Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 904: Lan rộng

Sao lại trùng hợp như vậy, đều tốt nghiệp trường cấp 2 Anh Tài thành phố Đại Giang... Hơn nữa lúc trước hai bên đều chưa từng nghe thấy điều này... Tất cả mô hình phân tích do Gnawa thành lập đều nói cho ông ta biết, cảnh tượng trước mắt có vấn đề rất lớn, hoàn toàn không phù hợp với logic.

Lúc từng chuỗi số liệu đan cài vào nhau trong module trung tâm của ông ta, không ngừng tính toán ra các loại kết quả, Thương Kiến Diệu đóng vai Đỗ Thiếu Xung, Tương Bạch Miên đóng vai Từ Kiều và Đặng Đồng thuộc về "giấc mơ" đều chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Gnawa đang đứng.

Dựa theo quy tắc cũ, họ không nhìn thấy người máy thông minh Gnawa này, không thể trực tiếp tương tác vấn đề ông ta, nhưng bây giờ, tầm mắt của họ dường như đều đang tập trung vào khu vực vốn trống không kia.

Ánh sáng đỏ lóe lên trong mắt Gnawa dường như có một giây ngưng lại.

Bên ngoài cổng của trường cao đẳng Số 1 thành phố Đài, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đang canh giữ trước đầu xe jeep, đợi đám người tổ trưởng kiểm chứng xem phương án lúc trước có hữu hiệu hay không, sau đó từ bên ngoài đi ra.

Đột nhiên, Long Duyệt Hồng cảm thấy ánh sáng tối xuống một chút.

Hắn bất giác ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời, phát hiện màu xanh nhạt mênh mông đã bị mây đen chiếm cứ, có gió nổi lên.

"Trời sắp mưa rồi..." Long Duyệt Hồng lẩm bẩm như tự nói.

Bạch Thần cũng liếc nhìn sắc trời:

"Đúng vậy."

Cũng chỉ thời gian nói chuyện hai câu, mặt trời đã bị mây đen che khuất, thời gian dường như trôi đến xẩm tối.

Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đang định trao đổi thời tiết thay đổi đột ngột như vậy phải chăng là xảy ra vấn đề gì, trước mắt bỗng nhiên có từng bóng đèn sáng lên.

Trong tòa nhà trường cao đẳng Số 1 thành phố Đài cỏ hoang mọc thành bụi, bất kể là khu phòng học hay là ký túc xá, đều sáng lên từng ngọn đèn huỳnh quang.

Nhất thời nơi đó đèn đuốc sáng trưng như ảnh ngược của dải ngân hà.

Mà điều này cũng không che đi những thực vật xanh biếc mọc ra từ khe tường và cỏ dại làm tôn lên vẻ hoang tàn.

"Cái này..." Phản ứng đầu tiên của Long Duyệt Hồng là trường cao đẳng Số 1 thành phố Đài từ thế giới cũ, từ trong "giấc mơ" xuyên không đến hiện thực!

Reng reng reng!

Tiếng chuông tan học vang vọng bên tai hai người, từng học sinh, từng giáo viên từ những tầng nhà khác nhau đi xuống, tập hợp trên khoảng sân rộng.

Họ hoặc đi xe đạp, hoặc lựa chọn đi bộ, ùa ra khỏi cánh cổng xếp chạy bằng điện, đi về những nơi khác nhau của thành phố Đài.

"Sống lại rồi, thực sự sống lại rồi..." Long Duyệt Hồng bước một bước lên phía trước, chắn trước người Bạch Thần.

Lúc này, một phần học sinh đi ngang qua họ, đều dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía xe jeep đầy bụi bặm, từng được cải tạo, nhìn về phía hai người mặc đồng phục rằn ri, đeo súng ống.

Họ có thể nhìn thấy Bạch Thần, Long Duyệt Hồng và chiếc xe jeep kia, đôi mắt họ sáng trong, ánh mắt linh hoạt, xúm lại bàn tán đây là đoàn làm phim nào đang quay phim.

Reng reng reng, một chiếc xe đạp men theo con đường gần đó chạy về phía xa.

Bạch Thần mím môi một cái, nói với vẻ mặt nghiêm trọng:

"Giả thì không thật được..."

"Có phải chúng ta bị giấc mơ bao phủ rồi không?"

Cô nhớ mang máng lúc trước rơi vào giấc mơ của "Trang Sinh", cũng gần giống cảnh tượng tương tự, chỉ có điều bây giờ cô vẫn có thể nhận thức rõ ràng mình là Bạch Thần, là một thành viên của tổ điều tra nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt của "Sinh vật Bàn Cổ".

"Không thể nào, chúng ta vẫn còn bên ngoài trường học mà." Long Duyệt Hồng cảm thấy hai người mình vẫn ở trong khu vực an toàn.

Bạch Thần nhìn quanh một vòng, thấy bóng lưng của những học sinh kia dần dần biến mất ở cuối đường, cân nhắc rồi nói:

"Có lẽ, giấc mơ đã lan rộng ra ngoài."

"Có lẽ thí nghiệm của đám người tổ trưởng đã khiến giấc mơ nảy sinh biến đổi nhất định."

Long Duyệt Hồng đang định nói có lẽ chỉ là sức mạnh hơi lan ra bên ngoài, ánh mắt hắn đột nhiên ngưng lại.

Hắn nhìn thấy cảnh tượng tan học khiến cho trường cao đẳng Số 1 thành phố Đài cỏ dại mọc thành bụi, đầy những tòa nhà bỏ hoang trở nên sinh động náo nhiệt đột nhiên dần dần biến mất không còn dấu vết.

Đây là biểu hiện của việc giấc mơ đang "cắn nuốt" hiện thực.

"Không biết sẽ lan rộng đến mức độ nào..." Long Duyệt Hồng nghiêm túc nói nhỏ.

Hắn chợt nghiêng đầu, nói với Bạch Thần:

"Chúng ta lùi ra ngoài trước, thoát khỏi khu vực bị giấc mơ lan rộng, tôi sợ ở đây lâu sẽ lại đóng một nhân vật nào đó, như vậy thì rắc rối."

"Đám người tổ trưởng và "Này" không cần lo lắng, đã có lão Gnawa, ông ta sẽ bị giấc mơ ảnh hưởng."

Bạch Thần chậm rãi lắc đầu:

"Xuất hiện sự biến đổi thế này, tôi sợ lão Gnawa cũng bị mất phương hướng ở bên trong đó, không ứng phó được."

"Anh còn nhớ lúc trước đội vệ binh người máy Tarnan làm sao gặp chuyện trong núi không?"

"Họ cũng sẽ bị một vài năng lực ảo giác ảnh hưởng."

Bạch Thần dừng lại một chút rồi nói:

"Nhân lúc chúng ta còn chưa mất phương hướng, còn chưa đóng nhân vật nào, tôi cảm thấy nên tranh thủ thời gian, đưa tổ trưởng, "Này" và lão Gnawa ra ngoài, đánh thức họ dậy."

"Việc này không thể chậm trễ, đi ngay bây giờ!"

Cô hoàn toàn không có ý định rút lui vào lúc này, dường như không muốn chưa thử cái gì đã vứt bỏ đồng đội.

Long Duyệt Hồng do dự một chút rồi nói:

"Nhưng chúng ta không rõ lắm bây giờ đi qua cổng chính vào trường học xong có lập tức bị lạc phương hướng không."

Không đợi Bạch Thần đáp lại, hắn xoay người nghiêm mặt nói:

"Tôi thử vào bên trong, em ở ngoài này quan sát, nếu như tôi biến mất, hoặc là có biểu hiện bất thường, chứng tỏ phương án này không được, em lập tức lái xe, rời khỏi thành phố Đài, xin công ty cứu viện."

Bạch Thần nhìn vào mắt Long Duyệt Hồng, im lặng vài giây rồi nói:

"Được."

Cô không cố gắng khuyên bảo, dường như đọc được sự kiên định không thể dao động trong ánh mắt đối phương.

Long Duyệt Hồng không trì hoãn thời gian, đeo súng trường "Chiến sĩ điên cuồng" lên, định vào cổng trường cao đẳng Số 1 thành phố Đài.

Đột nhiên, Bạch Thần gọi hắn lại:

"Để súng ở đây."

"Với cả, lúc đi vào, cố gắng đừng để bảo vệ phát hiện ra, lúc trước lão Gnawa có nói, ông ấy nghi ngờ người trong giấc mơ có sự tương tác vượt quá lưu trình bình thường ở mức độ nhất định, sẽ xảy ra sự biến hóa đáng sợ."

Để súng ở lại cũng là dựa vào lý do phía sau, nếu không một người vũ trang đầy đủ cố gắng xông vào trường học, cho dù bảo vệ ở cổng không nhìn thấy, các học sinh cũng không thể không nhìn thấy.

Long Duyệt Hồng gật đầu, để súng trường "Chiến sĩ điên cuồng" ở lại, kéo áo che đi các vật phẩm vũ trang bên trong.

Chẳng mấy chốc hắn ngược làn sóng người tan học, mượn bóng người lui tới qua mặt bảo vệ cổng, đi vào trong trường cao đẳng Số 1 thành phố Đài.

Đi thêm về phía trước một hồi, Long Duyệt Hồng phát hiện mình vẫn có thể tư duy, còn biết mình là Long Duyệt Hồng, hắn vừa thầm than "quy tắc giấc mơ của nhiên đã có sự thay đổi nhất định", vừa xoay người phất tay với Bạch Thần.

Lúc này, học sinh ngoài cổng không còn nhiều lắm, Bạch Thần đành phải đi vòng qua bên cạnh, thành thạo leo tường vào.

Hai người tập hợp trong bóng râm bên cạnh một khu phòng học, bàn bạc tiếp theo đi đâu tìm kiếm đám người Tương Bạch Miên.

Đáp án vô cùng rõ ràng: Chính là sân thượng của khu phòng học trước mặt!

Đó là nơi định để Từ Kiều hỏi Đỗ Thiếu Xung!

Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đều rõ lúc này phải giành giật từng giây, bởi vì họ không biết lúc nào bản thân sẽ lạc trong giấc mơ, mất đi năng lực tự cứu bản thân và đồng đội.

Hai người giả làm phụ huynh đến tìm con, dọc theo hành lang, cầu thang không còn nhiều học sinh lắm, từng bước lên sân thượng của khu nhà học chính diện.

Trên đường, học gặp rất nhiều học sinh trong giấc mơ, may mà họ chỉ tò mò quan sát, không tiến tới đưa ra nghi vấn.

Có điều Long Duyệt Hồng và Bạch Thần không thể khẳng định những bạn học này có báo chuyện mình gặp phải người ăn mặc lố lăng cho giáo viên biết không, chỉ đành bước thật nhanh, lén lén lút lút đi đến mục tiêu.

Cuối cùng, sau khi đợi hai phút, đợi mấy học sinh xuống lầu, họ đã tìm được cơ hội tiến vào cầu thang nói đến sân thượng.

Bịch bịch bịch, họ chạy lên.

Chỉ mất mấy hơi thở, họ đã thấy cánh cửa sắt mở phân nửa.

Lên sân thượng, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng nhanh chóng xem xét bốn phía.

Nhưng trong phạm vi mắt thường của họ có thể nhìn thấy, không có một bóng người.

Bất kể là Từ Kiểu, Đỗ Thiếu Xung hay là Gnawa, không hề ở đây!

"Chúng ta hẳn là không có thời gian tìm kiếm một lượt quanh trường học." Long Duyệt Hồng thu lại đường nhìn, bình tĩnh nói.

Ý hắn là nếu trên sân thượng không tìm thấy Thương Kiến Diệu, Tương Bạch Miên và Gnawa, vậy chỉ có thể tạm thời rút lui, sau đó nghĩ cách quay lại.

Bạch Thần im lặng một hồi rồi nói:

"Được."

"Trước đó, kiểm tra từng ngóc ngách ở đây đã."

Ở đây ý chỉ sân thượng.

"Ừm." Long Duyệt Hồng không phản đối.

Hai người đưa lưng về phía nhau, định vòng qua mấy chướng ngại vật trên sân thượng, quan sát những chỗ bị khuất tầm nhìn, lúc trước không nhìn thấy cặn kẽ.

Bạch Thần và Long Duyệt Hồng vừa vòng qua chỗ xi măng nhô ra để lắp cửa sắt, đi tới phía khác của sân thượng, hai mắt đồng thời sáng ngời.

Họ nhìn thấy người máy thông minh màu bạc đen Gnawa!

Gnawa đang đi lòng vòng ở chỗ đó, trong mắt không ngừng lóe lên ánh sáng đỏ, nhưng không có bất cứ âm thanh nào phát ra.

"Lão Gnawa!" Long Duyệt Hồng thử gọi một tiếng.

Gnawa ngừng lại, nhìn vào phía họ.

Sau khi ánh sáng đỏ lóe lên một lúc, Gnawa nhìn quanh bốn phía.

"Làm sao vậy?" Bạch Thần cảnh giác hỏi.

Trong giọng nói mang cảm giác âm thanh điện tử hợp thành của Gnawa để lộ chút mê man:

"Tôi đi lâu như vậy, lại vẫn không rời khỏi nơi này..."

"Sao các cô vào được, không bị lạc phương hướng?"

Bạch Thần đáp lại, lời ít ý nhiều:

"Giấc mơ xảy ra biến đổi bất thường, chúng tôi đi vào tìm các ông."

"Tổ trưởng và "Này" đâu?"

Ánh sáng đỏ trong mắt Gnawa lóe lên dữ dội hơn, dường như gặp phải Lỗi hệ thống nào đó, rơi vào trạng thái không thể tính toán.

Vài giây sau, rốt cuộc ông ta cũng lên tiếng bằng giọng trầm thấp:

"Họ tự mình rời đi rồi."

"Không biết đi đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận