Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 554: Bạn cố tri

Đám người Tương Bạch Miên mù mờ trước câu hỏi ngược lại của Long Duyệt Hồng, chỉ có Thương Kiến Diệu suy nghĩ kỹ càng, nghiêm túc đáp lại:

"Có lẽ cậu ta không biết."

Không biết khu Thanh Cảm Lãm thường xuyên cắt nước cắt điện.

Lần này, Tương Bạch Miên đứng về phía Long Duyệt Hồng:

"Lúc đầu không biết là chuyện bình thường, nhưng khi ở khu Thanh Cảm Lãm vài ngày, không cần quá một tuần, thì nhất định có thể biết được nơi này thường xuyên bị cúp điện."

"Mà vị khách ở phòng tắm kia đã gặp được Mèo an giấc được một thời gian."

Ý của cô là cho dù lúc đầu Tiểu Xung mới tới thành phố Ban Sơ, đã lựa chọn nơi hỗn loạn nhất khó bị phát hiện như khu Thanh Cảm Lãm, thì hiện giờ cũng có thể dọn đến ở các nơi như khu Hồng Cự Lang, khu Kim Mạch Tuệ.

"Nếu Tiểu Xung quả thực có liên quan đến vụ bùng phát "Bệnh vô tâm" ở quảng trường này, vậy thì cậu ta cũng không cách nơi này quá xa." Vi mạch của Gnawa hoạt động rất nhanh, loại trừ đủ loại khả năng.

Phán đoán này căn cứ vào một loại logic nào đó: Nếu Tiểu Xung có thể ảnh hưởng đến phạm vi rộng, thì địa điểm của các ca "Bệnh vô tâm" sẽ không tập trung vào một chỗ.

Nghe Gnawa nói vậy, Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu và Bạch Thần đồng loạt đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ của khách sạn.

Họ đứng trong phòng, xuyên qua cửa sổ thủy tinh không được sạch sẽ lắm, cũng có thể nhìn thấy đại lộ Số 3 phân cách khu Thanh Cảm Lãm và khu Hồng Cự Lang.

Lúc này, một đám đông đang biểu tình, hô lên khẩu hiệu "chúng tôi muốn đất đai", "chúng tôi muốn công việc."

"Tiểu Xung ở mấy quảng trường của đại lộ Số 3?" Long Duyệt Hồng cũng phản ứng kịp.

"Có thể." Tương Bạch Miên khẽ gật đầu.

Thương Kiến Diệu cũng nói theo:

"Suy nghĩ của Tiểu Xung không bình thường lắm, chưa chắc đã giống chúng ta dự liệu."

Cho nên là bạn tốt của anh? Long Duyệt Hồng châm chọc một câu, nói với vẻ bối rối:

"Nếu Tiểu Xung ở mấy quảng trường đó, thì khá là rắc rối, nơi đó trị an rất tốt, muốn lần lượt kiểm tra từng hộ là gần như không có khả năng, hơn nữa, cũng không dễ bị cúp điện."

Khó khăn trong việc kiểm tra lần lượt từng họ chủ yếu là bởi thế cục hiện giờ khá căng thẳng, "Tổ điều tra cũ" lại đang lẩn trốn "Giáo dục phản tri thức". Nếu họ giả làm quản lý trị an, ra vào một khu vực cố định, hỏi thăm những khách trọ khác nhau trong mười ngày liền, thì rất dễ bị để mắt tới.

Nghe Long Duyệt Hồng nói xong, Tương Bạch Miên mỉm cười:

"Nếu mấy con phố kia không cúp điện, thì chúng ta có thể khiến chúng bị cúp điện."

"Dù sao nơi này cũng cách bệnh viện khá xa."

Thương Kiến Diệu lập tức vỗ tay vì ý kiến này.

Nhìn nụ cười rõ ràng khiến người ta rất vui vẻ của tổ trưởng, Long Duyệt Hồng đột nhiên lại có cảm giác "chúng ta có lẽ thực sự là nhân vật phản diện".

Ba giờ chiều ngày hôm sau.

Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng, Bạch Thần chia nhau leo lên hai tòa nhà có thể nhìn thấy khu vực của mục tiêu, dùng kính viễn vọng quan sát những nơi khác nhau.

"10, 9, 8..." Thương Kiến Diệu bắt đầu đếm ngược, rất có cảm giác nghi thức.

Anh vừa hô "1", mấy con đường ở gần đại lộ Số 3 của khu Hồng Cự Lang chợt bị cắt điện, có mấy chỗ sáng đèn không còn thứ gì có thể kháng cự lại ánh mặt trời.

Sở dĩ "Tổ điều tra cũ" lựa chọn cắt điện vào buổi chiều chứ không phải là buổi tối, là vì việc chơi game của Tiểu Xung không phụ thuộc vào thời tiết, không cố định một thời gian nào, nếu ban đêm cúp điện, khắp nơi đều tối om, đám người Tương Bạch Miên sẽ khó khăn trong việc giám sát.

Mặt khác, vào thời gian này, phần lớn người ở khu Hồng Cự Lang đều đi làm, không ảnh hưởng đến việc "Tổ điều tra cũ" theo dõi, mà đến tối, đặc biệt là sau khi cúp điện, không biết có bao nhiêu người ùa ra đường, với nhân số của "Tổ điều tra cũ" hoàn toàn không nhìn thấy được.

Xác nhận khu vực mục tiêu đã thật sự bị cúp điện, Thương Kiến Diệu khen ngợi:

"Lão Gnawa quả là đúng giờ, không kém một giây, về điểm này, người gốc các-bon chúng ta đúng là không bằng."

"Tôi làm được." Tương Bạch Miên giơ tay trái lên.

Ý của cô là, mình có vi mạch phụ trợ, cũng có thể hành động chính xác đến từng giây.

Lúc nói chuyện, cô không hề phân tâm, vẫn dùng kính viễn vọng quan sát khu vực mục tiêu, xem có gì thay đổi không.

Thương Kiến Diệu cũng giống vậy.

Từng căn phòng, từng người rời khỏi tòa nhà, ùa ra đường đập vào mắt họ.

Mười mấy phút trôi qua, Tương Bạch Miên nghe thấy Bạch Thần báo cáo:

"Không phát hiện người nghi là Tiểu Xung, không có căn phòng nào bất thường."

"Bên này cũng vậy." Tương Bạch Miên trả lời một câu.

Giờ phút này, Gnawa cũng đã xem xong video trong camera giám sát của khách sạn Ugo:

"Không có sinh vật nghi là Mèo an giấc và Ngựa ác mộng của Tiểu Xung."

"Xem ra suy nghĩ của Tiểu

Xung quả thực không giống người bình thường lắm..." Tương Bạch Miên "thấp giọng" cảm khái một câu: "Này, nếu là anh, anh sẽ lựa chọn thế nào?"

Thương Kiến Diệu trầm tư một lát rồi nói:

"Tôi sẽ ném xúc xắc, để ông trời quyết định."

"Lúc bản thân tôi cũng không biết nên chọn thế nào, thì những người muốn tìm tôi càng không biết."

Tương Bạch Miên vốn định nói "nếu xúc xắc đen đủi, trực tiếp đưa ra lựa chọn rơi vào tay kẻ thù thì phải làm sao", nhưng cẩn thận suy nghĩ, lại cảm thấy không thành vấn đề.

Đáp án sai lầm tương tự có thể loại trừ trước khi ném xúc xắc.

"Chỉ có thể căn cứ vào phạm vi bùng phát "Bệnh vô tâm" lần này để phán đoán..." Tương Bạch Miên nói xong câu cuối, miệng như còn mắc một hơi.

Bản thân thông tin Tiểu Xung có liên quan đến đợt bùng phát "Bệnh vô tâm" lần này cũng chỉ là một suy đoán.

Đúng vào lúc này, Thương Kiến Diệu đột nhiên phấn khởi:

"Thấy rồi! Thấy rồi!"

"Tiểu Xung?" Tương Bạch Miên chuyển kính viễn vọng về phía Thương Kiến Diệu đang nhìn.

Được Thương Kiến Diệu "chỉ", cô rốt cuộc xác định được một người.

Người này khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc áo dài màu tối, tóc đen dài, để một vòng râu quanh miệng rất có khí chất.

Ông ta không phải là Tiểu Xung, nhưng là một người quen của "Tổ điều tra cũ", hơn nữa còn hiểu Tiểu Xung ở một mức độ nào đó.

Đỗ Hoành!

Cường giả bí ẩn trở thành thợ săn chính thức chưa lâu, tự xưng là nhà nghiên cứu lịch sử, học giả đồ cổ - Đỗ Hoành!

"Ông ta đuổi theo Tiểu Xung đến thành phố Ban Sơ?" Tương Bạch Miên khẽ gật đầu nói.

Điều này khiến cô càng thêm xác nhận Tiểu Xung tới thành phố Ban Sơ.

"Đến chào hỏi?" Thương Kiến Diệu phấn khởi đề nghị.

"Đợi đã, quan sát thêm chút nữa." Tương Bạch Miên cũng không muốn phí một lần cúp điện tự tạo.

Đợi đến khi nhân viên sửa chữa đến xử lý trục trặc xong, tiếp tục cung cấp điện thì họ vẫn không phát hiện ra Tiểu Xung và bất thường.

Tương Bạch Miên không ngăn cản Thương Kiến Diệu nữa, cùng anh đi thang máy xuống tầng một, nhanh chóng chạy tới con đường mà Đỗ Hoành đang ở kia.

Vận may của họ coi như không tệ, lúc đến đó, Đỗ Hoành vẫn chưa đi.

Thực ra, cho dù Đỗ Hoành đi thì họ cũng không lo lắng lắm, bởi vì Bạch Thần và Long Duyệt Hồng vẫn đang ở trên sân thượng, quan sát hành tung của vị cường giả bí ẩn này.

Thấy Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên đến gần, Đỗ Hoành lúc còn trẻ chắc chắn là một anh chàng đẹp trai bật cười ha hả:

"Tôi đã nói có ai đang nhìn mình, thì ra là các cô."

Ông ta dùng tiếng Đất Xám.

Thế này cũng nhạy bén quá! Tụi này còn ngụy trang rồi... Tương Bạch Miên nở nụ cười:

"Tha hương gặp cố trí, khó tránh khỏi phấn khởi."

"Đúng vậy, đúng vậy." Thương Kiến Diệu vô cùng tán thành.

Họ cũng đổi thành tiếng Đất Xám.

Đỗ Hoành ngẩng đầu nhìn tòa nhà mà Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đang ở, vừa cười vừa nói:

"Bảo đồng đội của các cô đến đây đi, lần trước ăn thỏ quay của các cô, lần này tôi sẽ mời các cô món ngon."

"Mau, có tiệc!" Thương Kiến Diệu lập tức dùng bộ đàm báo cho Long Duyệt Hồng, Bạch Thần và Gnawa.

Chẳng mấy chốc, "Tổ điều tra cũ" đã tề tựu, mời Đỗ Hoành lên một trong hai chiếc xe, dưới sự dẫn đường của đối phương, cười cười nói nói lái tới một nơi ở khu Hồng Cự Lang.

Trên một chiếc xe khác, Long Duyệt Hồng đột nhiên thở dài.

"Làm sao vậy?" Bạch Thần lái hơi nghiêng đầu về sau.

Long Duyệt Hồng nhìn phía trước, nói bằng giọng phức tạp:

"Đỗ Hoành là người quen của chúng ta, Hàn Vọng Hoạch cũng vậy, thấy Đỗ Hoành sống tốt như vậy, tôi lại càng lo cho Hàn Vọng Hoạch, không biết bây giờ anh ta thế nào..."

Khu Thanh Cảm Lãm, trong một căn phòng thuê lấy ánh sáng không tốt lắm.

Hàn Vọng Hoạch vốn cao gầy càng thêm gầy yếu.

Anh ta đổ ra hai viên thuốc, lấy một cốc nước trắng, uống ừng ực vào bụng.

Kiểm tra lại một lần súng lục, súng trường mang theo bên người, sắc mặt Hàn Vọng Hoạch lộ ra vẻ âm trầm, anh ta rời khỏi nhà, lái xe của mình đến đường Antana.

Lần này, anh ta không tới phòng khám bác sĩ Metz khám bệnh, mà dựa vào kinh nghiệm phong phú, tìm xuống chợ đen ngầm, gặp một lái buôn có mối buôn bán cơ quan người.

"Có tim không?" Hàn Vọng Hoạch trực tiếp hỏi.

"Có, anh muốn cơ quan nào cũng có. Tôi không đảm bảo chúng đến từ ai, bởi vì tôi cũng không biết. Tôi sẽ không tìm hiểu mấy việc này, nó sẽ khiến lương tâm tôi bị cắn rứt, mà nếu tôi không làm, thì cũng có người khác làm." Lái buôn chợ đen rất biết nói chuyện, cái gì nói được cái gì không đều nói hết ra.

Hắn là người Đất Xám, tuổi không lớn lắm, khoảng hai tư hai lăm tuổi, cao một mét bảy lăm, tướng mạo trông giống người tri thức.

Hàn Vọng Hoạch im lặng vài giây:

"Có tim tình nguyện hiến tặng không?"

"Tình nguyện hiến tặng?" Lái buôn chợ đen mỉm cười: "Anh đã đến mức cần đổi cơ quan, đây lại là Đất Xám, còn để ý có phải tình nguyện không làm gì?"

Cơ thịt trên mặt Hàn Vọng Hoạch khẽ động đậy, anh ta hỏi lại lần nữa:

"Có không?"

"Có, nhưng không nhiều, xác suất kết hợp thành công rất thấp." Lái buôn chợ đen lắc đầu nói.

Hàn Vọng Hoạch thậm rãi thở hắt ra:

"Xem có thích hợp trước không đã."
Bạn cần đăng nhập để bình luận