Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 745: Nâng cao

Bên cạnh chiếc xe jeep màu xanh xám.

Thương Kiến Diệu bỏ "Ngọc sáu giác quan" đang cầm trong tay ra, hỏi với chút mong đợi:

"Có phát hiện nó khác ở đâu không?"

Tuy lần nào cũng cảm thấy lúc đàn ông bình thường cầm "Ngọc sáu giác quan", không thích hợp nói chuyện với người khác, như vậy quá bất lịch sự, nhưng Long Duyệt Hồng vẫn không kìm được hiếu kỳ muốn quan sát xem trạng thái của nó có bất thường không, thế là chăm chú quan sát chuỗi tràng hạt này:

"Hình như, không có gì thay đổi, ít nhất là ở vẻ bề ngoài..."

Tương Bạch Miên tỏ ra tự nhiên hơn, rộng rãi hơn một cách rõ ràng, hơi cân nhắc rồi nói:

"Nhẵn bóng hơn?"

"Không." Thương Kiến Diệu lắc đầu: "Nó vốn được đánh bóng rồi!"

Không đợi Tương Bạch Miên và Long Duyệt Hồng đáp lại, anh bổ sung:

"Với cả, tôi vốn cần phải cướp đoạt năm giác quan trước, sau đó mới có thể cướp đoạt ý thức, hiện giờ có thể trực tiếp làm vậy."

"Mạnh thật đấy!" Long Duyệt Hồng thốt lên.

Như vậy sẽ không yếu hơn "Tim chợt ngừng đập" của dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh", mà phạm vi năng lực của "Ngọc sáu giác quan" hơn chiếc dây chuyền kia rất nhiều, khoảng cách có hiệu lực của dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh" chỉ có bốn mươi mét, mà "Ngọc sáu giác quan" là tám mươi mét.

Thương Kiến Diệu đắc ý đung đưa "Ngọc sáu giác quan" trong tay.

"Phạm vi có hiệu lực của nó bây giờ đã là một trăm hai mươi mét."

"Tăng lên năm mươi phần trăm..." Tương Bạch Miên khá hâm mộ.

Hiện giờ cô còn chưa có đạo cụ của mình.

Đương nhiên "Ngọc sáu giác quan" và dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh" thuộc về tài sản chung của "Tổ điều tra cũ", dù sao lúc trước đối phó với đặc phái viên của Viện nghiên cứu Số 8 - Khan, Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đều phát huy tác dụng quan trọng như nhau, cho nên, Tương Bạch Miên cũng có quyền sử dụng, chỉ có điều cô cảm thấy, với tình huống hiện giờ, hai đạo cụ này trong tay Thương Kiến Diệu hiển nhiên rất có hiệu quả.

Hiện giờ, cô hy vọng tương lai có thể thu được đạo cụ khác, hoặc là Thương Kiến Diệu thăm dò "Hành lang tâm linh", tìm được vật phẩm thích hợp để phối hợp với lĩnh vực "Gương Vỡ".

Không biết tại sao, Thương Kiến Diệu đột nhiên thở dài:

"Nhưng làm vậy, hình như chỉ có thể dùng được ba lần."

Lúc trước thông qua thí nghiệm của Thương Kiến Diệu, "Tổ điều tra cũ" đã biết "Ngọc sáu giác quan" còn sót lại khoảng bao nhiêu năng lượng: Nó còn có thể dùng được năm đến sáu lần, "lần" ở đây là chỉ một vòng tuần hoàn hoàn chỉnh từ cướp đoạt thị giác đến cướp đoạt ý thức.

Mà bây giờ, ý của Thương Kiến Diệu là, nếu như trực tiếp dùng cướp đoạt ý thức, "Ngọc sáu giác quan" không quá ba lần sẽ trở về bình thường.

"Cũng không tệ, thời khắc mấu chốt có thể cứu được một mạng." Tương Bạch Miên tuy rằng tiếc rẻ, nhưng vẫn cảm thấy lợi nhiều hơn hại.

Long Duyệt Hồng cân nhắc rồi hỏi:

"Nếu dùng theo cách cũ thì sao, còn có thể dùng được mấy lần?"

Nụ cười của Thương Kiến Diệu lại lập tức tươi rói:

"Chín lần."

Anh lập tức thoát ra khỏi vẻ ủ rũ vừa rồi, bởi vì đã đổi thành người khác.

Tiếp đó, Thương Kiến Diệu "thành thực" này chủ động khoe khoang:

"Năng lực của tôi cũng được nâng cao."

"Khoảng cách không thay đổi, nhưng số mục tiêu từ hai mươi biến thành năm mươi."

Tương Bạch Miên đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó bình luận: "Điều này rất phù hợp với đặc điểm của lĩnh vực "Bồ Đề"."

Cô đang liên tưởng đến Dimarco.

Ngoại trừ "kết nối sinh mệnh", vị chủ nhân của "Chiếc thuyền Noah ngầm" còn có một loại năng lực khác, có thể phân hóa ý thức của mình, nhập vào xác nhiều mục tiêu.

Cho nên, sau khi vượt qua bóng ma tâm lý có thánh địa của Phật môn bên trong, số mục tiêu mà năng lực của Thương Kiến Diệu có thể ảnh hưởng đến tăng lên gấp đôi là chuyện hoàn toàn có thể hiểu được.

Cùng lúc đó, Tương Bạch Miên còn tin rằng thu hoạch của Thương Kiến Diệu trong lần này chắc chắn nhiều hơn, lớn hơn tình huống bình thường rất nhiều.

Trong lúc suy nghĩ, Tương Bạch Miên cảm khái một câu:

"Chủ nhân căn phòng "522" lúc trước thực sự đã bất tri bất giác bị thêm một chút ảnh hưởng, nó được giữ lại đến ngày hôm nay."

"Nhưng nếu như vậy, hắn chắc hẳn không thể tiến vào "Hành lang tâm linh". Long Duyệt Hồng tỏ ý không hiểu.

Tương Bạch Miên thở hắt ra một hơi thật dài:

"Tôi vốn cũng cho là vậy, nhưng nhớ tới đặc điểm của "kết nối sinh mệnh", lại cảm thấy có thể hiểu được."

""Kết nối số mệnh" đến một mức độ nào đấy, hẳn là có thể khiến một ít khí tức của bản thân bám lên người người khác, núp trong bóng ma tâm lý, không ảnh hưởng đến những chuyện khác của mục tiêu, gồm cả thăng cấp, cho đến thời khắc mấu chốt mới xuất hiện."

Nghĩ đến Dimarco, lại nghĩ đến những gì Thương Kiến Diệu trải qua và thu hoạch được trong lần này, Long Duyệt Hồng chậm rãi gật đầu một cái.

Đột nhiên, hắn nghĩ tới một chuyện, trong lòng chợt căng thẳng:

"Khí tức lưu lại trong bóng ma tâm lý của chủ nhân căn phòng liệu có lén lút chui vào thế giới tâm linh của Thương Kiến Diệu không?"

"Hiện giờ trông có vẻ như đã bị đồng loại là "Ngọc sáu giác quan" hấp thụ." Tương Bạch Miên dùng giọng không chắc chắn lắm trả lời.

Thương Kiến Diệu lại tỏ vẻ không cần phải lo lắng:

"Quay về tôi xem thử, nếu có, thì mời hắn và tôi cùng với Tiểu Xung chơi trò chơi."

"..." Bất kể là Tương Bạch Miên hay Long Duyệt Hồng, giờ phút này đều hết lời chống đỡ.

Qua hơn mười giây, Tương Bạch Miên lại nói:

"Tiếp theo có cần trở về phế tích xưởng sắt thép một lần, xem có thể tìm ra tung tích của bệnh nhân tên là Phạm Văn Tư kia sau khi thế giới cũ bị hủy diệt hay không?"

Tuy lúc đó đại đa số nhân loại không chống đỡ nổi ngày tận thế, nhưng nếu vẫn không thể xác minh Phạm Văn Tư đã chết lúc đó, thì vẫn còn hy vọng và phương hướng điều tra.

""Công ty thực phẩm Số 2 thành phố Thiết Sơn" cũng cần phải sắp xếp vào trong hành trình." Người nói chuyện là Thương Kiến Diệu "bình tĩnh tỉnh táo": "Hi vọng có thể tìm được tấm hình bị mất và phần giới thiệu liên quan."

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng, nhanh chóng lên kế hoạch:

"Đợi Tiểu Bạch hồi phục gần được, tôi sẽ sắp xếp một buổi huấn luyện dã ngoại nữa, mục tiêu là phế tích xưởng sắt thép."

"Sau đó, ăn tết xong, đi qua chợ Đá Đỏ đến phế tích thành phố Thiết Sơn, tiếp đó đến thành phố Ban Sơ, chuẩn bị cho cuộc thăm dò "Trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu" trong di tích Số 13 khu đất hoang, hoàn thành xong mấy chuyện này, nếu tâm lý và trạng thái sức khỏe của mọi người vẫn còn chịu đựng được, thì cân nhắc đến phế tích thành phố ở phía Bắc kia tìm kiếm tung tích của "đội ngũ điều động cũ", ha ha, năm nay thế nào cũng phải để các anh có cơ hội ăn tết ở nhà."

Kế hoạch luôn không theo kịp sự thay đổi, sau khi Bạch Thần hồi phục, đơn xin làm cải tạo gien của Long Duyệt Hồng vừa nộp lên, đã nhận được phê chuẩn.

Hắn luôn giữ sự thận trọng, bỏ qua mấy hạng mục cải tạo hấp dẫn, lựa chọn phương án ít rủi ro nhất:

"Tăng cường năng lực tự hồi phục", "tăng cao hệ miễn dịch" và "tốc độ phản ứng nhanh hơn".

Dùng giọng điệu của Thương Kiến Diệu để nói thì chính là:

"Thế này có khác gì không làm đâu?"

Mà cho dù làm phương án như vậy, với cấp bậc của Long Duyệt Hồng, cũng tốn của hắn ba mươi nghìn điểm cống hiến.

Bởi vì rủi ro rất thấp, thành công đương nhiên là chuyện hợp lẽ thường, nhưng Long Duyệt Hồng vẫn phải nằm trên giường bệnh hơn hai tuần.

Đến khi hắn hồi phục, thông qua rèn luyện có thể đạt được trạng thái tốt nhất, thời gian đã đến tháng một năm 48 Lịch Mới, cách tết âm lịch không còn bao nhiêu ngày.

Tương Bạch Miên đành phải bỏ qua kế hoạch huấn luyện dã ngoại, chuyển mục tiêu thăm dò tuyến phế tích xưởng sắt thép vào trong nhiệm vụ lần sau.

Tết luôn là thời điểm đặc biệt, trong đó, buổi biểu diễn tổng kết cuối năm được sự hun đúc từ tư liệu giải trí của thế giới cũ càng được mọi người khen ngợi và đón nhận, làm Thương Kiến Diệu thiếu chút nữa vỗ nát bàn tay, vô cùng tiếc nuối vì Ban giải trí chỉ tìm Long Duyệt Hồng mượn máy tính, không cho mình đến để chỉ đạo.

Cân nhắc đến việc Thương Kiến Diệu và Bạch Thần hiện giờ đều ở một mình, vào hôm giao thừa, Tương Bạch Miên cố ý mở một cuộc liên hoan tất niên trong tổ, mà lúc đón năm mới, cô còn bớt thời gian, dẫn theo Bạch Thần, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng dạo mấy vòng trong trung tâm hoạt động của mấy tầng náo nhiệt nhất.

Suýt chút nữa thì lạc đường!

Nhân lúc nghỉ tết, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đều tham gia thí nghiệm người thức tỉnh, nhưng đã thất bại, cũng may, không xuất hiện di chứng gì.

"Chào các bạn, tôi là MC Hậu Di của tin tức giờ chẵn, bây giờ là tám giờ tối..."

"Đầu tiên, tuần trước chúng ta đã tìm hiểu về thế cục của Đất Xám..."

"Quan chấp chính kiêm thống soái mới nhậm chức của thành phố Ban Sơ - Gaius hạ lệnh xóa bỏ chức vụ của hai tướng quân, hoàn thành mấy tổ hợp đại quân đoàn..."

""Đoàn bạch kỵ sĩ" và "Quân cứu thế" đã đạt thành hiệp nghị tổng quát dùng lương thực đổi lấy dung dịch gốc cải tạo gien..."

Giọng nói mang theo chút non nớt vang vọng trong căn phòng số 196 khu B tầng 495, Thương Kiến Diệu dựa vào giường nằm trong bóng tối, vẻ mặt bình thản.

Không biết anh ngủ quên từ lúc nào, quên cả việc thăm dò "Hành lang tâm linh".

Sáng hôm sau, Thương Kiến Diệu tỉnh lại, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, đến nhà vệ sinh công cộng đi vệ sinh.

Làm xong việc, anh thu dọn ba lô chiến thuật, các vật phẩm liên quan đều bỏ hết vào đó.

Cạch, Thương Kiến Diệu đeo ba lô, khóa cửa phòng, cất chìa khóa, đi về phía khu C.

Số 12, khu C, tầng 349.

Để không bị muộn, Tương Bạch Miên quyết định xuất phát từ sớm.

Cô còn đứng trước gương toàn thân, kiểm tra ngoại hình của mình.

Lúc này mẹ cô, Tiết Tố Mai xuất hiện sau lưng cô với gương mặt đen xì.

"Mẹ, mẹ làm con hết hồn." Tuy Tương Bạch Miên đã sớm cảm ứng được, nhưng vẫn bày tỏ sự kháng nghị.

"Lúc con lặng lẽ đi làm thí nghiệm người thức tỉnh, sao không nghĩ có làm mẹ hết hồn không?" Tiết Tố Mai khó chịu ra mặt.

Tương Bạch Miên cười khan hai tiếng:

"Đó cũng không phải là chuyện nguy hiểm gì."

Đề tài này đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần, Tiết Tố Mai không nhiều lời, yếu ớt hỏi:

"Lần này lúc nào có thể trở về?"

Tương Bạch Miên cân nhắc rồi đáp:

"Nếu nhanh thì trước tháng bảy, nếu chậm thì phải cuối năm."

Việc này được quyết định bởi nhiệm vụ lần này có cần phải đến thành phố phía Bắc nơi đã biến thành chỗ vui chơi của "Vô tâm giả" kia hay không.

Tương Bạch Miên lật cổ tay xem đồng hồ, chỉ ra cửa:

"Con đi đây."

Cô cầm ba lô chiến thuật của mình lên, đi ra cửa, rẽ về một nơi nào đó.

"Chạy đi đâu đấy? Nhầm rồi!" Tiết Tố Mai gọi cô lại.

Tương Bạch Miên đang muốn sám hối bản thân đi quá vội vàng, Tiết Tố Mai đã lao đến trước mặt cô, lại ngại:

"Áo cũng không biết đường kéo xuống."

Lúc nói chuyện, bà cúi đầu, chỉnh lại quần áo không có vấn đề gì cho Tương Bạch Miên.

Tương Bạch Miên mím môi nhìn, không nói gì.

Trong phòng 59, khu B, tầng 622.

Bạch Thần quay đầu liếc nhìn giường chiếu đã được dọn dẹp gọn gàng, một vai đeo ba lô chiến thuật, đi ra ngoài.

Lạch cạch.

Cô đóng cửa phòng lại.

Số 11, khu C, tầng 495.

Long Duyệt Hồng vẫy tay với cha mẹ tiễn ra mình tận cửa:

"Con đi đây."

Cố Hồng há miệng ngập ngừng, cuối cùng vẫn nói:

"Ở bên ngoài phải cẩn thận một chút, đừng cậy mạnh."

"Mẹ biết, bây giờ con đã có suy nghĩ của riêng mình, lén lút đi làm cải tạo gien, chưa chắc đã nghe bố mẹ nói, những lời cần nói vẫn phải nói."

Trong lời mẹ nói mang theo cả sự trách móc khiến Long Duyệt Hồng giơ tay lên gãi đầu:

"Con biết rồi."

Tiếp đó hắn hứa hẹn:

"Đợi đến khi năng lực của con không theo kịp mọi người, con sẽ xin điều chuyển, bây giờ con có tư cách này rồi!"

Không đợi cha mẹ nói thêm gì nữa, cũng sợ họ muốn nói thêm gì đó, Long Duyệt Hồng lại vẫy tay, xoay người rời đi.

Đi được một đoạn, hắn gặp Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên co chân chạy:

"Đừng làm người cuối cùng!"

Bịch bịch bịch, bóng dáng của anh biến mất khỏi tầm mắt Long Duyệt Hồng.

Đồ thần kinh... Long Duyệt Hồng rất bất đắc dĩ.

Cuối cùng, hắn đuổi kịp Thương Kiến Diệu ở tháng máy.

Hai người đến tầng 647, không bao lâu sau thì nhìn thấy Bạch Thần từ một phía khác đi tới.

"Chào buổi sáng!" Thương Kiến Diệu lên tiếng chào hỏi, đã quên mất chuyện có phải làm người cuối cùng hay không.

"Chào buổi sáng." Long Duyệt Hồng cũng gật đầu theo.

Bạch Thần mỉm cười đáp lại:

"Chào buổi sáng."

Ba người cùng đi, lúc đến phòng 14, Tương Bạch Miên đã đến.

Thấy tổ viên đều đến đông đủ, cô hắng giọng, mỉm cười nói:

"Xuất phát!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận