Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 447: Giao hẹn

Thấy tiểu đội Không Làm Mà Hưởng không nói gì, ông chủ quán bar "Bồ Câu Hoang" Thái Nghĩa cho rằng họ vẫn còn chưa rõ thế nào là thịt lợn làm cơm, vội vàng giải thích:

"Đây là phong tục ở nhà hội trưởng Cố, phương bắc, lúc thế giới cũ còn chưa bị hủy diệt thì đã có rồi."

"Mặc dù phần lớn người ở bên chúng tôi đến từ "Liên minh Lâm Hải", nhưng có người như hội trưởng Cố nên cũng dung hòa cả phong tục tương ứng."

"Nói một cách đơn giản, mỗi khi đến ngày lễ tết sẽ giết lợn chúc mừng, đem những bộ phận khác nhau trên người nó làm thành các món ăn khác nhau, ví dụ như, thịt ba chỉ có thể cắt thành miếng, nấu với dưa chua. Ha ha, mùa đông không có thức ăn gì tươi mới, sẽ muối dưa chua, cách này có thể giữ được lâu, ăn lại sướng miệng, thực sự, kết hợp với thịt ba chỉ chính là số dách. Ừm, còn có thể làm lòng dồi, lòng dồi chính là bỏ thêm hương liệu, thịt băm vào tiết, nhồi vào trong lòng rồi luộc lên, dù sao người của giáo phái Lò Luyện cái gì cũng không nhiều, chỉ có hương liệu là nhiều..."

Nghe Thái Nghĩa miêu tả, đám người Long Duyệt Hồng, Thương Kiến Diệu đồng thời nuốt nước miếng.

"Đừng nói nữa, chúng tôi còn chưa ăn cơm đâu." Tương Bạch Miên ngăn lại hành vi không làm chỉ nói của ông chủ: "Nếu không thì hôm nay làm cho chúng tôi mấy món mà anh nói đi?"

"Được luôn!" Thái Nghĩa hào sảng đáp một câu.

Sau đó, anh ta lại nhắc nhở:

"Dùng thịt đông để nấu thì chắc chắn không bằng đâu."

"Không sao." Thương Kiến Diệu tỏ vẻ bây giờ anh có thể mang đồ ăn lên rồi.

Lúc đợi ông chủ đi làm đồ ăn, "Tổ điều tra cũ" lại chơi bi-a, lần này, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đều đã lên tay, đánh có qua có lại.

Bởi vì thịt giữ lạnh từ trước không nhiều lắm, cho nên Thái Nghĩa làm món thịt hầm dưa chua trước, lại lấy mấy bát cơm tẻ, bảo đám người Thương Kiến Diệu lấp đầy dạ dày, còn mình thì đi chuẩn bị món khác.

"Mùi thịt đậm đà quá..." Tương Bạch Miên gắp một miếng thịt ba chỉ bỏ vào miệng: "Vị chua làm giảm ngấy, đặc biệt là ăn với cơm."

Bạch Thần ăn một miệng thịt, lại và cơm, sau đó nhìn Long Duyệt Hồng và Thương Kiến Diệu đang vùi đầu ăn như hổ đói, nói:

"Chỉ thịt luộc không thôi đã đủ ngon rồi, rất thơm, chỉ có điều không thể dùng thú hoang để nấu."

Lúc cô còn là dân du cư hoang dã, làm gì có nhiều gia vị như thế, thỉnh thoảng ngay cả muối cũng không có, khó khăn lắm mới được miếng thịt, lại không có cách nào bảo quản, cứ thế luộc với nước sôi cho hết bẩn rồi gặm luôn.

"Ừm." Thương Kiến Diệu ậm ừ bày tỏ tán thành.

Họ đang ăn ngon miệng thì ngoài cửa quán rượu có bốn người đi vào.

Họ chính là đội ngũ của Bạch Kiêu đã có duyên gặp đám Tương Bạch Miên mấy lần.

Lâm Đồng có mái tóc đen dài, khí chất dịu dàng hít mũi một cái:

"Thơm quá..."

Lúc nói chuyện, mắt cô đã nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn to tướng bày trước mặt "Tổ điều tra cũ".

"Quán bar này có thể mua được thức ăn tươi sống?" Lâm Đồng đi đến bên cạnh Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu như thể quen thuộc, nhìn vào đĩa thịt hầm dưa chua, hỏi.

Tương Bạch Miên mỉm cười:

"Lúc trước chúng tôi từng cứu ông chủ, anh ấy mời."

"Vậy à..." Lâm Đồng tỏ vẻ thất vọng rõ ràng.

"Hay là cùng nhau ăn đi?" Tương Bạch Miên mời.

"Sao mặt dày như vậy được? Ông chủ chỉ mời bốn người các cô thôi." Tuy Lâm Đồng nói vậy, nhưng hai chân không hề di chuyển.

Tương Bạch Miên cười nói:

"Không sao, ông chủ nấu suất cho bốn người, tôi mở thêm đồ hộp của tôi, mọi người ăn cùng."

"Vậy mở đồ hộp của chúng tôi đi." Lâm Đồng dường như đang chờ những câu này, lập tức ngồi xuống.

Bạch Kiêu, Lôi và Trương Thiếu Bằng thấy thế, liếc nhìn đĩa thịt hầm dưa chua một cái, cũng ngồi xuống theo.

Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng lịch sự đi vào bếp, lấy chén đũa ra cho họ.

"Hiện giờ các cô đã là người nổi tiếng ở Tarnan, "Vô tâm giả" cao cấp lợi hại như vậy còn bị các cô giải quyết." Lúc đợi xới cơm, Lâm Đồng khen ngợi một câu không biết là thật lòng hay là khách sáo.

Bạch Kiêu có một nửa cái đầu bằng kim loại gật đầu:

"Chúng tôi suy nghĩ rất nhiều cách, đặt ra rất nhiều phương án, nhưng đều không thể nắm chắc thành công."

Xem ra các anh vẫn có chút lòng tin đối với thực lực của chính mình đấy... Đã trải qua lạc đường, ảo ảnh, mà vẫn có suy nghĩ giải quyết đối phương... Tương Bạch Miên âm thầm lẩm bẩm hai câu, cười đáp:

"Chủ yêu là dựa vào giáo phái Thần Long, chúng tôi chỉ cung cấp một vài suy đoán."

"Không không, trong mắt tôi, đầu óc còn quan trọng hơn vũ lực." Lâm Đồng phát biểu quan điểm của mình.

Lúc này, họ đã được xới cơm, đều ngừng nói, lấy đũa ra.

Sau khi ăn đĩa thịt hầm dưa chua đến đáy, trong lúc đợi món ăn tiếp theo được đưa lên, tám người rảnh rỗi tán gẫu.

"Lần này các anh kiếm được không ít nhỉ? Tìm thấy tung tích của người máy mất tích có thể nhận được mười người máy phi trí tuệ." Tương Bạch Miên thuận miệng hỏi.

"Cũng tạm." Lâm Đồng khiêm tốn nói: "Mang về thành phố Ban Sơ đổi được khá nhiều vật tư, nhưng mang về bằng cách nào cũng là một vấn đề."

"Các cô tới từ thành phố Ban Sơ" Bạch Thần hỏi xen vào.

"Đúng vậy." Bạch Kiêu có con mắt phải màu đỏ tím thản nhiên đáp.

Anh ta tháo thanh đao trên lưng xuống, dựa ở một bên.

Lâm Đồng cười bổ sung:

"Chúng tôi nói là thợ săn di tích nhưng thật ra là một đội ngũ nghiên cứu, làm việc cho thành phố Ban Sơ."

Chúng tôi nói là thợ săn di tích, nhưng thật ra là tiểu đội điều tra nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt... Tương Bạch Miên thầm châm chọc một câu, nói như có điều suy nghĩ:

"Lĩnh vực sinh vật?"

"Ừm." Lâm Đồng gật đầu: "Tôi nghiên cứu chủ yếu về hai lĩnh vực gien và hệ thần kinh, lần này tới núi Chilar là muốn bắt một vài sinh vật biến dị, chồn sét, nghiên cứu trạng thái thần kinh biến dị của chúng."

"Tôi không hiểu lắm, vì sao chúng ta phải đi vào mùa đông." Lôi vẫn luôn giữ nụ cười ôn hòa nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Vẻ mặt Lâm Đồng chợt trở nên nghiêm túc:

"Mùa đông thì phụ cấp thêm sẽ cao hơn."

Nghe thấy câu này, bốn người "Tổ điều tra cũ" đột nhiên cảm thấy cô gái này thật thân thiết.

Quả nhiên đội ngũ làm việc cho thế lực lớn, tranh thủ lợi ích của tổ chức đã trở thành một bản năng.

Lúc này, Thương Kiến Diệu nhìn về phía Bạch Kiêu, hỏi với vẻ hâm mộ:

"Máy móc của anh được cải tạo ở thành phố Ban Sơ?"

"Cũng may lúc đó là ở thành phố Ban Sơ." Bạch Kiêu đáp lại, lời ít ý nhiều.

"Lúc đó anh ta bị người ta tập kích, bị thương rất nặng, nếu không cải tạo thì sợ không sống nổi." Lâm Đồng giải thích giúp một câu.

Tương Bạch Miên đột nhiên đồng cảm, cười hỏi:

"Vậy đã báo thù chưa?"

"Nó vẫn còn thì chứng tỏ vẫn chưa." Bạch Kiêu chỉ lên mảnh đạn không có quy tắc được khảm trên trán kia.

Bởi vì cụ thể cải tạo cái gì chắc chắn là bí mật của đối phương, cho nên Tương Bạch Miên kết thúc đề tài này, chuyển sang tán gẫu.

Qua một hồi, Thái Nghĩa bưng lên hai món ăn, một là thịt xào chua ngọt, một là lạp xưởng hấp nóng nổi.

"Có muốn uống chút rượu không?" Anh ta biết hai đội ngũ thợ săn di tích trước mặt này đều là những người rất mạng, nên cố gắng lấy lòng: "Tôi mời, nhưng chỉ có rượu trái cây, không sai nổi đâu."

"Được"! Lâm Đồng vừa dứt lời, bèn liếc nhìn xung quanh, cười nói với Bạch Kiêu, Lôi và Trương Thiếu Bằng: "Tôi chỉ uống một chút, một chút thôi."

Sao mình đột nhiên có linh cảm bất an... Tương Bạch Miên thấy thế, thầm nói trong lòng.

Mười mấy phút sau, Lâm Đồng cầm một cái ly có một lớp chất lỏng nhàn nhạt, mặt mũi đỏ bừng, lắc lư nói với bốn người của "Tổ điều tra cũ":

"Nếu các cô, có cơ hội, đến thành phố Ban Sơ, tôi sẽ mời khách!"

Tương Bạch Miên liếc nhìn đám người Bạch Kiêu, phát hiện họ đều mang vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Được!" Thương Kiến Diệu vui vẻ đồng ý lời mời của Lâm Đồng.

Sau khi cơm nước no nê, hai tiểu đội vẫy tay tạm biệt, quay về nhà mình.

Rửa mặt xong, Tương Bạch Miên quay về phòng khách, thấy Thương Kiến Diệu đang ngồi trên ghế bành, không biết trầm tư cái gì.

"Sao vậy?" Tương Bạch Miên dùng khăn mặt lau tóc, thuận miệng hỏi.

Thương Kiến Diệu nói với vẻ tiếc nuối:

"Nhiệm vụ kết thúc sớm quá, thực phẩm tươi sống còn chưa được bổ sung."

Lúc trước nhận nhiệm vụ liên quan đến "Vô tâm giả" cao cấp, Gnawa đã đồng ý sẽ chuẩn bị thực phẩm tươi mới cho họ.

Nhưng hiển nhiên, chỉ khi đến kỳ chấp hành nhiệm vụ thì mới nhận được.

"Đúng vậy..." Long Duyệt Hồng đang nghiên cứu máy tính, nhớ đến chuyện này cũng hơi tiếc.

"Thôi, dù sao chúng ta cũng không ở đây lâu nữa." Tương Bạch Miên ngẩn ra rồi nói.

Thương Kiến Diệu vẫn giữ vẻ mặt trầm tư, tự nói:

"Nghi thức rửa tội của giáo phái Lò Luyện không biết bao giờ mới mở lại..."

Bởi vì chuyện của "Vô tâm giả" cao cấp kia mà gần đây lễ nhập giáo của giáo phái Lò Luyện bị kéo dài.

"Lát nữa anh có thể đi hỏi một chút, hi vọng có thể kịp với hành trình của chúng ta." Nói thật, Tương Bạch Miên vẫn muốn tham gia lễ rửa tội.

Thương Kiến Diệu khẽ gật đầu, lại hỏi:

"Tôi đã trao đổi nhiều lần với hòn đảo nhỏ kia, đều không có hiệu quả."

"Hả?" Đề tài chuyển nhanh quá, Tương Bạch Miên, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần nhất thời không theo kịp.

Tư thế anh vừa bày ra, tán gẫu cả buổi, chính là để nói chuyện này? Bây giờ là Thương Kiến Diệu xấu hổ ngượng ngùng? Tương Bạch Miên suy nghĩ rồi nói:

"Cụ thể hòn đảo đại diện cho nỗi sợ hãi nào, có lẽ cần anh tự mình xâm nhập, phân tích bản ngã."

"Chúng tôi chỉ có thể đưa ra ý kiến nhất định, không thể nào thay thế anh được."

Lúc đêm khuya thanh vắng, Thương Kiến Diệu ngồi dậy, dựa vào đầu giường, giấu mình trong bóng tối.

Anh ngóng nhìn ra ngoài cửa sổ loáng thoáng ánh đèn đường một hồi, chậm rãi giơ tay day huyệt thái dương.

Trong "Biển khởi nguồn" lấp lánh ánh sáng, Thương Kiến Diệu lại leo lên hòn đảo tràn đầy ánh nắng, cỏ cây xanh biếc như nệm kia.

Anh ngồi xếp bằng trên bờ cát, để mắt nhìn vào "đại dương" phía trước.

Không lâu sau, Thương Kiến Diệu cúi thấp đầu, đưa tay phải ra, viết một chữ lên cát mịn màu vàng:

"Cô độc."

Anh đưa mắt nhìn từ ngữ này vài giây, lại duỗi tay ra lau sạch nó.

Sau đó, anh viết một câu:

"Sợ không có ý nghĩa?"

Cuối cùng là một cái dấu hỏi chấm nghiêng nghiêng ngả ngả rất lớn.

Nhìn ra ngoài một hồi, Thương Kiến Diệu lại xóa câu này đi.

Cứ thế, anh viết rồi xóa, xóa rồi viết, thay đổi không biết bao nhiêu danh từ và câu đơn.

Thời gian trôi đi từng phút từng giây, Thương Kiến Diệu một lần nữa viết một câu khác xuống bờ cát:

"Sợ mất đi tất cả những gì đang có?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận