Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 489: Thăm dò lần nữa

Sau khi tắt đèn, bên ngoài phòng 23 khu C.

Thương Kiến Diệu mặc áo phao dày màu xanh bộ đội cùng Long Duyệt Hồng tụ lại một chỗ, chiếu đèn pin trong tay vào cánh cửa màu nâu gỗ bên trên viết con số màu trắng.

"Thật sự muốn thử?" Sắp vào việc, Long Duyệt Hồng vẫn còn có chút sợ sệt.

Thương Kiến Diệu dùng tay còn lại móc thẻ điện tử ra, bình tĩnh nói:

"Anh chú ý tình trạng của tôi, có gì không ổn lập tức hô to lên."

"Hô?" Long Duyệt Hồng bất giác hỏi lại.

Đánh thức anh ta?

Thương Kiến Diệu dùng tay cầm đèn pin nắm lấy tay đấm cửa, nghiêm túc đáp:

"Hô cứu mạng."

Long Duyệt Hồng hết lời chống đỡ.

Sau đó, hắn hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái phổi, chuẩn bị cất giọng hô to bất cứ lúc nào.

Thương Kiến Diệu thì khẽ đẩy khóa cửa ra, chậm rãi vặn nấm đấm cửa.

Anh đẩy cửa về phía trước từng chút một, hệt như cánh cửa kia nặng đến ngàn cân.

Cuối cùng, cửa phòng số 23 mở ra một khe hở lớn, cảnh tượng bên trong như ẩn như hiện dưới ánh đèn pin chiếu chênh chếch.

"Lần này không có bất thường." Thương Kiến Diệu vừa nói vừa đẩy hoàn toàn cửa ra.

Long Duyệt Hồng nghe vậy, lặng lẽ thở phào một hơi, tiếp đó lại nhắc nhở:

"Lúc đi vào cũng phải cẩn thận."

Thương Kiến Diệu hơi xoay người, nhìn hắn với ánh mắt có chút khó hiểu:

"Chẳng lẽ anh không phải là người đi vào trước?"

Trong chớp mắt này, Long Duyệt Hồng cảm thấy hít thở không thông.

Giây tiếp theo, hắn thấy Thương Kiến Diệu dùng đèn pin chiếu vào trong căn phòng số 23.

Nơi này không lớn, gần bằng với nhà Long Duyệt Hồng, sơn tường màu trắng đã loang lổ, dưới đất lát đá hoa đồng bộ với các phòng khác, ngoài những cái đó ra, thì bên trong trống rỗng, không có gì cả.

Sau khi chiếu đèn pin vào mỗi một ngóc ngách, Thương Kiến Diệu tiến về phía trước.

Anh đi rất chậm, dường như biến thành một người mày có các khớp xương bị rỉ sét, gần như dùng cách xê dịch để đi qua cửa phòng rộng mở.

Long Duyệt Hồng quên đi lời nói đùa vừa rồi, một lần nữa căng thẳng tinh thần, chuẩn bị hô "cứu mạng" bất cứ lúc nào.

Tốn mất hơn mười giây, Thương Kiến Diệu mới hoàn toàn đi vào căn phòng số 23 này.

Anh xoay người lại, đặt đèn pin dưới cằm, để ánh sáng chiếu lên gương mặt sáng tối bất định.

"Long Duyệt Hồng..." Thương Kiến Diệu chậm rãi gọi bằng giọng chập chờn.

"Cái gì?" Long Duyệt Hồng căng thẳng toàn thân.

Thương Kiến Diệu vẫn giữ giọng nói mang cảm giác âm trầm này:

"Anh thấy tôi giống ma không..."

Long Duyệt Hồng muốn chửi bậy.

Hắn thở hắt ra, khéo léo nói:

"Cũng may còn chưa trả loa lại cho anh, nếu không lúc này anh bật một bài hát tạo ra bầu không khí kinh dị, sẽ càng có cảm giác hơn."

Thương Kiến Diệu khinh bỉ nhìn hắn:

"Lúc này sẽ quấy rầy người khác ngủ."

Long Duyệt Hồng không thể phản bác.

Thương Kiến Diệu lập tức rời đường nhìn, nương theo ánh đèn pin trong tay, kiểm tra lại từng tấc trong căn phòng 23.

Long Duyệt Hồng thấy anh không làm gì, mới lấy dũng khí, dịch từng chút qua vị trí cửa phòng.

"Không..." Lời vừa ra khỏi miệng, Long Duyệt Hồng đã tự nuốt xuống.

Hắn muốn nói là "không có việc gì".

Thương Kiến Diệu nhìn hắn với vẻ mặt tiếc nuối:

"Sao anh không nói hết?"

Tôi đâu có ngu... Tuy tôi vẫn không cảm thấy vận may của mình có vấn đề gì, nhưng những lúc thế này thà tin rằng có còn hơn là không... Long Duyệt Hồng thầm làu bàu hai câu, cũng cầm đèn pin kiểm tra những nơi có khả năng bất thường trong phòng.

Đồ đạc trong phòng số 23 đã bị dọn sạch, khiến Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng nhanh chóng xong việc.

"Không có gì cả..." Long Duyệt Hồng rời ánh đèn pin khỏi lỗ thông hơi.

Thương Kiến Diệu nhìn về phía hắn, cười hỏi:

"Anh có đánh giá tổng thể gì về nơi này?"

"Đánh giá tổng thể là cái gì?" Long Duyệt Hồng có chút mờ mịt, đáp lại theo ý hiểu của mình: "Nơi này khá cũ kỹ, lạnh lẽo hơn bên ngoài một chút..."

Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại.

Vài giây sau, Long Duyệt Hồng sợ hãi hỏi:

"Anh có cảm thấy không, có cảm thấy hơi giống với bầu không khí trong phòng của Dimarco lúc đó không? Chỉ là mức độ nhẹ hơn rất nhiều?"

Hắn vẫn còn nhớ như in về quang cảnh u ám thâm trầm mà sinh mệnh ý thức của Dimarco tạo ra.

"Chúc mừng anh, đáp đúng rồi." Thương Kiến Diệu dùng tay khẽ vỗ lên bên cạnh đèn pin.

Long Duyệt Hồng nhìn quanh một vòng, thử thăm dò:

"Cảm giác dị thường đã phá giải, đây chỉ là dấu vết lưu lại."

Thương Kiến Diệu không trả lời hắn, cầm đèn pin, sải bước ra khỏi căn phòng.

"Đi đâu?" Long Duyệt Hồng đuổi theo sau.

Hắn cũng không dám ở lại một mình trong phòng số 23.

Thương Kiến Diệu nhìn phía trước, bình tĩnh đáp:

"Quay về ngủ."

Long Duyệt Hồng suy nghĩ một chút, phát hiện không có chuyện khác.

Lúc này, Thương Kiến Diệu phía trước mới khẽ khàng để lại một câu:

"Nhớ đóng cửa."

Hôm sau là ngày nghỉ ở "Sinh vật Bàn Cổ", Thương Kiến Diệu cầm thẻ điện tử mua một đống vải vóc, đồ hộp, bao gạo các loại ở "Chợ cung ứng vật tư".

Để vận chuyển chúng, anh đã mượn một chiếc xe đẩy từ chợ.

"Này, Tiểu Thương, ra ngoài một chuyến kiếm được nhiều thế à?"

"Phát tài rồi phỏng?"

"Ra ngoài công tác sướng thật đấy?"

Dọc đường, hàng xóm láng giềng quen biết Thương Kiến Diệu đều lên tiếng chào hỏi.

Thương Kiến Diệu không hề nghiêm tốn, trực tiếp đáp lại:

"Đúng vậy, tôi đã D5 rồi."

"Long Duyệt Hồng cũng thế."

Anh tỏ ra rất thẳng thắn, chỉ thiếu điều mang cái loa phóng thanh ra hô dọc phố nữa thôi.

"D5?"

"Tôi cũng không phải không quen nhân viên khác của Ban an toàn, sao mà nhanh như vậy được?"

"Anh, anh ở đơn vị nào của Ban an toàn?"

Hàng xóm láng giềng nghe vậy thì hoặc kinh hãi, hoặc hâm mộ, hoặc nảy ra suy nghĩ muốn giới thiệu đối tượng cho Thương Kiến Diệu.

Trong ấn tượng của họ, Thương Kiến Diệu là một đứa trẻ thành thật, chắc sẽ không nói láo chuyện này, hơn nữa, lời nói dối này rất dễ bị vạch trần.

Cứ thế vừa đi vừa tán gẫu, Thương Kiến Diệu đã đi tới trước một căn phòng đang mở.

Đay là nhà của Thẩm Độ.

Con của Thẩm Độ đang ngồi trước bàn ăn, tập nhận biết các chữ số trên quyển sách giáo khoa đơn giản.

Nó ngẩng đầu nhìn ra cửa, không bắt chuyện, cũng không xấu hổ né tránh, lại cúi đầu tiếp tục nhìn từng số cơ bản trong sách.

Nó cũng không lớn hơn bao nhiêu so với trong trí nhớ của Thương Kiến Diệu, nhưng rõ ràng là kiệm lời hơn.

Vợ của Thẩm Độ - Điền Tĩnh, đang nhân ngày nghỉ dọn dẹp nhà cửa, cảm thấy ngoài cửa có động tĩnh mới quay người lại.

"Tiểu Thương, sao cậu lại..." Điền Tĩnh cầm lấy chiếc khăn lau bẩn, mất tự nhiên nói.

Thương Kiến Diệu mỉm cười:

"Tôi lên đến D5 rồi."

"Hả?" Phản ứng đầu tiên của Điền Tĩnh là cậu nói chuyện này với tôi làm gì.

Sau đó, chị ta có chút kinh ngạc, cũng rất hâm mộ.

Cấp bậc nhân viên hiện giờ của chị ta cũng chỉ mới D3.

Mà chỉ tính toán một chút, chị ta có thể biết được thu nhập bình quân tháng của một nhân viên cấp D5 khoảng bao nhiêu điểm cống hiến.

Sau đó, chị ta hiểu ra ý của Thương Kiến Diệu:

"Tôi đã D5 rồi, tặng những thứ này sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi."

Điền Tĩnh để lộ vẻ khổ sở, đáp lại:

"Lúc trước cậu đã tặng một đống đồ lớn rồi, thật sự không cần thiết..."

Chị ta vốn định nói chúng tôi thân cô thế cô, nhưng lập tức nhớ ra câu nói lần trước của Thương Kiến Diệu "chị có thể lựa chọn làm mẹ tôi".

Thương Kiến Diệu liếc nhìn con của Thẩm Độ, lại nhìn về phía Điền Tĩnh, hỏi một đằng đáp một nẻo:

"Chị đừng để bản thân mệt quá, sẽ khiến cơ thể sụp đổ."

Điền Tĩnh há miệng, lại nghĩ tới chuyện nhà của Thương Kiến Diệu, nên đành ngậm lại.

Chị ta không từ chối nữa, nhìn Thương Kiến Diệu lần lượt mang đồ trên xe vào trong nhà.

Làm xong, Thương Kiến Diệu vẫy tay:

"Tôi đi đây."

Điền Tĩnh đầu tiên là gật đầu, sau đó hít sâu một hơi nói:

"Hai mẹ con chúng tôi sẽ mãi mãi nhớ cậu."

Thương Kiến Diệu không quay đầu lại, chậm rãi đẩy xe rời đi.

Trả xe đẩy xong, anh đi vào thang máy, nhấn nút "490".

Nơi đó có "Cô nhi viện Số 11".

...

Buổi trưa, Long Duyệt Hồng đang định dùng những nguyên liệu nấu ăn còn thừa thử làm món "rau trộn" đặc sắc của các "Vô căn giả", lại nhìn thấy mẹ mình từ ngoài xông vào.

"Con, con lên D5 rồi?" Cố Hồng vừa vui mừng vừa kinh ngạc.

Long Duyệt Hồng sửng sốt hỏi:

"Sao mẹ biết?"

Hắn định sau khi lấy được máy tính xách tay, đem về nhà mới nói với cha mẹ là mình đã thăng chức tăng lương.

"Thật sao?" Cố Hồng thốt lên.

Long Duyệt Hồng thành thật gật đầu:

"Con định hai hôm nữa mới nói cho mọi người biết."

Hắn vẫn rất nghi hoặc vì sao mẹ biết nhanh như vậy.

Trong chớp mắt một cái tên hiện ra trong đầu hắn.

Long Duyệt Hồng hỏi dò:

"Mẹ gặp Thương Kiến Diệu rồi?"

Cố Hồng vui mừng mà trách móc:

"Tiểu Thương gặp ai trên đường cũng nói, mẹ còn không biết sao?"

"Ôi, sao thoắt cái đã lên D5 rồi? Lần này không sợ không có người giới thiệu đối tượng nữa rồi."

Nói đến đây, nụ cười trên mặt Cố Hồng chợt tắt.

Bà nhìn Long Duyệt Hồng, im lặng một chút rồi nói:

"Có phải nhiệm vụ của các con, nguy hiểm lắm đúng không?"

Long Duyệt Hồng bất giác gượng cười:

"Cũng tạm ạ, hơn nữa con cũng sắp chuyển công tác rồi."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Cố Hồng thở phào một cái.

Sáng hôm sau, trong phòng 14 tầng 647.

Tương Bạch Miên nghe Thương Kiến Diệu kể lại xong, suy tư rồi hỏi:

"Anh nhìn thấy một mảng sương mù màu vàng xanh trong "Biển khởi nguồn", trong sương mù hình như có một thành phố đến từ thế giới cũ?"

"Đúng vậy." Thương Kiến Diệu khẳng định.

Tương Bạch Miên cân nhắc rồi nói:

"Anh nghi ngờ đây là di chứng do lần trước mang khí tức của "Đồ nhát gan" vào trong thế giới tâm linh của mình?"

Lúc đối phó với Dimarco, Thương Kiến Diệu có cho khí tức của viên dạ minh châu màu vàng xanh vào trong "Biển khởi nguồn" của mình.

"Chắc là vậy." Thương Kiến Diệu vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn có chút hưng phấn.

Tương Bạch Miên lại nhìn sang Long Duyệt Hồng:

"Sau khi tiến vào phòng số 23 khu C, hai người cảm thấy nơi đó lạnh lẽo hơn một chút, giống như bầu không khí mà Dimarco chuyển hóa thành sinh mệnh ý thức mang tới?"

"Ừm." Long Duyệt Hồng gật mạnh đầu.

Tương Bạch Miên lại nhìn sang Bạch Thần, thong thả đi qua lại vài bước, rồi hướng về Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng, nói:

"Tôi có một suy nghĩ."

"Việc các anh nhìn thấy thành viên của "giáo phái Thiên Nhiên" lõa thể chạy bộ không phải là trùng hợp, cho dù là ảo giác, cũng không phải là trùng hợp."

Cô dừng một chút, nghiêm mặt nói:

"Liệu việc này có liên quan đến màn sương màu vàng xanh trong thế giới tâm linh của Thương Kiến Diệu không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận