Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 373: Lính đánh thuê

Xe jeep men theo quỹ đạo do ánh đèn xe màu vàng chiếu ra, di chuyển trong bóng đêm thâm trầm. Trong thành phố khắp nơi đều là nhà cửa đổ nát, nó lái về khu vực đông nam. Long Duyệt Hồng không tự chủ được bắt đầu cảm thấy hồi hộp.

Tuy hắn không tính là người mới ở Đất Xám, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được trực tiếp lên "tiền tuyến".

Lần này không giống trận hỗn loạn ở thành phố Cỏ Dại lúc trước, có thể gắng gượng gọi là một trận chiến chính quy.

Trong lúc Long Duyệt Hồng lặng lẽ hít sâu để giảm căng thẳng trong lòng, Thương Kiến Diệu một tay lái xe, một tay lấy chiếc loa nhỏ nền xanh làm mặt đen từ trong ba lô chiến thuật ra.

Sau khi anh ấn vài cái, một giai điệu sôi động vang lên trong xe jeep.

Tiếng nhạc lần này tuy không lẫn tiếng người, nhưng Long Duyệt Hồng nghe vào tai lại cảm thấy máu nóng sôi trào, giống như trở thành anh hùng can đảm, sắp lấy một địch trăm.

"Đoạn nhạc này tên là gì?" Hắn nghiêng đầu, tò mò hỏi.

So với vừa rồi, hắn đã bình tĩnh hơn nhiều.

"Không biết, âm nhạc thuần." Thương Kiến Diệu lắc lư người, mỉm cười đáp: "Anh có thể gọi nó là nhạc chinh chiến."

Long Duyệt Hồng vừa cảm nhận sự nhiệt huyết và sục sôi do âm nhạc mang tới, vừa nhìn chiếc xe địa hình màu vàng đất đang vững vàng đi trong khu phế tích nơi nơi đều là nhà cửa đổ nát, đường sá hư hỏng, không nhịn được cảm khái một câu:

"Lúc trước tổ trưởng bảo chúng ta lái xe, đi dạo ở chợ Đá Đỏ quả nhiên là hữu dụng..."

Tuy trong thời gian ngắn như vậy, họ không thể nắm giữ được tình huống cụ thể của mỗi con đường, dù sao khu phế tích thành phố này có quy mô không nhỏ, nhưng vẫn nắm rõ những con đường thường đi lại và vị trí các tòa nhà trong khu vực chủ yếu như lòng bàn tay.

Hơn nữa với bản đồ mà người cảnh báo Tống Hà cung cấp, cho dù đang nửa đêm, họ cũng có thể dễ dàng di chuyển về phía điểm đến.

Nghe Long Duyệt Hồng cảm khái, Thương Kiến Diệu nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nghi hoặc nói:

"Tôi tưởng rằng anh hẳn đã hiểu rõ tầm quan trọng của việc quen thuộc địa hình khi ở thành phố Cỏ Dại."

"Lần đó chủ yếu là Bạch Thần dẫn đường, tôi không được trải nghiệm sâu." Long Duyệt Hồng khá thành thật giải thích một câu.

Thương Kiến Diệu tỏ ý đã hiểu, nghiêm túc đề nghị:

"Chơi trốn tìm là cách tốt nhất để làm quen với hoàn cảnh, lần sau tôi sẽ dẫn anh đi tham gia lễ Misa của giáo phái Cảnh Giác."

Là tự anh muốn tham gia thì có? Long Duyệt Hồng không nói những lời đang lầm bầm trong bụng ra khỏi miệng.

Hắn không nói chuyện phiếm nữa, cố gắng điều chỉnh tâm lý.

Không biết qua bao nhiêu lâu, Tương Bạch Miên ra lệnh thông qua bộ đàm:

"Tắt đèn xe, giảm tốc độ, mở loa."

Họ đã đến khu vực giữa siêu thị Ale và trung tâm thương mại Ngày Thứ Sáu, nhưng không nghe thấy tiếng súng và tiếng pháo nổ.

Thương Kiến Diệu lập tức hạ cửa kính xe xuống, điều chỉnh nội dung phát qua loa, cũng mở âm lượng đến mức to nhất.

Chẳng mấy chốc, trong chiếc xe jeep hệt như hòa vào bóng đêm vang lên một giọng nam cao vút:

"Chúng tôi là tiểu đội thợ săn di tích, được người cảnh báo Tống Hà nhờ vả, đến đưa vũ khí!"

Bởi vì âm thanh quá lớn, Long Duyệt Hồng ở ghế phó lái ong hết cả tai, trong đầu còn không ngừng vang vọng câu nói này.

Hắn há miệng ra, định nói gì đó theo bản năng, nhưng những lời ra khỏi miệng đều bị tiếng loa át đi.

Bên trong chiếc xe địa hình màu vàng đất đằng trước, vẻ mặt của Bạch Thần ngồi ở ghế lái chợt có chút kỳ quặc.

"Sao vậy?" Tương Bạch Miên đã nhận ra sự thay đổi của cô, lớn tiếng hỏi.

Cô đóng lại tất cả cửa sổ xe, để sự "ô nhiễm" tiếng ồn của Thương Kiến Diệu giảm xuống, không ảnh hưởng đến việc nói chuyện nữa.

Bạch Thần hít một hơi, không biết nên cười hay nên khóc:

"Lúc trước tôi lang thang ở Đất Xám, thường hay lái xe đến các điểm tụ cư để trao đổi vật phẩm, để bớt việc đôi khi tôi sẽ làm một chiếc loa lớn, không ngừng hô lên những thứ mình muốn."

Tương Bạch Miên vừa quan sát bốn phía, vừa tò mò hỏi:

"Ví dụ như?"

Bạch Thần im lặng vài giây, nhìn phía trước nói:

"Gạo, bột mỳ, đồ hộp đổi mã tấu, súng lục, vỏ đạn và các loại vật phẩm kim loại."

Tương Bạch Miên cười khúc khích:

"Thu mua súng lục hỏng, súng trường hỏng, súng tự động hỏng" trước cửa đám dì Nam có phải là cô nghĩ ra giúp họ không?"

Bạch Thần mỉm cười:

"Mỗi một người dân du cư từng trải qua chuyện tương tự đều biết dăm ba câu."

Không đợi Tương Bạch Miên đáp lại, cô chợt trầm giọng nói:

"Tổ trưởng, sắp đến mục tiêu rồi, chú ý xung quanh."

"À, giận rồi..." Tương Bạch Miên "nói thầm" một câu với trạng thái rất thả lỏng.

"Không giận." Bạch Thần nhìn phía trước, nhanh chóng đáp một câu.

"Vậy thì là ngượng ngùng?" Tương Bạch Miên cười tủm tỉm gặng hỏi.

Bạch Thần không nói.

Tương Bạch Miên biết điểm dừng, khi cảm ứng được tín hiệu điện, cô cũng nương theo ánh trăng phía ngoài, không ngừng quan sát phế tích và các tòa nhà hai bên đường.

Chưa đến một phút đồng hồ, cô cầm lấy bộ đàm, nói:

"Có thể tắt loa được rồi, giữ khoảng cách với chúng tôi."

Mỗi một khối cơ của cô đều hơi căng lên, chuẩn bị đối phó với chuyện bất trắc bất cứ lúc nào.

Qua mấy chục giây nữa, trên một tòa nhà đã đổ sập phía trước, có hai bóng người chui ra.

Họ cầm theo súng trường, men theo con đường đã được dọn dẹp, đi về phía bên cạnh chiếc xe địa hình đã chủ động dừng lại.

Mà trong bóng tối xung quanh, không biết có bao nhiêu nòng súng đang chĩa về phía này.

Hai bóng người đều đeo mặt nạ động vật, quấn kín đầu, khiến người khác không thể nhận ra rốt cuộc là người Hồng Hà hay người tiếng Xám.

Quan sát một hồi, cô gái đeo mặt nạ trâu đực nói bằng tiếng Đất Xám:

"Các cô là thợ săn di tích nhận nhiệm vụ của Herwig?"

"Đúng vậy, chúng tôi đã tìm lại được số vũ khí của Herwig, muốn bán lại phần thuộc về mình cho đội cảnh vệ thị trấn, không biết đội trưởng Hàn ở đâu?" Tương Bạch Miên hoàn toàn không hề bất an khi bị nòng súng nhắm vào, mỉm cười giải thích.

"Tìm lại được rồi?" Cô gái đeo mặt nạ trâu đực khá ngạc nhiên.

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng:

"Người cảnh báo Tống có thể làm chứng."

Cô gái đeo mặt nạ trâu đực im lặng vài giây, cầm lấy bộ đàm, báo cáo chuyện này cho Hàn Vọng Hoạch.

Không lâu sau, vị quản lý trị an này chủ động đi đến.

Anh ta mặc quần áo màu đen, không đeo mặt nạ.

Sau khi kiểm tra vũ khí của Herwig và vật tư của "Tổ điều tra cũ", Hàn Vọng Hoạch vác một khẩu súng trường, cắm hai khẩu "Liên hợp 202" vào thắt lưng, không dài dòng, trực tiếp hỏi:

"Các cô muốn đổi cái gì?"

"Thiết bị khung xương quân dụng của đội cảnh vệ thị trấn." Tương Bạch Miên đeo mặt nạ tăng nhân thanh tú thản nhiên đáp: "Một bộ, có thể đợi trận chiến này kết thúc rồi bàn giao cũng được."

Thấy Hàn Vọng Hoạch nhíu mày, cô cười bổ sung:

"Anhebas đã đến giáo đường sám hối, bằng lòng cống hiến cho chợ Đá Đỏ trong việc đối đầu với người không hoàn chỉnh."

"Đợi khi thế cục bình ổn lại, các anh có thể thông qua ông ta, nhận được thiết bị khung xương quân dụng mới. Có thể phải mất nửa năm một năm, nhưng các anh có thể chờ được, còn chúng tôi thì không."

Hàn Vọng Hoạch im lặng một hồi, đáp:

"Tôi không thể trực tiếp đồng ý, tôi phải bàn bạc với những người khác."

Tương Bạch Miên biết anh ta không có quyền quyết định trong chợ Đá Đỏ, tỏ ý đã hiểu:

"Được."

"Nhưng nhanh lên chút, chúng tôi có thể chờ, nhưng người cá và quái núi thì không đâu."

Hàn Vọng Hoạch khẽ gật đầu, đi về phía bên cạnh.

Được vài bước, anh ta quay đầu lại nói:

"Các cô không sợ đội cảnh vệ thị trấn ép buộc trưng dụng, thậm chí giết người cướp hàng à?"

Tương Bạch Miên mỉm cười.

Cô còn chưa đưa ra câu trả lời phù hợp với thân phận "nhân vật phản diện cuối cùng", Thương Kiến Diệu đã lái xe jeep tới gần, cao giọng hô lên:

"Chúng tôi tin tưởng anh!"

Hàn Vọng Hoạch ngẩn ra, một lúc lâu sau mới nói với vẻ hơi cay đắng:

"Có những chuyện, tôi cũng không thể ngăn cản được."

Anh ta không nói nữa, đi đến bên cạnh tòa nhà đổ sập, dùng bộ đàm trao đổi với mấy nhân vật có thực quyền trong đội cảnh vệ thị trấn.

Khoảng mười phút trôi qua, anh ta mới quay về bên cạnh xe địa hình, nói với đám người Tương Bạch Miên:

"Giao dịch thành công."

"Hợp tác vui vẻ." Tương Bạch Miên vốn định đưa tay phải ra bắt tay với đối phương, nhưng nghĩ đến tập quán của chợ Đá Đỏ, lại bỏ qua quyết định này.

Tuy cô biết Hàn Vọng Hoạch không phải tín đồ giáo phái Cảnh Giác, nắm tay không phải là chuyện cần để ý, nhưng các dân cư chợ Đá Đỏ xung quanh đều tín ngưỡng "U Cô", lỡ đâu vì hai người bắt tay mà sinh ra cảnh giác, quyết định hủy giao dịch thì sao?

Cẩn tắc vô áy náy!

Hàn Vọng Hoạch thở hắt ra, nói phương án cụ thể:

"Các cô có thể giao vũ khí và vật tư cho tôi, để tôi phân phát xuống, đợi đến khi đánh lui người cá và quái núi, khiến bọn họ bị thiệt hại nặng nề, chúng tôi sẽ bàn giao cho các cô một bộ thiết bị khung xương quân dụng "AC-42"."

"Không thành vấn đề." Tương Bạch Miên không chần chừ chút nào.

Hàn Vọng Hoạch lại hơi bất an, ngập ngừng hỏi:

"Các cô không sợ chúng tôi thua trận, ngay cả hai bộ thiết bị khung xương quân dụng cũng rơi vào tay họ à?"

Thật ra anh ta muốn hỏi là các cô không sợ chúng tôi quỵt nợ à?

Thương Kiến Diệu lại cướp lời:

"Chúng tôi sẽ lấy về."

Anh nói vô cùng tự tin.

Tương Bạch Miên mỉm cười, bổ sung thêm:

"Chúng tôi có thể vũ trang đòi nợ."

Thấy họ tự tin như thế, Hàn Vọng Hoạch bắt đầu thông báo cho các thành viên của đội cảnh vệ thị trấn ở các phòng tuyến, để lúc họ phân tổ thì đến lĩnh vật tư mới.

Điều này không có nghĩa rằng hiện giờ họ đã hết vũ khí, mà là họ phải chia ra thành từng tốp nhỏ, chuẩn bị dựa vào phế tích thành thị chiến đấu trường kỳ.

Trong lúc phân phát vật tư, Hàn Vọng Hoạch nhìn về phía đám người Tương Bạch Miên:

"Các cô còn chuyện gì không?"

Tương Bạch Miên đã dự tính từ trước, cười hỏi:

"Các anh có muốn mượn lính đánh thuê không?"

"Cho lương thực trong vòng một tuần là được, chủ yếu là chúng tôi phải trông coi tài sản của mình, không thể để nó mất được."

Cô muốn nhân cơ hội để tổ đội có được kinh nghiệm rèn luyện, tương lai có thể ứng phó với cục diện tương tự.

Hàn Vọng Hoạch lại cầm bộ đàm lên, đi tới vị trí lúc trước, thương lượng với vài cấp dưới trên danh nghĩa.

Lần này, anh ta nhanh chóng quay lại, gật đầu nói:

"Được."

"Các cô đi theo tôi là được."

Vừa được thuê, Tương Bạch Miên lập tức chuẩn bị sẵn sàng.

Cô liếc nhìn về phái đông nam xa xa:

"Đội trưởng Hàn, anh không cảm thấy kỳ lạ sao?

"Người cá và quái núi đến giờ vẫn chưa phát động tấn công, qua bao lâu rồi chứ?

Họ đi từ giáo đường Cảnh Giác nằm ở phía bắc thành phố đến phía bên này, vật tư mang đến cũng sắp phân phát xong rồi.

Mà dọc đường họ không nghe thấy tiếng súng và tiếng pháo rõ ràng.

"Đây cũng là nguyên nhân thuê các cô." Vẻ mặt Hàn Vọng Hoạch khá nghiêm trọng: "Tiểu đội phát hiện ra người cá và quái núi đầu tiên kia chưa trở lại."

Góc đông nam của phế tích thành phố yên ắng đến mức vô cùng kỳ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận