Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 743: Thần kỳ

Là tín đồ của đại thần "save - load", Thương Kiến Diệu có kinh nghiệm trước đó, dễ dàng đuổi kịp tiến độ lúc trước, thuận lợi lẻn vào tầng năm của "Công ty thực phẩm Số 2 thành phố Thiết Sơn".

Sau đó, anh không chần chừ, nghe theo đề nghị của Tương Bạch Miên, đi thẳng lên tầng sáu.

Vừa leo hết cầu thang, trước mắt Thương Kiến Diệu bỗng sáng ngời.

Trăng tròn ngoài cửa sổ dường như cách đó không xa, khiến tầng bảy được chiếu sáng như ban ngày.

Trong thoáng chốc, thiền sư "Phổ Độ" còn tưởng mặt trời mọc ở đằng Đông, thiếu chút nữa thì hát lên khúc đại bi chú.

Mà vị có chỉ số thông minh tăng trưởng trong quần thể Thương Kiến Diệu kia dễ dàng đưa ra kết luận:

"Lần thứ tư chủ nhân căn phòng thăm dò nơi này là vào ban ngày."

"Tiềm thức duy trì bóng ma tâm lý này của hắn biết không thể nào có chuyện đang ở bóng tối của hoàng hôn lại nhảy ngay sang giữa trưa, mặt trời treo trên đỉnh đầu, vì vậy đã dùng một vầng trăng sáng hơn bình thường để thay thế..."

Trong lúc lầm bầm, Thương Kiến Diệu nửa tăng lữ máy móc đi dọc theo hành lang, di chuyển đến một phía khác.

Dọc đường, anh không ngừng nhìn xung quanh, quan sát cảnh vật, tìm đầu mối giúp mình vượt qua bóng ma tâm lý này.

Đi được một lúc, Thương Kiến Diệu chợt phát hiện ánh sáng nơi này càng ngày càng sáng.

Vị trí trước cửa sổ như trải một lớp kim sa, sáng chói lóa mắt, vầng trăng tròn phía ngoài thì nhuộm màu vỏ quýt giống như đang bốc lửa.

Mà đi kèm với sự thay đổi này là bầu không khí ngột ngạt từ từ tiêu tan, mang đến cho người ta cảm giác thông thoáng, sảng khoái.

Nói từ trực giác, các Thương Kiến Diệu đều cho rằng đây là sự thay đổi tốt lên.

Nhưng sàn nhà dưới chân anh bắt đầu rung chuyển, sơn tường hai bên tróc ra từng mảng lớn.

Sau khi tường tróc ra, để lộ ra ngoài không phải là bê tông hay gạch đá, mà là một mảng tăm tối, dường như không phải là thực chất.

Thương Kiến Diệu thấy thế, lập tức đảo mắt, nhanh chóng lặp lại hành động lúc trước, dựa vào bệ cửa sổ hẹp, nhảy từ tầng sáu xuống ngõ nhỏ, vòng một nửa vòng, chạy về điểm khởi đầu.

Trong tiếng kim loại va chạm leng keng, thiền sư "Phổ Độ" nửa tăng lữ máy móc cảm thấy mặt đất rung lắc, bầu trời như thiêu đốt, từng tòa nhà xung quanh đổ sập xuống, tất cả "Vô tâm giả" trốn trong đó đều thoái hóa thành ảo ảnh.

Trước khi thế giới này hoàn toàn tan vỡ, Thương Kiến Diệu quay trở về điểm khởi đầu, lùi ra khỏi phòng "522":

"Phù phù, làm mình sợ muốn chết, suýt chút nữa thì qua cửa rồi..." Trên hành lang, Thương Kiến Diệu thở hổn hển, tỏ vẻ mình vẫn còn chơi chưa đủ.

Tiếp đó anh tạm thời rời khỏi nơi đây.

Trong thế giới hiện thực, Thương Kiến Diệu thẳng lưng lên, đẩy cửa xe ra, đi xuống.

"Nhanh vậy sao?" Long Duyệt Hồng cảm thấy rất kinh ngạc.

Người này vừa mới đi ngủ được mười lăm phút đồng hồ, dựa theo tiến độ mà anh ta miêu tả, cùng lắm là đi hết lộ trình ở vòng ngoài, một lần nữa tiến vào "Công ty thực phẩm Số 2 thành phố Thiết Sơn".

Tương Bạch Miên trực tiếp hỏi:

"Xảy ra tình huống gì?"

Các Thương Kiến Diệu nhao nhao kể lại những gì gặp phải ở công ty thực phẩm Số 2 và sự biến hóa sau đó, cuối cùng nói với vẻ khá tự hào:

"Cũng may tôi chạy trốn nhanh!"

Tương Bạch Miên yên lặng nghe xong, hơi cau mày nói:

"Sao tôi cảm thấy đây là chuyện tốt?"

"Tổng thể của sự thay đổi dường như theo xu hướng xua tan bóng ma tâm lý."

"Có lẽ là qua cửa rồi đi." Thương Kiến Diệu đáp lại bằng thuật ngữ game.

Tương Bạch Miên và Long Duyệt Hồng cũng không phải là chưa chơi game bao giờ, dễ dàng hiểu ý anh.

Tương Bạch Miên như có điều suy nghĩ, đưa ra suy đoán:

"Lần thứ tư chủ nhân căn phòng thăm dò công ty thực phẩm, cuối cùng cũng lên tầng sáu và tầng bảy, mà dọc đường, hắn không gặp cô gái kia, gồm cả bộ xương trắng của cô ta, đồng thời, bầu không khí kỳ dị bao phủ nơi đó cũng biến mất?"

"Kết hợp với phán đoán sự bất thường trong công ty thực phẩm không có ác ý với hắn, cùng các loại trạng thái đều tan thành mây khói trong quá khứ, rốt cuộc hắn đã phá bỏ bóng ma tương ứng trong lòng, vượt qua hòn đảo sợ hãi?"

Long Duyệt Hồng theo suy nghĩ này, nói thêm:

"Biểu hiện của người ngoài vượt qua bóng ma tâm lý chính là cảnh tượng đó hoàn toàn sụp đổ?"

"Chắc vậy." Thương Kiến Diệu không phản bác.

"Vậy vì sao anh vẫn còn chạy?" Long Duyệt Hồng tỏ ý không hiểu.

Rõ ràng đã chạy đến cánh cửa thành công, Thương Kiến Diệu lại lựa chọn xoay người chạy trốn!

Lúc trước anh khổ sở tìm đầu mối và biện pháp vượt qua bóng ma tâm lý này làm gì?

Không biết là Thương Kiến Diệu nào thở dài:

"Anh không hiểu đâu, không xử lý xong các đường nhánh, thì làm sao có thể đẩy ra manh mối chính?"

"Hiện giờ mà vượt qua, chẳng phải là lãng phí cảnh tượng công ty thực phẩm này sao? Bên trong còn có rất nhiều chuyện đáng để suy xét."

Nói đến đây, anh gập đầu ngón tay, đưa ra từng ví dụ:

"Tấm hình bị thiếu và phần giới thiệu nhân viên liên quan là chỉ về ai, tại sao lại có người xé đi?"

"Vì sao giọng nói của cô gái kia lại như vịt đực? Nếu nhắm mắt lại, chắc chắn tôi cho rằng đó là đàn ông."

"Vì sao lúc đầu cô ta nhìn thấy chủ nhân căn phòng lại kinh hãi, bỏ trốn, qua vài năm, lúc chủ nhân của căn phòng trở lại, lại bình tĩnh yên lặng, chỉ dùng một câu "rời khỏi đây" để đuổi đối phương đi?"

"Vì sao chưa được bao nhiêu năm cô ta đã chết, ngay cả thịt thối cũng không còn, đến khi chủ nhân căn phòng một lần nữa đến đây, ngay cả hài cốt dường như cũng biến mất?"

"Vì sao "Vô tâm giả" xung quanh không dám vào khu vực này, chỉ có một số ít người ngoại lệ?"

Nghe một loạt các vấn đề, trong đầu Long Duyệt Hồng kêu lên ong ong, chỉ có một câu hỏi đang vang vọng:

"Một vạn câu hỏi vì sao..."

Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút rồi nói:

"Tôi lại có một suy đoán, suy đoán kết hợp với việc nó là một trong năm đại thánh nghĩa của Phật môn."

Các Thương Kiến Diệu lập tức nhìn sang với đôi mắt lấp lánh:

"Là cái gì?"

Tương Bạch Miên cân nhắc một chút rồi nói:

"Có lẽ trước khi thế giới cũ bị hủy diệt, trong "Công ty thực phẩm Số 2 thành phố Thiết Sơn" có một nhân viên nào đó đã bị kích thích, đột nhiên thức tỉnh, hơn nữa còn thuộc về lĩnh vực "Bồ Đề"."

"Hắn, chắc là đàn ông, nắm giữ năng lực theo thứ tự là "kết nối số mệnh", "cướp đoạt ý thức", "lục đạo luân hồi"."

"Mà trong lúc thế giới cũ gặp tai họa bị hủy diệt, hắn giống như Dimarco, mất đi cơ thể, phải dựa vào "kết nối sinh mệnh", cưỡng ép chiếm giữ cơ thể của đồng nghiệp nữ Lưu Lộ."

"Như vậy có thể giải thích vì sao cô gái tên Lưu Lộ kia lại có giọng nói như đàn ông, cùng với việc vì sao có sự tồn tại của ánh nhìn chăm chú kỳ dị kia."

Đây đều là suy đoán căn cứ vào những tư liệu hiện hữu, Long Duyệt Hồng càng nghe càng cảm thấy có vài phần khả năng.

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay vì suy đoán này.

Tương Bạch Miên lườm anh một cái, tiếp tục nói: "Hắn không tiếp xúc với nhiều người, đồng thời cũng không đủ nhận thức rõ ràng sức mạnh của mình mạnh đến đâu, cho nên lần đầu tiên chủ nhân căn phòng tiến vào, hắn đã bị dọa sợ."

"Hắn không biết tình huống bên ngoài, sợ bị lộ thân phận thật sự nên đã xé đi tấm ảnh của mình và giới thiệu liên quan trên bảng giới thiệu nhân viên, nhân lúc chủ nhân căn phòng lục soát tầng thứ ba, lặng lẽ dùng "kết nối sinh mệnh" tập kích đối phương."

"Có lẽ hắn còn chưa thực sự giết qua người nào, không dám ra tay, sau khi thành công, chỉ đưa đối phương đến một khu vực tương đối an toàn ở bên ngoài."

"Đến khi chủ nhân căn phòng quay trở lại lần nữa, hắn đã biết bản thân mình mạnh thế nào, vì vậy không hề sợ hãi, dễ dàng cướp đoạt ý thức đối phương, đưa người này đi."

"Đáng tiếc, hắn không nhận ra việc cơ thể và tinh thần không tương thích sẽ dẫn đến hiện tượng thân thể nhanh chóng suy kiệt, đến khi phát hiện ra, xung quanh đã không còn nhân loại nào để lựa chọn, chỉ có thể chết đi theo cơ thể của Lưu Lộ."

"Lần thứ ba chủ nhân căn phòng đến công ty thực phẩm Số 2, ý thức của người này thực ra đã tiêu tan, chỉ có tinh thần hoặc là chút khí tức lưu lại, dẫn đến trải nghiệm giống như chuyện ma kia."

Sau khi xâu chuỗi toàn bộ sự kiện lại, bất kể người khác cảm thấy thế nào, Long Duyệt Hồng đều cho rằng có lẽ đây là cách giải thích hợp lý nhất, tự nhiên nhất lúc này.

Thương Kiến Diệu không vỗ tay, nghiêm túc nói:

"Còn một nghi vấn nữa."

Tương Bạch Miên không hỏi là gì, tự mình nói:

"Nếu quả thật là vậy, có thể dò ra được một vấn đề rất quan trọng."

"Là vì "Công ty thực phẩm Số 2 thành phố Thiết Sơn" quả thực là thánh địa phật môn, cất giấu sự đặc thù nào đó, khiến nhân viên nam kia mới có thể thức tỉnh năng lực lĩnh vực "Bồ Đề", hay vì khí tức hắn để lại đã cải tạo nơi đó, khiến những tăng lữ của "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh" đến thăm dò nơi đó cho rằng đây là một trong những thánh địa?"

"Hoặc là, hắn chính là hóa thân của "Bồ Đề", hoặc là, hắn từng gặp được "Bồ Đề" đến trái đất, nhận được điểm hóa?"

Long Duyệt Hồng càng nghe càng kinh hồn táng đảm.

"Có cơ hội đến thành phố Thiết Sơn một chuyến." Thương Kiến Diệu dùng biểu cảm "cầu tiến" để đáp lại câu hỏi của Tương Bạch Miên.

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng:

"Đáp án của vấn đề này quản thực cần phải thăm dò thực địa mới tìm ra được."

"Cho nên tôi mới giữ lại chút cuối cùng không cho qua cửa, muốn đi thăm dò thêm chút." Thương Kiến Diệu kéo đề tài trở về.

Tương Bạch Miên không phản đối, chỉ nói hai điểm:

"Một, nếu chủ nhân căn phòng không có thu hoạch, không tìm được đầu mối gì, thì dù anh thăm dò thế nào cũng không có đầu mối."

"Hai, anh có cách để đối kháng "Kết nối sinh mệnh" và "Cướp đoạt ý thức" tập kích bất ngờ à?"

Thương Kiến Diệu lắc đầu:

"Không có, tôi hoàn toàn không phát hiện ra ai tập kích mình, chủ nhân căn phòng lúc trước cũng giống vậy."

Cũng có nghĩa là không thể dùng năng lực loại hình phạm vi rộng để bao phủ.

"Vậy anh rất khó tiếp tục thăm dò." Tương Bạch Miên thở dài.

Thương Kiến Diệu bỗng mỉm cười:

"Sơn nhân tự có diệu kế."

"Nghe thấy câu này, Tương Bạch Miên lập tức cảnh giác:

"Là gì?"

Không phải tên này lại bắt đầu tìm đường chết đấy chứ?

Đợi đến khi Thương Kiến Diệu miêu tả qua về kế hoạch của mình xong, Tương Bạch Miên và Long Duyệt Hồng đều há hốc mồm.

Làm vậy có hữu dụng không?

Đúng là ý tưởng kỳ lạ!

Người bình thường sẽ không bao giờ thử làm điều này!

Nghỉ ngơi thêm một hồi, Thương Kiến Diệu một lần nữa tiến vào "Hành lang tâm linh", đi tới "Công ty thực phẩm Số 2 thành phố Thiết Sơn".

Sau khi lên tầng hai, anh đi đến cuối hành lang, nấp trong bóng tối, đợi tiếng bước chân truyền đến.

Không lâu sau, "nữ chuyên gia" tên Lưu Lộ kia từ tầng ba đi xuống, rẽ vào căn phòng đối diện anh.

Sau khi tiếng ồn ào lắng xuống, Thương Kiến Diệu ngồi xếp bằng xuống, mở đèn pin, đặt vào ngực mình.

Tiếp đó, anh một tay xoay "Ngọc sáu giác quan", một tay cụ thể hóa ra bản bệnh án, bệnh án đến từ một thánh địa khác - "Xưởng sắt thép liên hợp thành phố Trường Hà".

Không hề do dự, thiền sư "Phổ Độ" nửa tăng lữ máy móc khoác áo cà sa tuyên một tiếng phật hiệu:

"Nam mô a nậu đa la tam miệu tam bồ đề, tên Phạm Văn Tư, giới tính nữ, tuổi 52, chưa chồng, địa chỉ: số nhà 302, tầng 4, khu 2..."

Anh dùng giọng điệu giảng kinh phật, đọc nội dung bệnh án một cách trầm bổng du dương.

Anh muốn xem hai đại thánh địa của phật môn "va chạm" bằng cách này sẽ sinh ra sự thay đổi nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận