Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 727: Bí tịch

Đến chiều, Tương Bạch Miên nhận được điện thoại.

"Bảo anh đến phòng 21 một chuyến." Cô cầm ống nghe, hô lên với Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu đang chọn văn kiện từ một đống tư liệu trong phòng làm việc của "Tổ điều tra cũ", lập tức thẳng người dậy, nhíu mày nói:

"Đột nhiên gọi điện thoại đến như thế, liệu có người ám sát tôi không?"

Người á khẩu không trả lời được không chỉ có Tương Bạch Miên, mà còn có Bạch Thần và Long Duyệt Hồng.

Thương Kiến Diệu như vậy rất ít thấy, còn có chứng hoang tưởng bị hại!

Tương Bạch Miên thay đổi suy nghĩ trong đầu, hỏi như có điều hiểu ra:

"Anh là Thương Kiến Diệu canh giữ trước cửa thang máy màu vàng kim?"

Thương Kiến Diệu im lặng không trả lời.

Tương Bạch Miên thầm cười một tiếng, trấn an:

"Bảo anh đến nhận tư liệu bảo mật thôi."

"Được." Vẻ mặt Thương Kiến Diệu dần trở nên sinh động, trông có vẻ như đã đổi thành người khác.

Anh rời phòng, dọc theo hành lang đi tới trước cửa phòng 21.

Cốc cốc cốc, Thương Kiến Diệu lịch sự gõ cửa phòng.

"Mời vào." Bên trong vang lên tiếng của Tô Ngọc.

Thương Kiến Diệu mở cửa đi vào, nhìn phó tổng Tô Ngọc của ban giám đốc đang ngồi trên bàn đối diện, hỏi với vẻ vô cùng kinh ngạc:

"Ông không bận sao?"

Đây là một phòng họp.

Tô Ngọc vẫn mặc đồng phục tác chiến màu xám của Ban an toàn, xung quanh không có đội bảo vệ trực thuộc cấp bậc quản lý, chỉ có một mình ngồi đó.

Ông ta mỉm cười giải thích:

"Hôm nay tôi phải đi thăm hỏi nhân viên trạm gác bên ngoài lối vào, vừa vặn đi ngang qua Ban an toàn, bèn quyết định giao tài liệu liên quan đến "Hành lang tâm linh" cho cậu."

"Giải thích chính là che giấu... Thương Kiến Diệu "thành thật" vốn định đáp lại như thế, lại bị các cộng sự ấn ngã xuống trong căn phòng tâm linh.

Thương Kiến Diệu liếc mắt nhìn tập tài liệu hơi mỏng trong tay Tô Ngọc, hăng hái hỏi:

"Vậy hôm nay tôi có thể lên tin tức giờ chẵn không?"

"Phó tổng Tô Ngọc của ban giám đốc công ty đã tiếp kiến nhân viên Thương Kiến Diệu cấp D7 trong phòng 21 tầng 647, hai bên đã tiến hành trao đổi thân thiết về vấn đề liên quan đến "Hành lang tâm linh"."

Lúc nói chuyện, anh kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện vị phó tổng giám đốc Tô Ngọc này.

Tô Ngọc biết tên này có vấn đề về tinh thần, đáp lại bằng giọng không quan tâm lắm:

"Chuyện này cũng có cấp bậc bảo mật, không thể lên tin tức giờ chẵn."

"À..." Thương Kiến Diệu tỏ vẻ thất vọng rõ ràng.

Tô Ngọc không để ý đến anh, đưa tài liệu trong tay ra:

"Cậu chỉ được xem ở đây, không được mang đi."

"Nếu như sợ quên, có thể cụ thể hóa theo hình thức văn kiện một phần nội dung trong đó, sau đó cố định trong căn phòng tâm linh của cậu, tuy cách này chỉ có thể truyền tải một lượng tin tức có hạn, nhưng cũng có thể giúp cậu lưu lại một vài điểm mấu chốt."

"Còn có thể làm vậy?" Thương Kiến Diệu bày tỏ mình đã học được.

Tô Ngọc cười nói:

"Coi như cung cấp cho cậu một kỹ xảo nhỏ."

Thương Kiến Diệu không nói thêm nữa, bởi vì anh đã nhận lấy tư liệu, đưa mắt nhìn sang:

"Tuy hành lang tâm linh chỉ có một, nhưng người thức tỉnh khác nhau dường như ở trong các hình chiếu khác nhau của nó, trong tình huống bình thường, hai bên không cần lo sẽ gặp mặt trực tiếp, nhưng cũng có tồn tại tình huống đặc biệt, có số ít người là ngoại lệ, tạm thời chưa thể giải thích nguyên nhân..."

"Một khi anh mở ra một cánh cửa phòng, mà người khác cũng tiến vào đó cùng một khoảng thời gian, hai người sẽ gặp nhau..."

"Trong các căn phòng khác nhau, bởi vì tình huống bóng ma tâm lý, nỗi sợ hãi trong lòng, giấc mơ khác nhau, hiệu quả đối với việc rèn luyện tinh thần của anh cũng khác nhau, mà trong cùng một căn phòng, cùng một cảnh tượng, anh lựa chọn cách thức xử lý khác nhau, cũng sẽ dẫn đến hiệu quả rèn luyện khác nhau. Nhưng phải nhớ, trong một cảnh tượng nào đó của một căn phòng cụ thể nào đó, cách thức giải quyết tối ưu thường chỉ có hai đến ba cách, thậm chí ít hơn, một khi mở bằng cách thức sai lầm, rất có khả năng dẫn đến hậu quả tương đối nghiêm trọng..."

"Không khuyến khích lần nào thăm dò cũng khiến cho tinh thần mệt mỏi quá mức, bởi vì anh không thể dự đoán được trên đường về có xảy ra chuyện ngoài ý muốn không, một ví dụ đơn giản nhất, cũng cực đoan nhất, anh đang thăm dò một căn phòng, đồng thời chủ nhân của căn phòng cũng đang thăm dò một nơi nguy hiểm, ví dụ như một căn phòng khác, nếu hắn gặp phải chuyện ngoài ý muốn, tinh thần chắc chắn sẽ xuất hiện sự bất thường, cũng phản ánh vào trong căn phòng của mình, mang đến sự biến đổi rất lớn... "Những điều này không thể nào dự đoán trước được, không chuẩn bị phương án đối phó từ trước, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, cho nên cần phải giữ lại một lượng tinh thần vừa phải..."

"Nếu như anh gặp ác mộng nhiều ngày liên tiếp, mỗi lần tỉnh lại đều cảm thấy mệt mỏi, thì chứng tỏ có người vào căn phòng tâm linh của anh, hơn nữa còn thăm dò ở mức khá sâu, anh cần nghĩ cách định vị đối phương, cảnh cáo, nếu hắn không nghe thì chuẩn bị khai chiến..."

"Biện pháp tương ứng gồm có..."

"Thăm đến chỗ sâu của "Hành lang tâm linh" là chỉ thăm dò hoàn chỉnh ít nhất năm căn phòng, hoặc là thăm dò không hoàn chỉnh mười căn phòng..."

Sau từng hạng mục cần chú ý là một lượng lớn số phòng, mà sau mỗi số phòng đều có chú thích khác nhau:

"101: hiện nay thuộc về một người thức tỉnh lĩnh vực "Bồ Đề", đã thăm dò vào chỗ sâu trong "Hành lang tâm linh"... Sau khi vào cửa thường nhìn thấy nhất là một cảnh tượng bệnh viện tâm thần thể hiện bóng ma tâm lý, bình thường nó sẽ có thay đổi, rất có khả năng điều này liên quan đến trạng thái tinh thần của chủ nhân căn phòng... Điểm mấu chốt là tìm được bác sĩ duy nhất trong bệnh viện tâm thần và giết chết hắn... Đây là cách thức tối ưu nhất đã tìm được đến lúc này..."

"1022: căn phòng vô cùng nguy hiểm, bình thường rất ít khi gặp phải, thông tin chúng ta nắm được là có ít nhất hai người thức tỉnh tiếng vào nhưng không ra được nữa, trong hiện thực một người ngủ say, một người đã hoàn toàn phát điên..."

"205: là giấc mơ của một Chấp tuế, mức độ thăm dò vô cùng nguy hiểm, nhưng sẽ thu hoạch được rất nhiều, đề nghị người thức chưa thăm dò đến chỗ sâu trong "Hành lang tâm linh" thì không nên thử... Giấc mơ thường xuyên thay đổi, mỗi người đều khác nhau, không tổng kết điểm mấu chốt khi thăm dò..."

"503: vô cùng ít xuất hiện, theo thông tin nhận được, người tiến vào rất có khả năng bị nhiễm "Bệnh vô tâm"...

"506: chủ nhân căn phòng là người thức tỉnh lĩnh vực "Người Giám Sát", tất cả bóng ma tâm lý của hắn đều có chung một cách giải quyết: dũng cảm đối mặt với nguy hiểm... Sau khi nắm giữ được điểm mấu chốt, căn phòng này tương đối an toàn, có thể trở thành căn cứ cho người mới thăng cấp rèn luyện tinh thần, không đề nghị thăm dò quá sâu, tránh ảnh hưởng tuyến chủ nhân căn phòng, nếu đúng lúc gặp phải tình huống tinh thần của hắn xuất hiện dao động, tốt nhất nên cung cấp cho hắn sự giúp đỡ nhất định, không nên chỉ vì cái lợi trước mắt..."

Trên mấy tờ giấy chi chi mấy trăm số phòng, đồng thời cũng có những chú thích khác nhau, khiến Thương Kiến Diệu đọc xong có thể biết được rõ ràng căn phòng nào vô cùng nguy hiểm, căn phòng nào tương đối an toàn, bóng ma tâm lý trong căn phòng cần dùng kỹ xảo nào để vượt qua, cần tránh nguy hiểm nào.

Nếu nói những kiến thức liên quan đến "Hành lang tâm linh" ở phía trước vô cùng quý giá, thì phần phía sau đối với đại đa số người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" mà nói chính là vô giá!

Đây là kinh nghiệm do từng vị cường giả của "Sinh vật Bàn Cổ" thăm dò được và tổng kết lại, tư liệu quý giá được sắp xếp theo hệ thống thống tin, một vài chuyện cơ mật do nhân viên được phái ra ngoài tình cờ lý giải được.

Ví dụ như, chú thích về căn phòng "503" rõ ràng xuất phát từ thu hoạch của "Tổ điều tra cũ" ở Tarnan.

Chỉ một tập tư liệu đã có thể cho thấy thế lực lớn vì sao được gọi là thế lực lớn một cách rõ ràng, chân thật.

Một người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" đơn độc có lẽ phải mất hai, ba năm mới thăm dò xong một căn phòng, người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" có thế lực lớn chống lưng, có tư liệu, có thể chỉ mất hai, ba tháng là hoàn thành; người đầu không cẩn thận rơi vào một hoàn cảnh nào đó, để lại vấn đề nghiêm trọng, người sau giẫm lên vai người đi trước, biết căn phòng nào có thể đi vào, căn phòng nào không thể đi vào, có thể tránh được nguy hiểm từ trước...

"Đây là..." Thương Kiến Diệu "rất khiếp sợ": "Đây là cách chiến thắng game!"

Tô Ngọc mất vài giây mới hiểu được "chiến thắng game" là có ý gì, cười đáp lại:

"Đúng vậy."

"Đây cũng có thể gọi là bí tịch võ công cấp bậc "Hành lang tâm linh"."

"Ông cũng xem tư liệu giải trí của thế giới cũ?" Trọng điểm chú ý của Thương Kiến Diệu luôn bị lệch.

Tô Ngọc thản nhiên đáp:

"Thỉnh thoảng."

Ông ta không có hứng thú thảo luận về phương diện này, lại nói tiếp:

"Đây là một trong những nguyên nhân chính khiến người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" bằng lòng ràng buộc, lựa chọn đoàn kết với nhau."

Tiếp đó, Tô Ngọc lại đổi giọng:

"Nhưng chỗ này chủ yếu để tham khảo, cậu không được mù quáng làm theo."

"Lòng người luôn dễ thay đổi, căn phòng tương ứng không biết lúc nào sẽ nhảy ra bẫy rập."

Lúc nói những câu này, vẻ mặt Tô Ngọc khá nghiêm túc.

"Như vậy mới thú vị." Thương Kiến Diệu phấn khởi lật xem lại những số phòng này.

Trong "Căn phòng tâm linh" của anh, mấy Thương Kiến Diệu đang bận cụ thể hóa nội dung quan trọng thành văn kiện.

Sau khi xem xong một hồi, Thương Kiến Diệu phát hiện trong số này không có căn phòng "1215" và "522".

Phòng đầu đã biến mất sau khi anh thăm dò một lần, phòng sau anh hiện đang thăm dò.

"Sao lại gọi là rất ít xuất hiện?" Thương Kiến Diệu đưa ra câu hỏi.

Tô Ngọc đã dự đoán được từ trước, giải thích đơn giản:

"Mọi người bình thường hoạt động ở "Hành lang tâm linh", hai bên đều gặp rất nhiều căn phòng, nhưng trong đó có một vài biển số nhà chỉ rất ít người mới tình cờ gặp được."

"Ví dụ như "503", trước đó chúng tôi chưa từng gặp được, nếu không phải các cậu phản hồi lại tin tức như vậy, thì không ai biết tiến vào trong nó rất có thể sẽ mắc "Bệnh vô tâm"."

"Sao lại như vậy?" Thương Kiến Diệu gặng hỏi.

Tô Ngọc lắc đầu:

"Không biết."

Thương Kiến Diệu lật xem đến trang cuối cùng của tập tài liệu kia.

Bên trong cũng là một ít số phòng, khoảng mười cái, nhưng không có chú thích gì.

"Đây là gì?" Thương Kiến Diệu chủ động xin chỉ bảo.

Tô Ngọc mỉm cười:

"Đây là biển số nhà của bộ phận người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" trong công ty, nói cho cậu biết là muốn nếu cậu gặp phải, đừng vào thăm dò, người một nhà không quấy rầy lẫn nhau."

"Còn có một bộ phận nữa?" Thương Kiến Diệu hăng hái hỏi.

Tô Ngọc "ừm" một tiếng:

"Họ không muốn biển số nhà của mình bị một người mới thăng cấp biết được, nếu cậu xảy ra vấn đề gì, họ sẽ rất bị động."

Nói đến đây, Tô Ngọc nhìn Thương Kiến Diệu, nghiêm túc nói:

"Dựa theo luật lệ, cậu cũng nên thông báo biển số nhà của mình cho công ty."

"Sau này cậu có thể lựa chọn có muốn thông báo cho "đồng nghiệp" khác không, tránh họ quấy rầy cậu."

Biểu số nhà của mỗi một người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" khá quan trọng, nếu để người khác biết, rất có khả năng mang đến nguy hiểm, cho nên yêu cầu báo cáo về phương diện này là một thủ đoạn quản lý của "Sinh vật Bàn Cổ".

Thương Kiến Diệu không hề do dự:

"131."

Tiếp đó, anh lại nhìn tỉ mỉ biển số nhà của các "đồng nghiệp", dừng như đang nghĩ lúc nào lẻn vào.

Trong này vẫn không có "1215" và 522".

Đến khi Thương Kiến Diệu trả tư liệu lại, Tô Ngọc chậm rãi đứng dậy, định rời đi.

Đột nhiên, ông ta hỏi như nói chuyện phiếm:

"Lúc phát hiện ra Diêm Hổ, cậu đã sớm là người thức tỉnh, có thử làm gì không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận