Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 523: Hành động quân sự

Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu và Gnawa đến phủ của Forcas sớm hơn gần mười phút so với thời gian đã định, mà khoảng đất trống ở nơi này đã tụ tập hơn trăm người.

Họ hoặc vây quanh những chiếc xe quân đội màu xanh xám, hoặc xếp thành hàng, đứng nghiêm.

Tương Bạch Miên tìm được một vệ binh đang canh giữ bên ngoài cửa chính có hàng rào sắt bao quanh, nhờ anh ta thông báo cho tướng quân Forcas, nói là đội ngũ thợ săn di tích do nhà họ Triệu mời đã đến rồi.

Chỉ khoảng bốn năm phút đồng hồ sau, một nam một nữ ra khỏi cửa chính của tòa nhà, men theo con đường ở giữa mặt cỏ đi đến.

Họ đều không thấp, nam hơn một mét tám, nữ hơn một mét bảy, đều là người Hồng Hà, mặc quân phục màu xám tro, đeo quân hàm thiếu tá.

"Tướng quân đã từng nói về các cô." Người đàn ông kia khẽ gật đầu nói.

Anh ta có mái tóc ngắn màu nâu đỏ, mắt cũng có màu tương tự, cơ bắp ở cánh tay gồ lên dưới lớp áo, khí chất lạnh lùng, nghiêm túc.

Anh ta nhìn Gnawa đang khoác áo choàng:

"Vị này là?"

"Một thành viên trong tiểu đội chúng tôi, vũ khí bí mật." Tương Bạch Miên cười nói.

Cô nhấn mạnh vào mấy từ cuối.

Thiếu tá nam kia liếc mắt nhìn ba người họ:

"Ý của cô là không muốn bỏ áo choàng ra để chúng tôi kiểm tra?"

"Anh có thể tiến tới xem, nhưng đừng bảo ông ấy cởi áo choàng, nhiều người nhiều tai mắt, chưa biết chừng có gián điệp của "Giáo dục phản tri thức"." Tương Bạch Miên đã sớm nghĩ cách khiến đối phương linh động cho qua.

"Đúng vậy, cởi quần áo trước mặt mọi người sẽ khiến ông ấy ngại." Thương Kiến Diệu rất chu đáo, suy xét đến vấn đề tôn nghiêm giúp Gnawa.

Thiếu tá nam kia nháy mắt với người phụ nữ bên cạnh, ý bảo cô ta đề phòng chuyện bất trắc, còn mình thì tiến tới hai bước, đến trước mặt Gnawa.

Với khoảng cách như vậy, chiều cao của hai người gần như nhau, hiệu quả che chắn của áo choàng gần như giảm xuống thấp nhất.

Thiếu tá nam có mái tóc nâu đỏ lập tức để lộ ra vẻ mặt đã hiểu ra.

Anh ta xoay người, lấy lại vẻ lạnh lùng ban nãy:

"Các cô không cần bảo người này tới, chúng tôi đã có chuẩn bị."

"Nếu các cô dẫn theo người này, lát nữa phải cách xa xe của tướng quân."

"Không thành vấn đề." Tương Bạch Miên cười đáp lại.

Thiếu tá nam kia liếc nhìn cô và Thương Kiến Diệu, khẽ gật đầu:

"Với chiều cao của các cô, vẫn là quá gầy, thiếu cơ bắp."

Đề tài thay đổi hơi đột ngột, Tương Bạch Miên nhất thời không phản ứng kịp, dường như người đối diện chính là Thương Kiến Diệu.

Thiếu tá nam kia còn bồi thêm một câu với cô:

"Nếu cô có thể có chút cơ bắp như tôi, tôi sẽ không nhịn được mà theo đuổi cô."

Vừa nói chuyện, anh ta vừa gập khuỷu tay lại để lộ ra cơ bắp của mình.

Cơ bắp anh ta to đến mức gần như sắp làm rách cả áo ngoài.

Không cần đâu... Tương Bạch Miên lặng lẽ đáp một câu.

Lúc này, Thương Kiến Diệu cười khẩy một tiếng:

"Theo đuổi cơ bắp thái quá thường sẽ dẫn đến nhìn được mà không dùng được."

Thiếu tá nam kia liếc nhìn anh:

"Trong lúc chấp hành nhiệm vụ, tôi sẽ không tranh luận với anh, sau này chúng ta có thể đấu đơn một trận, đánh tay đôi hoặc là đọ tay tùy anh chọn."

Thương Kiến Diệu mỉm cười, chỉ vào Tương Bạch Miên nói:

"Tôi với anh? Nếu đọ tay ngay cả cô ấy anh cũng không thắng được!"

"Lúc nào anh thắng cô ấy rồi hãy tính."

Nói như thể anh thắng được tay trái của tôi không bằng... Trong bụng Tương Bạch Miên đầy những câu không thể nói ra miệng.

Kẻ cơ bắp đối diện rõ ràng đã rơi vào bẫy của Thương Kiến Diệu.

"Được." Thiếu tá nam kia kiềm chế sự kích động của bản thân.

Anh ta xoay người đi qua cổng chính có hàng rào sắt, tiến về phía cửa của tòa nhà, định báo cáo với tướng quân Forcas.

Thiếu tá nữ đi cùng anh ta đi sau vài bước, cười nói:

"Mặc kệ anh ta, anh ta si mê cơ bắp, thiếu chút nữa còn thay đổi xu hướng tình dục."

"Anh ta còn lợi hại hơn tôi tưởng tượng." Thương Kiến Diệu cảm thán từ đáy lòng.

Tương Bạch Miên thấy thiếu tá nữ có thái độ thân thiện, bèn hỏi:

"Các cô xưng hô thế nào?"

Thiếu tá nữ kia có mái tóc màu vàng thẫm, chải chuốt rất gọn gàng, dài qua tai một chút.

Cô ta có ngũ quan không tệ, chỉ có điều phần lớn đều giống người Hồng Hà, da thô ráp, lỗ chân lông to.

Mặt khác, gương mặt của cô ta không hề nhu hòa, mà rất cứng, rất đàn ông.

Cô ta vẫy tay phải, vừa cười vừa nói:

"Tôi là Cassirer, anh ta là Ducasse."

Nói xong, Cassirer đi theo sau Ducasse, tiến vào phủ tướng quân.

Chín giờ đúng, một chiếc xe thiết giáp màu xám từ trong lái ra, Forcas mặc đồng phục tướng quân của mình, vẫy tay với đám binh lính qua cửa sổ xe.

Ông ta nhìn thấy xe jeep đỗ ở phía xa và Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu, bèn gật đầu, ý bảo họ theo sau.

Đoàn xe đi một mạch về phía nam, ra khỏi khu Kim Mạch Tuệ.

Bên ngoài thành phố có ba bốn trăm binh lính đang đợi.

Họ có người lái xe tăng, cầm theo máy bay không người lái, có người đi xe mô-tô, có người mang theo người máy chiến đấu màu thép đen, có người đi xe thiết giáp, tất cả đều vũ trang đầy đủ.

Đây là đội quân nhận lệnh của Forcas, hai nhánh quân hợp lại với nhau, lên đến gần năm trăm người.

Đối phó với mấy tín đồ tà giáo trốn trong trang trại, đội ngũ này có thể coi là thanh thế lớn.

Gần giống với công ty, đội quân trong biên chế có thể trực tiếp chỉ huy, trực tiếp điều động, khoảng bốn năm trăm người... Forcas hẳn là đã xin phép quan chấp chính kiêm thống soái Beulius, nếu không thì để một đội quân tự chủ hành động ở ngoại ô như thế là một sai lầm vô cùng nghiêm trọng... Tương Bạch Miên xuyên qua kính chắn gió nhìn về phía xa xa, cố gắng lồng ghép hình thức của "Sinh vật Bàn Cổ" với tình huống ở thành phố Ban Sơ.

Trong biên chế của thành phố Ban Sơ, đây là một tiểu đoàn phòng thủ thành phố, chỉ huy trưởng thường là thiếu tá.

Đội ngũ chỉnh tề có trật tự tiến quân về phía mấy trang trại của Mông Cương, Triệu Nghĩa Học, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Dưới sự chỉ huy của Forcas, bốn phần năm người và mấy người máy chiến đấu tản ra, bao vây toàn bộ khu vực, hai thiếu tá Ducasse và Cassirer thì dẫn theo binh sĩ còn lại và người máy chiến đấu, Thương Kiến Diệu, Tương Bạch Miên, Gnawa, ra thủ lệnh, mạnh mẽ xông vào trang trại.

Liếc nhìn đội quân tuy nhỏ nhưng đầy đủ vũ trang, Tương Bạch Miên lại quay đầu nhìn xe chỉ huy bọc thép đỗ bên cạnh rừng cây.

Lúc này, Forcas không xông bừa vào, không dẫn đầu lục soát trang trại, mà đợi ở phía xa.

"Ông ta có đầy đủ tư cách để trở thành mục tiêu của "Giáo dục phản tri thức", cái bẫy lần này có xác suất không nhỏ là thiết kế để nhắm vào ông ta... Nếu ông ta không vào trang trại, bẫy rập sẽ triển khai thế nào? Mục đích của trang trại là dẫn dụ lực lượng bảo vệ lớn mạnh nhất ở bên cạnh ông ta rời đi, tranh thủ thời gian chênh lệch? Forcas hẳn là cũng nghĩ ra điều này, đã có sự sắp xếp tương ứng rồi, hơn nữa bản thân ông ta cũng rất có khả năng là cường giả..." Trong lúc theo đám người Ducasse, Cassirer tiến về phía trước, Tương Bạch Miên vô thức suy tư.

Người hầu, nô lệ trong trang trại nhìn thấy quân chính quy xông vào, đều sợ hãi lùi lại, không ai dám cản trở, đội ngũ dễ dàng đi đến nhà chính.

"Có phát hiện ra mục tiêu không?" Ducasse nghiêng đầu hỏi Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên.

Thương Kiến Diệu lắc đầu.

Giây tiếp theo, các quản lý đã đến cửa nhà chính, cung kính đợi quan trên lên tiếng.

Ánh mắt Thương Kiến Diệu sáng lên, vội vàng chạy tới bên cạnh Triệu Thủ Nhân, cười hỏi:

"Mông Cương, Thân Khuê, và đám người Triệu Nghĩa Học đâu?"

Triệu Thủ Nhân thấy là anh em của mình, thở phào nhẹ nhõm, đáp lại với vẻ mặt phức tạp"

"Họ ăn sáng xong thì xuống hầm ngầm, không biết đang làm gì, ôi, gần đây họ đều rất kỳ lạ!"

"Hầm ngầm..." Ducasse lặp lại từ này, lệnh cho Triệu Thủ Nhân: "Dẫn đường."

Cửa vào hầm ngầm ngay ở lầu một, đám người Tương Bạch Miên nhanh chóng nhìn thấy cầu thang bên dưới cửa gỗ màu nâu.

Ducasse giơ tay đè xuống, ý bảo mọi người dừng lại, sau đó ra lệnh cho binh lính xung quanh:

"Cho nổ cửa phòng."

"Sử dụng đạn pháo sáng."

"Bắn đạn thôi miên."

Anh ta hoàn toàn không cậy mạnh xông thẳng vào hầm ngầm, liều mạng với kẻ địch.

Trong đầu anh ta cũng không hoàn toàn là cơ bắp... Tương Bạch Miên thầm cảm khái một câu.

Các binh lính lập tức vào vị trí tương ứng.

Ầm ầm!

Một quả đạn pháo bay ra khỏi ống phóng rốc-két dạng vác vai, bắn nổ tan tành cửa gỗ, khiến cả tòa nhà lắc lư vài cái, thủy tinh loảng xoảng vỡ nát.

Ngay sau đó từng quả đạn pháo sáng bị quăng vào hầm ngầm, ánh sáng trắng đột nhiên lóe lên khiến phần lớn những ai nhìn thẳng đều bị mất thị lực trong thời gian ngắn.

Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đã sớm lặng lẽ đeo kính đen lên, những người không có kính đen thì lựa chọn quay lưng lại và nhắm mắt vào.

Sau đạn pháo sáng, từng viên đạn có thể tỏa ra khí thôi miên bị ném liên tiếp về phía mục tiêu.

Không lâu sau, Ducasse, Cassirer đeo mặt nạ phòng độc, dẫn theo binh lính cũng trang bị tương tự, xông vào tầng hầm ngầm.

Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu cũng lấy trang bị tương tự từ binh lính bên cạnh, theo sát phía sau, giúp nhận mặt.

Về phần Gnawa, khí thôi miên không có hiệu quả nào với ông ta.

Hầm ngầm của trang trại này không lớn lắm, gần bằng một phòng khách bình thường, Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên vừa đi qua cửa chính vỡ nát, đã thấy toàn bộ cảnh tượng bên trong.

Dưới nền đất lát đá xám trắng có một vòng người ngã vật xuống, họ tạo thành một vòng tròn, mỗi người đều khoác một chiếc áo dài đen, đeo mặt nạ màu trắng không có ngũ quan, nhìn có cảm giác tà ma.

Ducasse đi tới bên cạnh một người mặc áo dài đen, ngồi xổm xuống, vạch mặt nạ mang tính nhận diện của "Giáo dục phản tri thức", ngẩng đầu hỏi Thương Kiến Diệu:

"Là mục tiêu à?"

"Thân Khuê." Thương Kiến Diệu báo tên người hôn mê kia.

Thuận lợi vậy sao? Uy lực của tác chiến chính quy? Tương Bạch Miên nghi ngờ nhíu mày.

Ducasse tháo mặt nạ của từng người ra, Thương Kiến Diệu lần lượt nhận ra thân phận của họ.

Nhưng cuối cùng họ phát hiện thiếu hai người: Mông Cương có năng lực "thôi miên" và con trai thứ hai nhà họ Triệu - Triệu Nghĩa Học!
Bạn cần đăng nhập để bình luận