Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 793: Người canh gác giấc mơ

Trong "Tổ điều tra cũ", người từng kề vai chiến đấu với Odick chỉ có Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu, Bạch Thần không có cảm giác gì, cô xuyên qua kính chắn gió, nhìn con đường phía trước:

"Có muốn đi xác nhận tình hình của anh ta, tìm cơ hội nhắc nhở anh ta không?"

"Được!" Thương Kiến Diệu đồng ý ngay không chút do dự.

"Xác nhận thế nào?" Long Duyệt Hồng quan tâm đến vấn đề này hơn.

"Tổ điều tra cũ" chính là tội phạm truy nã tên tuổi lẫy lừng trong phạm vi thế lực của thành phố Ban Sơ.

Tương Bạch Miên trầm ngâm rồi nói:

"Biện pháp cũ."

"Này dùng "Dẫn dắt tư duy" tìm một thợ săn di tích đến nghiệp đoàn thợ săn tuyên bố nhiệm vụ, nói là bạn của Odick tìm anh ta, sau đó có thể cho các thợ săn di tích khác xác nhận tình hình hiện nay của Odick và vị trí của anh ta giúp chúng ta."

Lúc trước "Tổ điều tra cũ" bị "Bàn tay trật tự" phát lệnh truy nã, đã dựa vào cách thức tương tự để giải quyết các sự vụ ở thành phố Ban Sơ.

"Không thành vấn đề." Thương Kiến Diệu "lỗ mãng" bắt đầu xoa tay.

Sau khi hoàn thành công tác chuẩn bị, "Tổ điều tra cũ" lái xe đến một con phố gần nghiệp đoàn thợ săn, đỗ ở một nơi tương đối kín đáo, không khiến người ta chú ý.

Chưa đến một tiếng đồng hồ, người bạn mới của Thương Kiến Diệu - một công dân thành phố Ban Sơ với tuổi tác không thể gia nhập vào quân đội, chỉ có thể tiếp tục làm thợ săn di tích tiến vào con đường này.

Hắn ta tên là Autun, vóc người không cao, mái tóc đen cắt rất ngắn, đôi mắt màu xanh nhạt, đuôi mắt đã có nếp nhăn.

Lúc này, hắn ta liếc mắt nhìn xung quanh mấy lần, rất có vẻ chuyên nghiệp, sau khi xác nhận không có ai chú ý đến mình, hắn ta mới đi về phía chiếc xe jeep của "Tổ điều tra cũ".

Thương Kiến Diệu hạ cửa xổ xe xuống, thò đầu ra, vẫy tay với hắn ta.

"Thợ săn cao cấp mà các anh muốn tìm đã có tin tức rồi." Sau khi đến gần, Autun cúi người xuống, thấp giọng nói.

Hắn không nói tiếp, chỉ mỉm cười nhìn Thương Kiến Diệu.

"Có phải là bạn bè không thế?" Thương Kiến Diệu vừa lẩm bẩm, vừa lấy ra ba tờ tiền chị giá năm Orey.

Bởi vì xác định nhiệm vụ lần này là đến thăm dò trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu trong di tích Số 13 khu đất hoang, chắc chắn phải đi qua phạm vi thế lực của thành phố Ban Sơ, cho nên lúc "Tổ điều tra cũ" rời khỏi "Sinh vật Bàn Cổ", Tương Bạch Miên đi xin vật tư đã xin thêm một nghìn Orey tiền mặt.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, nó có lẽ là một trong những vật tư dễ mang theo nhất trên Đất Xám.

Autun nhận tiền, đưa lên trước ánh mặt trời, kiểm tra thật giả một hồi, sau đó mới cúi đầu cười nói:

"Người Đất Xám các anh không phải có một câu tục ngữ tiền bạc phân minh, ái tình dứt khoát sao?"

"Tôi mạo hiểm chạy qua chạy lại, ban bố nhiệm vụ giúp các anh, xác nhận tin tức, dù sao cũng phải có chút phí vất vả chứ!"

Trong mười lăm Orey mà Thương Kiến Diệu đưa cho có mười Orey là thù lao nhiệm vụ mà Autun đã ứng ra, nói cách khác, hắn ta bận rộn một trận, cũng chỉ kiếm được năm Orey.

Đương nhiên, nếu không phải "Tổ điều tra cũ" có lương tâm, đổi là nhân vật phản diện khác, bị "Dẫn dắt tư duy", đừng nói là kiếm tiền, có lẽ hắn ta còn bị thiệt mất mười Orey.

Thương Kiến Diệu không phải bác lời Autun, thu lại biểu cảm trên mặt, nghiêm túc nói:

"Hiện giờ Odick thế nào, đang ở đâu?"

Autun bất giác nhìn xung quanh thêm vài lần, xác nhận thật sự không có ai chú ý đến bên này.

Sau đó hắn thu lại đường nhìn, đáp lại bằng giọng trầm thấp:

"Thợ săn cao cấp tên là Odick kia đã bị điên rồi."

"Điên rồi?" Lúc Tương Bạch Miên híp mắt lại, trên mặt Thương Kiến Diệu hiện ra vẻ tức giận khó mà che giấu.

"Đúng vậy." Autun gật mạnh đầu: "Chắc là chuyện xảy ra vào rạng sáng hôm qua, sau khi người nhà anh ta phát hiện ra, đã đưa anh ta đến bệnh viện tâm thần Hồng Hà để điều trị."

Bệnh viện tâm thần Hồng Hà nằm ở khu Hồng Cự Lang, là bệnh viện tâm thần duy nhất ở thành phố Ban Sơ.

Nếu không đến nơi đó, chỉ có thể đến khoa tâm thần trực thuộc các bệnh viện tổng hợp.

Ôi, thực sự xảy ra chuyện rồi... Lại một người nữa bị hại... Long Duyệt Hồng từ trước đến nay luôn là người có giàu lòng thương người và đồng cảm.

Hơn nữa, đây còn không phải là người xa lạ mà hắn hoàn toàn không quen biết, chưa từng tiếp xúc.

Tương Bạch Miên liếc mắt nhìn Thương Kiến Diệu, lấy lại tinh thần, lại hỏi Autun:

"Có triệu chứng bệnh cụ thể không?"

"Không rõ lắm, hình như là la hét lung tung, đập phá đồ đạc." Autun đáp: "Tôi biết được từ chỗ một người bạn của anh ta, sáng nay có đến bệnh viện tâm thần thăm anh ta. Nếu các cô muốn tìm hiểu cụ thể, phải chú ý thời gian, sau sáu giờ chiều, bệnh viện tâm thần không cho vào thăm hỏi nữa."

Tương Bạch Miên gật đầu:

"Được, làm phiền anh rồi."

"Cảm ơn anh nhé." Thương Kiến Diệu ủ rũ vẫy tay.

Đến khi Autun đi xa, Tương Bạch Miên hơi nghiêng người, nói với Bạch Thần, Long Duyệt Hồng và Gnawa:

"Xem ra ông chủ Ugo thực sự chết vì cơn "ác mộng", nếu không thì sẽ không trùng hợp như vậy."

Thợ săn cao cấp Odick cũng có năng lực người thức tỉnh lĩnh vực "Giấc mơ" bị điên vào cùng một đêm.

Đám người Bạch Thần còn chưa lên tiếng, Thương Kiến Diệu "lỗ mãng" đã trầm giọng nói:

"Tôi định chiều nay sẽ đến thăm Odick."

"Hi vọng có thể tìm ra chân tướng của cơn "ác mộng" này!"

Tương Bạch Miên không nói người quen gặp phải chuyện bi thảm là việc thường thấy trên Đất Xám, cô khẽ gật đầu nói:

"Được."

Hai giờ chiều, trong đại sảnh của bệnh viện tâm thần Hồng Hà.

"Tổ điều tra cũ" gặp được vợ của Odick là Lawry, cô ta và Odick kết hôn chưa được một năm.

"Chúng tôi là bạn của Odick, nghe nói anh ấy bị bệnh, muốn tới thăm." Tương Bạch Miên dùng cách nói khéo léo "bị bệnh" để thay cho từ "phát điên".

Lawry khoảng 24, 25 tuổi, tóc nâu mắt xanh, vóc người tầm trung, mặc chiếc váy liền quần thẫm màu tiện cho hoạt động.

Tương Bạch Miên đoán điều kiện gia đình cô ta hẳn là không tệ lắm, ít nhất không cần bắt cô ta lập gia đình vào năm 15, 16 tuổi.

Lời nói cử chỉ của cô ta cũng xác nhận phán đoán của Tương Bạch Miên:

"Các vị, hiện giờ Odick không tiện gặp người khác."

"Hay là các vị đợi đến khi bệnh tình của anh ấy ổn định rồi lại tới."

Trước khi Thương Kiến Diệu lên tiếng, Tương Bạch Miên đã chủ động nói:

"Chúng tôi cũng là thợ săn di tích, cảm thấy Odick bị bệnh quá đột ngột, có thể có một vài nguyên nhân ẩn giấu bên trong."

"Nếu như tìm được một vài đầu mối trên người anh ấy, có thể giúp anh ấy mau chóng hồi phục."

Những lời này đã đả động được đáy lòng Lawry, đôi mắt xanh biếc của cô ta lập tức ngấn nước.

Lawry vừa giơ tay lau khóe mắt, vừa nức nở nói:

"Các cô chắc chắn không thể tin nổi, tôi chỉ ngủ một giấc, đã phát hiện người chồng đáng tin cậy, chín chắn của mình trở nên nóng nảy, điên cuồng, không thể giao tiếp."

"Trước đó không hề xảy ra chuyện gì, vẫn giống như bình thường..."

"Rất lâu rồi anh ấy không nhận nhiệm vụ cần phải đến những nơi nguy hiểm!"

Tương Bạch Miên và đám người Thương Kiến Diệu, Bạch Thần liếc nhìn nhau, sau đó Tương Bạch Miên cân nhắc rồi nói:

"Thực ra, chúng tôi có một vài phán đoán."

"Hôm qua chúng tôi đã gặp Odick ở đại sảnh nghiệp đoàn thợ săn, anh ấy định nhận một nhiệm vụ có tên là giấc mơ tập thể..."

Bởi vì không rõ cuối cùng Odick có nhận không, cho nên Tương Bạch Miên dùng từ "định nhận".

Sau khi miêu tả xong tình huống liên quan đến cơn "ác mộng", cô nói mà không giấu giếm:

"Phải chăng Odick đột nhiên bị bệnh, là có liên quan đến cơn "ác mộng"?"

Vẻ mặt Lawry thay đổi vài lần, lầm bầm như tự nói:

"Bạn cùng giáo phái của anh ấy có từng nhắc đến chuyện này..."

"Bạn cùng giáo phái?" Thương Kiến Diệu nhạy bén bắt được từ này.

Lawry thong thả thở hắt ra:

"Chồng tôi vẫn luôn tín ngưỡng Chấp tuế Tháng Hai "Bình Minh", đã gia nhập một giáo phái trong đó."

"Họ luôn khăng khăng cho rằng giấc mơ nguy hiểm, cơn ác mộng sẽ nuốt chửng linh hồn người ta, khiến cho "Bệnh vô tâm" và các loại bệnh tật khác xuất hiện, thậm chí khiến người ta trực tiếp chết đi, cho nên cần có người tuần tra bảo vệ trong giấc mơ, chiến đấu vì nhân loại."

"Tôi nghĩ, đêm qua, anh ấy, anh ấy có lẽ đã bị thương, trong lúc giao chiến với cơn ác mộng..."

Lawry vốn không liên hệ việc chồng phát điên với cơn "ác mộng", giờ càng nghĩ càng cảm thấy giữa hai bên có khả năng tồn tại sự liên hệ nhất định.

Ơ, quan niệm của "Sao Mai Bình Minh"... Tương Bạch Miên nghe thấy chuyện về phương diện này từ Vương Bắc Thành đầu tiên, sau đó lại có được thông tin tương ứng từ "Sinh vật Bàn Cổ".

Đồng thời cô còn suy đoán ra những người canh gác giấc mơ trong "Sao Mai Bình Minh" vô cùng tự hào về thân phận của mình, ngoại trừ không nói chuyện này với người ngoài thì họ rất vui lòng nói cho bố mẹ vợ con biết.

Không cho Lawry cơ hội bình tĩnh lại, Tương Bạch Miên một lần nữa đưa ra lời thỉnh cầu:

"Cô gái, để chúng tôi gặp Odick một lần đi."

"Trong lời nói, biểu hiện của anh ấy, rất có khả năng ẩn chứa đầu mối giúp anh ấy bình phục."

Lawry do dự vài giây, cắn răng nói:

"Được, tôi đi thông báo với bác sĩ một tiếng."

Bảy tám phút sau, cô ta dẫn mấy thành viên "Tổ điều tra cũ" lên tầng ba.

Cuối hành lang tầng ba có một bác sĩ đeo khẩu trang màu xanh mặc áo blu trắng đang đứng đó.

Anh ta dùng tiếng Hồng Hà nói với đám người Tương Bạch Miên:

"Bệnh nhân có tính công kích rất mạnh, các cô tốt nhất là trao đổi qua cửa sắt."

Tính công kích? Rõ ràng Odick không sử dụng năng lực, nếu không làm sao các anh còn đứng được? Tương Bạch Miên vừa nảy ra một suy nghĩ như thế, đã nghe thấy bên trong cửa sắt vang lên tiếng đập rầm rầm.

Giọng của Odick cũng vang lên theo, rất là phấn khởi:

"Bên trái một người, bên phải một người, ở giữa đặt một khung ảnh nhỏ!"

"Mày có một con mắt to một con mắt nhỏ, không phải người tốt, để tao móc xuống giúp mày nhé!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận