiếu hình ảnh cho họ xem đi."

Gnawa lập tức thay đổi "thân phận", chiếu những nội dung ghi chép lúc trước lên tường.

Cách thức khoa học kĩ thuật tân tiến như vậy, Hàn Vọng Hoạch và Tăng Đóa mới chỉ nhìn thấy ở một vài nơi như nghiệp đoàn thợ săn.

Họ lấy lại bình tĩnh, xem nội dung tương ứng.

"Tham gia vụ ám sát ở đấu trường giác đấu, bày ra một âm mưu lớn nhắm vào thành phố Ban Sơ..." Chỉ nhìn phần miêu tả phía trước, Hàn Vọng Hoạch và Tăng Đóa đã có cảm giác mí mắt giật lên điên cuồng.

Rốt cuộc đây là đám người gì?

Tuy lúc trước Hàn Vọng Hoạch đã nhìn ra được đội ngũ của Tiết Thập Nguyệt chắc chắn đến từ một thế lực lớn, nhưng hoàn toàn không ngờ họ sẽ trực tiếp đối đầu với thành phố Ban Sơ.

Tương Bạch Miên nhất thời ho khan một tiếng:

"Đổ tội, tất cả đều là họ đang đổ tội, chúng tôi chỉ đánh cắp một ít tin tình báo."

"Đúng vậy, họ quả là lòng dạ hẹp hòi." Thương Kiến Diệu phụ họa.

Hàn Vọng Hoạch gật đầu, nhớ lại rồi nói:

"Tôi nhớ vụ ám sát ở sân giác đấu lần trước, lúc đó "Bàn tay trật tự" không gây ra động tĩnh lớn đến vậy..."

Nói đến đây, anh ta không nói tiếp được nữa.

Dựa theo logic này, chuyện mà đội ngũ Tiết Thập Nguyệt làm ra còn nghiêm trọng hơn vụ ám sát quý tộc ở sân giác đấu rất nhiều, nếu không cũng không đến mức được "đãi ngộ" như thế.

Trong lúc cả người anh ta đang căng lên, Tăng Đóa đã đọc đến phần tiền thưởng.

"Mỗi người mười nghìn Orey?" Thợ săn di tích xuất thân từ thị trấn nhỏ biến dị này kinh ngạc thốt lên.

Cô ta hoạt động chủ yếu trong phạm vi thế lực của thành phố Ban Sơ, nhiệm vụ bình thường nhận được có thể đổi thành Orey, mà bao nhiêu năm qua, cô ta chưa từng thấy số tiền thưởng lớn như vậy lại chỉ liên quan đến vài người!

Tuy tiền thưởng cao thấp không đại diện cho mức độ nguy hiểm của mục tiêu, nhưng mấy chữ mười nghìn Orey cũng khiến cho Tăng Đóa cảm thấy mỗi người ở đây đều khá đáng sợ, giống như những nhân vật trong câu chuyện dùng để dọa đám trẻ nghịch ngợm, khiến chúng đừng khóc nữa.

Đối với thợ săn di tích bình thường như cô ta mà nói, mười nghìn Orey mua mạng cô ta vẫn còn dư dả.

Rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Tăng Đóa ngậm chặt miệng, ánh mắt đảo qua đám người Long Duyệt Hồng, Bạch Thần.

"Chuyện đại khái là như vậy." Tương Bạch Miên ậm ờ kết thúc đề tài này.

Sau đó cô hơi cau mày nói:

"Với tình huống hiện giờ, cho dù hoàn thành nhiệm vụ của Tăng Đóa, cũng không tìm được nơi cấy ghép nội tạng."

Đây không phải là một ca mổ nhỏ, cần phối hợp với rất nhiều máy móc y tế, nếu không thì tỷ lệ tử vong vô cùng cao.

Hàn Vọng Hoạch im lặng một hồi rồi nói:

"Bác sĩ của phòng khám bất hợp pháp trên phố Antana đều cần tiền, không cần mạng."

"Ừ, đến lúc đó rồi tính." Tương Bạch Miên nhất thời không tìm được biện pháp khác.

Tuy cô có thể "không trâu bắt chó đi cày", để bác sĩ Gnawa chân chính tải xuống tài liệu tương ứng, thử hoàn thành một ca phẫu thuật như thế, nhưng "Tổ điều tra cũ" không có thiết bị y tế tương ứng để phối hợp.

Tương Bạch Miên thở hắt ra:

"Đây đều là những rắc rối sau này, vấn đề quan trọng nhất bây giờ là..."

"Chúng ta rời khỏi thành phố Ban Sơ như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận