Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 459: Tiếng dữ vang xa

Một phía khác của doanh trại khách sạn, trong phòng của lái buôn nô lệ Hoắc Chí.

Hắn nhìn cửa sổ thủy tinh, lẩm bẩm như tự nói:

"Đội ngũ vừa đến gần chúng ta kia lại có một người máy, không thể xem thường thực lực của bọn họ..."

Trầm ngâm vài giây, Hoắc Chí nói với tay chân bên cạnh:

"A Cường, nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, đi hỏi thăm lai lịch của đội ngũ này xem, cẩn thận vô áy náy."

A Cường là một người hơi thấp, nhìn có vẻ rắn rỏi, nghe vậy thì khó xử nói:

"Ông chủ, tôi biết ông là người cẩn thận, sợ họ không phải vô duyên vô cớ nghe ngóng chúng ta, nhưng giờ này chợ Đá Đỏ đóng cửa rồi, tôi phải đi đâu tìm người đây? Người nơi này trốn đến ma cũng không tìm ra được."

Hoắc Chí biết đây không phải là lấy lý do để từ chối, suy nghĩ rồi nói:

"Đi giáo đường Cảnh Giác hỏi, tìm lính gác quen mặt."

Họ bình thường cần đưa nô lệ đến bên ngoài "Chiếc thuyền Noah ngầm", mà tất nhiên phải đi ngang qua giáo đường Cảnh Giác.

"Vâng, ông chủ." A Cường không nói thêm nữa, ra ngoài tìm một chiếc xe, đi thẳng về phía bắc của phế tích thành phố.

Hoắc Chí ngồi xuống, kiên trừ đợi tâm phúc quay về.

Đến khi mặt trời xuống núi hết, bóng đêm bao phủ mặt đất, chiếc xe mà A Cường lái rốt cuộc xuất hiện ở cửa vào doanh trại khách sạn.

Gã xuống xe với vẻ mặt nghiêm trọng, tiến vào phòng của Hoắc Chí, liếc nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói:

"Ông chủ, đội ngũ kia có lai lịch không nhỏ!"

"Thế nào?" Hoắc Chí đứng phắt dậy.

A Cường nuốt nước bọt:

"Một lính gác ở giáo đường nói cho tôi biết, lúc trước đội ngũ kia đã giải quyết một người thức tỉnh vô cùng mạnh, cứu được toàn bộ chợ Đá Đỏ từ trong liên quan người không hoàn chỉnh."

"Nếu cần tìm một thứ để so sánh, thì chính là họ có thể hủy diệt cả chợ Đá Đỏ nếu không có sự tồn tại của giáo phái Cảnh Giác, mà khi đó, họ còn chưa có người máy!"

"Việc này..." Hoắc Chí nghe đến mức mắt quên cả chuyển động.

Theo hắn biết, tuy nội bộ chợ Đá Đỏ mâu thuẫn rất gay gắt, nhưng cho dù không có giáo phái Cảnh Giác bảo hộ, hỏa lực của họ cũng rất mạnh, ở khu vực Nộ Hồ tuyệt đối có thể xếp hạng nhất, có thể dễ dàng dập chết không biết bao nhiêu đội buôn như của hắn.

Một tiểu đội có bốn người như vậy lại có thể sánh ngang với điểm tụ cư lớn thế này?

Im lặng một lát, Hoắc Chí hỏi như xác nhận:

"Gồm cả lực lượng của "Chiếc thuyền Noah ngầm" sao?"

"Chắc là không." A Cường thành thật trả lời: "Người của giáo đường không rõ lắm thực lực thật sự của "Chiếc thuyền Noah ngầm" là như thế nào."

Hoắc Chí chậm rãi gật đầu, hít một hơi nói:

"Bất kể là lính gác của giáo đường có chém gió hay không, tiểu đội đối diện kia đều không đơn giản."

"Hẳn là cái loại bốn năm người có thể hủy diệt được một điểm tụ cư, chưa biết chừng toàn bộ thành viên đều đã đến thợ săn thâm niên, không kém bao nhiêu so với những đội ngũ thợ săn di tích mạnh đến khó tin mà chúng ta biết."

Nói đến đây, Hoắc Chí thở hắt ra:

"Cũng may, đội ngũ đẳng cấp này chắc chắn cũng không thèm để mắt đến đám người như chúng ta, chỉ là mấy chục nô lệ mà thôi, cho dù ngài Dimarco trả giá cao, cũng không đổi được vật tư mà bọn họ cảm thấy hứng thú."

"Họ chắc là thấy có động tĩnh, qua đây liếc xem, xác nhận tình hình theo thói quen thôi."

A Cường bị ông chủ thuyết phục, lo âu hỏi:

"Vậy sáng mai còn lôi tất cả ra nghe lời giáo huấn không?"

"Không cần." Hoắc Chí không chút do dự lắc đầu: "Để tôi tự mình vào phòng họ, nói lần lượt với từng người, tuyệt đối không được làm phiền đến đối diện."

Lúc nói mấy câu đó, giọng của hắn bất giác hạ thấp xuống.

Thấy A Cường vẫn còn chút không yên lòng, Hoắc Chí cười nói:

"Chẳng lẽ đội ngũ đẳng cấp này lại vì mấy chục nô lệ mà đối phó với chúng ta?"

"Thân phận họ là gì, còn thiếu mấy nô lệ ư?"

A Cường "ừm" một tiếng:

"Tôi sẽ sắp xếp tuần tra ban đêm."

Nửa đêm, Tương Bạch Miên mơ màng tỉnh lại xoay người cầm túi nước đặt trên tủ đầu giường.

Đúng lúc này, cô thấy bên giường đối diện có một bóng người đang ngồi lặng lẽ.

Tương Bạch Miên lập tức tỉnh táo.

Cô định thần nhìn lên, phát hiện quả nhiên là Thương Kiến Diệu.

"Muộn thế còn chưa ngủ? Tương Bạch Miên vừa ngạc nhiên, vừa buồn cười hỏi.

Thương Kiến Diệu chống hai tay xuống đệm, để cả người mình quay lại.

Trong ánh trăng nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, đôi mắt anh sáng lấp lánh:

"Tôi đang nghĩ phương án đủ tính khả thi."

"Thật là nghiêm túc..." Tương Bạch Miên cũng không biết nên đánh giá như thế nào, bèn thuận miệng nói một câu.

Sau đó cô lại hỏi:

"Có hướng nào chưa?"

Thương Kiến Diệu lắc đầu:

"Tạm thời chưa có."

"À..." Tương Bạch Miên yên tâm.

Cô chưa dứt lời, Thương Kiến Diệu đã bổ sung.

"Có quá nhiều linh cảm."

Nụ cười trên mặt Tương Bạch Miên hơi cứng lại.

Thương Kiến Diệu tiếp tục tự nói:

"Hiện tôi đang đặt chuyện này với chuyện vượt qua hòn đảo thứ ba cùng một chỗ để suy nghĩ."

"Không phải nói sợ bỏ ra tất cả cuối cùng vẫn không thể thay đổi được gì sao? Vậy thì làm một việc khó khăn trong hiện thực, cố gắng thay đổi một vài tình hình tàn nhẫn không vừa mắt."

"Cứu vớt toàn bộ nhân loại đương nhiên phải bắt đầu từ việc cứu vớt cộng đồng nhỏ, bắt đầu thay đổi từ những cái nhỏ nhặt."

"Đến lúc đó, hi vọng có thể có được thu hoạch nhất định, có thể phản hồi trở lại thế giới tâm linh."

Tương Bạch Miên yên tĩnh nghe xong, ôm lấy chăn, điều chỉnh tư thế, để mình nằm thoải mái hơn.

"Suy nghĩ này... thật sự không tồi." Cô nói với lòng cầu thị: "Mấu chốt để chiến thắng hòn đảo thứ ba có lẽ liên quan đến hiện thực, thông qua thực tế để khẳng định, phá vỡ hoài nghi trong lòng."

Nói đến đây, cô chợt đổi giọng:

"Nhưng cũng không cần ngay từ đầu đã khiêu chiến chuyện khó khăn đến mức này đâu nhỉ?"

Thương Kiến Diệu mỉm cười, gương mặt mờ đi dưới ánh trăng:

"Tôi cũng không phải vì để chiến thắng hòn đảo thứ ba mới suy nghĩ phương án có tính khả thi."

"Đây chỉ là tiện thể."

Giờ phút này, Tương Bạch Miên chẳng hiểu sao lại cảm thấy nụ cười của anh giống như một đứa trẻ, rất trong sáng, thuần túy.

Tương Bạch Miên há miệng ra, rồi lại ngậm vào, qua hồi lâu mới trách móc:

"Anh có thể chờ đến sáng rồi nghĩ cũng được, hơn nửa đêm rồi, mau ngủ đi, phải giữ cho tinh thần sáng suốt mới có thể nghĩ ra cách tốt được."

Cô vốn định rút gối đầu ném sang, đập cho Thương Kiến Diệu một cái để nâng cao sức mạnh của câu nói này, nhưng lại nghĩ chỉ là một cái gối đầu, bèn từ bỏ ý định.

"Ừm." Thương Kiến Diệu suy tư một hồi, gật đầu.

Bịch!

Anh ngã thẳng xuống giường, dang hai chân ra.

Tương Bạch Miên trùm kín chăn, đổi tư thế quay lưng về phía giường đối diện.

Trong bóng đêm yên tĩnh, cô đột nhiên thấp giọng nói một câu:

"Đôi khi, tôi rất hâm mộ sự thuần túy của anh..."

Thương Kiến Diệu dùng giọng điệu nghiêm túc đáp lại:

"Đây là dùng chứng nhận bác sĩ để đổi lấy."

Tương Bạch Miên lựa chọn nhắm mắt lại.

Sáng sớm hôm sau, "Tổ điều tra cũ" ăn qua loa bữa sáng, dưới cái nhìn của dân cư thị trấn đến sửa sự cố điện ở doanh trại khách sạn, lái xe jeep đi về phía chợ ngầm trong công viên."

Đây là những việc nằm trong kế hoạch của họ, tới thăm "Công ty mậu dịch Visa", đàm phán mua pin tính năng cao.

Người trực trong "Công ty mậu dịch Visa" vẫn là cô gái nhát như thỏ đeo mặt nạ quỷ đen kia.

"Chào, chào buổi sáng." Hiển nhiên, cô gái này nhận ra đội ngũ từng là trùm ở chợ Đá Đỏ.

Tương Bạch Miên cười hỏi:

"Hôm nay có vị quản gia nào ở đây?"

"Quản gia Ullrich." Cô gái phụ trách đón tiếp thành thật đáp.

Chính chủ đây rồi... Tương Bạch Miên vừa âm thầm cảm khái vận may không tệ, vừa ấn mặt nạ tăng nhanh thanh tú, nói:

"Làm phiền thông báo một chút, chúng tôi muốn vào gặp ngài Ullrich."

"Được." Cô gái kia vội vàng lấy bộ đàm ra, né đám người Thương Kiến Diệu, không biết trao đổi với ai.

Gnawa đeo kính râm nhìn bóng người bị bức tường che mất quá nửa của cô ta, hỏi đám người Tương Bạch Miên:

"Có cần tôi lặp lại đối thoại của họ không?"

"Ông có thể nghe thấy?" Thương Kiến Diệu tò mò hỏi.

Đáng tiếc vẻ mặt anh đã bị mặt nạ khỉ che mất.

Gnawa gật đầu:

"Khoảng cách này, âm lượng này, nằm trong phạm vi nghe lén của tôi."

Tương Bạch Miên vừa buồn cười cảm khái thính lực bình quân của "Tổ điều tra cũ" đã được tăng lên rõ rệt, vừa hỏi như có điều suy tư:

"Bình thường các ông sẽ chủ động mở camera giám sát xung quanh à?"

"Trong hoàn cảnh an toàn thì không, lúc chấp hành nhiệm vụ hoặc là trong trường hợp tương tự thì có." Gnawa đáp lại bằng lời lẽ ngắn gọn: "Không mở ra chủ yếu là để tiết kiệm năng lượng, bảo vệ pin. Tính liên tục và tuổi thọ của pin tính năng cao vẫn là một trong những yếu tố mấu chốt để kìm hãm số lượng và sự phát triển xã hội của người máy thông minh chúng tôi, cho nên, "Não nguồn" vẫn luôn tìm kiếm tư liệu trong lĩnh vực "kỹ thuật vi tiểu hình hóa điện hạt nhân" ở thế giới cũ, "kỹ thuật pin tính năng siêu cao", "nghiên cứu khống chế phản ứng nhiệt hạch", hi vọng có thể biến chúng thành sự thật."

Không hổ là người máy thông minh, có thể lặp lại từng chữ mình nghe thấy lúc đó mà gần như không sai chữ nào... Có kho số liệu cỡ lớn và phép toán tìm kiếm tiên tiến quả là tuyệt vời... Long Duyệt Hồng rất khâm phục "trí nhớ" của Gnawa.

Lúc này, cô gái tiếp tân của "Công ty mậu dịch Visa" quay lại, cả người khẽ run lên như đang đối diện với khắc tinh thiên địch vậy:

"Quản gia Ullrich mời các cô vào phòng họp."

Đám người Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu, theo chỉ dẫn, tìm được một căn phòng họp, ở đây bố trí một chiếc bàn dài, chừng mười cái ghế và một màn hình tinh thể lỏng.

Cô gái tiếp tân kia mở màn hình tinh thể lỏng, điều chỉnh trạng thái ổn định xong, lập tức ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Gnawa bèn lên tiếng:

"Đây là sản phẩm của "Thiên đường máy móc" chúng tôi..."

Ông ta còn chưa dứt lời, đã thấy Thương Kiến Diệu dựng một ngón tay để lên miệng, "suỵt" một tiếng.

Gnawa lập tức ngừng nói.

Chỉ khoảng hai ba giây sau, trên màn hình tinh thể lỏng hiện ra một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi mặc lễ phục màu đen, đeo nơ đen.

Ông ta chính là một trong những quản gia của Dimarco, Ullrich.

"Ngài quản gia, không phải ông ở công ty sao?" Tương Bạch Miên buồn cười hỏi.

Ullrich bình tĩnh đáp lại:

"Trong các cô có người thức tỉnh, hơn nữa còn biểu hiện ra có tính công kích rất mạnh."

Lúc trước Thương Kiến Diệu khống chế những lính gác của Dimarco có để lộ ra năng lực "Hai tay thiếu sót động tác".

Về phần tính công kích, không cần nghi ngờ chính là chỉ hành vi ném lựu đạn dọa người của Thương Kiến Diệu.

Nói đến đây, Ullrich đan chéo hai tay, đặt trước ngực, tiếp đó lùi về sau một bước:

"Khoảng cách là bạn của chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận