Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1031: Giáo sư Tần

Trên một ngọn núi cách đám người Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu khoảng hơn hai trăm mét, ở chỗ bị đá núi và hồng tùng che khuất, có một bóng người nhỏ thó đang trốn ở đây, nhìn về vị trí của "Tổ điều tra cũ" và chiếc xe việt dã đỏ thẫm.

Ông ta trông như một đứa trẻ tám tuổi, nhưng đầu tóc lưa thưa, khóe mắt, khóe miệng, trên trán đầy nếp nhăn rõ nét.

Hình dáng giống như gắn cái đầu của một người đàn ông trung niên vào cổ của một đứa trẻ, tổng thể nhìn lại, tràn đầy cảm giác không hài hòa.

Ông ta chính là giáo sư Tần, phụ trách các việc liên quan đến pháo đài Guest.

Đương nhiên, cái giá phải trả của ông ta chính là "cơ thể dừng phát triển", cho rằng bản thân mình được hời, bởi vì lúc đó thời kỳ trưởng thành của ông ta đã kết thúc, đã mười tám tuổi rồi, còn dậy thì gì nữa?

Nhưng theo thời gian trôi đi, rốt cuộc ông ta đã hiểu tại sao khi nghe mình kể về những gì trải qua lúc thức tỉnh, người hướng dẫn lại để lộ ánh mắt kỳ lạ...

Người hướng dẫn ông ta không rõ sau khi mức độ "cơ thể dừng phát triển" tăng lên thì có bao nhiêu thay đổi, nhưng vẫn luôn nói với ông ta rằng, những cái giá phải trả nhìn có vẻ vô hại thường sẽ khiến người ta phải trả giá nhiều hơn.

Sự phát triển của giáo sư Tần không chỉ dừng lại, hơn nữa còn thụt lùi, sau khi tiến vào "Hành lang tâm linh", tình hình này càng thêm nghiêm trọng, cho nên cơ thể của ông ta bây giờ nhìn chỉ giống như bảy tám tuổi.

Điều khiến giáo sư Tần đau khổ nhất chính là hiện thực không có bà tiên cũng không có thiên sứ, cứ thụt lùi như vậy tất nhiên sẽ đi kèm đủ các loại bệnh tật.

Nếu không một người bình thường sao có thể vô duyên vô cớ "thu nhỏ lại"?

Điều này khiến ông ta vô cùng đau khổ.

Đây cũng là nguyên nhân ông ta khao khát trở thành thành viên của "Hội liên tịch giáo sư": Ông ta hi vọng có thể thành lập được liên hệ với các cường giả "Thế giới mới" như "Phó viện trưởng", nhận được sự chỉ dẫn của họ, mau chóng tìm ra cánh cửa nối đến "Thế giới mới" trong "Hành lang tâm linh".

Chỉ cần đi vào "Thế giới mới", ông ta có thể vứt bỏ cơ thể hiện tại!

Tuy ông ta vẫn phải chịu ảnh hưởng tiêu cực từ cái giá phải trả này, ý thức chỉ hiển hiện ra dáng vẻ bảy tám tuổi hiện giờ, nhưng ít ra không còn bị sự đau đớn đáng sợ do cơ thể thoái hóa quấn lấy nữa.

Giáo sư Tần đã từng cải tạo gien, cố gắng cứu vãn cơ thể mình, nhưng đương nhiên việc này đã thất bại.

Thứ duy nhất ông ta thu hoạch được là thị lực trở nên tốt hơn nhiều, giống như Kiều Sơ vậy, chỉ có điều ông ta lựa chọn khiêm tốn, vẫn để màu mắt là màu nâu thẫm thường gặp, không đổi thành màu vàng bắt mắt.

Lúc này, tuy ông ta không nghe ra đám người Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu đang nói gì, nhưng thấy được hành động của họ, phát hiện họ hoặc tìm ra súng phóng lựu, hoặc mặc thiết bị khung xương quân dụng, cũng đổi sang đạn tương ứng.

Điều này khiến giáo sư Tần nghi ngờ kẻ địch muốn oanh tạc không bỏ sót, từ đó ép mình ra.

Ông ta không xác định số đạn của "Tổ điều tra cũ" có đủ cho hành động này không, đành phải đặt giả thiết là đủ trước, chứ không ôm tâm lý ăn may.

Giáo sư Tần mang theo vẻ mặt nghiêm trọng, phản ứng đầu tiên là lùi đến phương hướng kẻ địch không thấy được, bởi vì lần này hành động là do ông ta tự tiện quyết định.

Mệnh lệnh mà "Hội liên tịch giáo sư" viện nghiên cứu Số 8 đưa ra cho giáo sư Tần là, dẫn đội ngũ mục tiêu tới Băng Nguyên, đợi bọn họ cách xa pháo đài Guest, rồi mới tập hợp với hai đặc phái viên chi viện tới, hình thành thế vây giết.

Như vậy, là có thể tránh được khả năng vị đang ngủ say trong pháo đài Guest nhúng tay vào.

Về phần vì sao "Hội liên tịch giáo sư" không cho ông ta trực tiếp mời cường giả "Thế giới mới", mời đám người "Phó viện trưởng" giáng xuống từ xa, dùng tư thế sư tử vồ thỏ đối phó với đội ngũ phe địch đã truy sát rất lâu này, thực ra giáo sư Tần biết nguyên nhân: Sau chuyện lần trước, rất lâu rồi "Tiến sĩ" không xuất hiện, không còn truyền mệnh lệnh xuống, nghe đồn ông ta vẫn còn đang trong sợ hãi.

Cho nên, sau khi phát hiện kẻ địch có đề phòng, giáo sư Tần quyết đoán bỏ qua phương án đọc ký ức của họ, cấy ghép cảnh tượng tương ứng, lựa chọn tìm cơ hội khác.

Mà sức mạnh của vị kia, dù là thành viên của "Hội liên tịch giáo sư" viện nghiên cứu Số 8, không đến giây phút sinh tử tồn vong, có lẽ cũng không dám sử dụng.

Việc này có xác suất rất lớn bị đánh trả!

Lần trước giáo sư Tần cảm thấy mình và Kiều Sơ phối hợp có thể dễ dàng tạo thành góc bù, tránh được những nhân tố tạo ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới quyết định chỉ cần kẻ địch ra đến khu vực đồi núi là sẽ ra tay trước, khiến bọn chúng trở tay không kịp, thể hiện năng lực của mình cho đám người "Phó viện trưởng" xem.

Một là nơi này cách biên giới pháo đài Guest gần ba cây số, cách khu pháo đài cổ còn xa hơn, chỉ cần tốc chiến tốc thắng, không làm ra động tĩnh quá lớn, vị đang ngủ say trong pháo đài Guest kia chắc chắn sẽ không phát hiện ra, đừng nói gì đến chuyện có hành động ứng đối chính xác, mà đội ngũ kia ra khỏi thành phố khả năng cao vẫn còn chìm đắm trong ảo giác bản thân trong khu vực an toàn, có sự bảo vệ đầy đủ.

Giáo sư Tần hi vọng Kiều Sơ có thể mê hoặc đám người kia, để họ không thể nào nhớ đến cảnh tượng liên quan đến Chấp tuế, như vậy ông ta có thể lặng lẽ ung dung xâm nhập vào đại não họ, cấy ghép ký ức nhất định.

Sau đó, ông ta dùng tâm thái của người xem, thưởng thức một thảm kịch tự giết lẫn nhau từ xa.

Đến lúc đó, "người chiến thắng" cuối cùng cũng sẽ vì sai lầm lớn, dẫn nổ "quả bom" chôn sẵn trong trí nhớ, lựa chọn tự sát.

Điều khiến giáo sư Tần không ngờ đến là, Kiều Sơ chưa bao giờ thất bại lại gặp phải khắc tinh.

Người kia lại không hề bị mê hoặc!

Hắn còn là người sao?

Giáo sư Tần chỉ có thể cho rằng, kẻ địch nhắm vào mấy đặc phái viên mình biết, chuẩn bị phương án theo kiểu đánh cược, giảm ảnh hưởng của Kiều Sơ xuống ở mức độ lớn nhất.

Điều này sẽ khiến thời gian của ông ta eo hẹp, không thể nào hoàn thành việc cấy ghép đã định, cũng khiến ông ta mất đi một trợ thủ, phải cân nhắc đến chuyện rút lui.

Mặc dù bây giờ rút lui, tất nhiên ông ta sẽ bị "Hội liên tịch giáo sư" chỉ trích, nhưng chỉ cần người còn sống, tiến vào Băng Nguyên tập hợp với viện quân, ông ta vẫn còn cơ hội chuyển bại thành thắng, còn có thể lấy công chuộc tội.

Suy nghĩ của giáo sư Tần thay đổi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đưa ra quyết định: Tất nhiên vẫn phải rút lui, nhưng hốt hoảng, mù quáng rút lui chưa chắc đã là chuyện tốt.

Hiện giờ ông ta trốn ở đây, kẻ địch quả thực không phát hiện ra được, nhưng một khi ông ra rút vào Băng Nguyên, có động tác, thì chưa chắc đã qua mắt được người máy kia.

Dù sao ông ta cũng không rõ người máy kia rốt cuộc được lắp thêm module nào, có thiết bị trinh sát tầm xa không, cũng không thể nào đọc được ký ức đối phương.

Với cả, ông ta phải đến nơi giấu xe, không thể nào tiến vào Băng Nguyên bằng hai chân được, như vậy chẳng khác nào chê chết không đủ nhanh, mà như vậy, trên đường cần tốn khá nhiều thời gian, nguy cơ bại lộ khá lớn.

Giáo sư Tần định lấy tiến làm lùi.

Đây là một sách lược thường hay xuất hiện trong chiến tranh ở thế giới cũ: Đầu tiên là tấn công một lượt trước, trấn áp kẻ địch, sau đó nắm lấy cơ hội rút lui, nếu không dưới sự truy kích của kẻ địch ngay đằng sau, cả đội ngũ chưa biết chừng sẽ bị tán loạn, không bằng phòng thủ vững vàng.

Hơn nữa, giáo sư Tần đã chịu đủ sự giày vò từ cơ thể, tính cách từ lâu đã có phần cực đoan, ngay cả hành động hợp tác với Kiều Sơ sớm phát động tập kích lần này cũng mang tính chất đánh cược.

Hiện giờ ông ta lại muốn cược thêm chút nữa.

Nếu thật sự hoàn toàn trấn áp được kẻ địch, có cơ hội, ông ta không ngại chuyển từ đánh nghi binh sang đánh thật, giải quyết hết vấn đề ngay tại trận.

Nếu không đạt được hiệu quả đó, ông ta đương nhiên sẽ lựa chọn rút lui.

Giáo sư Tần nhặt chiếc kính mắt đặt ở dưới đất lên, đặt nó lên sống mũi.

Nó thuộc lĩnh vực "Gương Vỡ", có thể khiến mục tiêu gặp ảo giác.

Lúc trước nếu không phải giáo sư Tần âm thầm dùng đạo cụ này hỗ trợ, ảnh hưởng đến Gnawa, dựa vào "Nhiễu sóng điện từ" chưa tới sâu trong "Hành lang tâm linh" của Kiều Sơ, rất khó để có hiệu quả tốt như vậy.

Lúc này, giáo sư Tần cũng định dùng nó để đối phó với người máy kia.

Cái giá phải trả của đạo cụ này là sợ nước, giống như người bị bệnh dại sợ nước vậy, cho nên trên đường rút lui giáo sư Tần tất nhiên sẽ tìm cơ hội tháo kính xuống, tránh để cho vũng nước, dòng suối làm cho sợ đến mức nhũn chân ngay tại trận hoặc là vòng trở về như bị điên.

Sau đó, ông ta lấy một chiếc bút máy có tạo hình rất lộng lẫy, mang hàm ý cổ điển từ trong ba lô đựng vũ khí ra.

Đạo cụ này có tên "Cây bút sở thích", có thể tạo ra một sở thích cho một đám người có số lượng nhất định trong phạm vi nhất định. Cấp bậc ưu tiên của sở thích này sẽ vượt qua đa số những chuyện khác, khiến các mục tiêu đều coi việc thỏa mãn sở thích này thành phương châm chủ đạo trong hành động tiếp theo.

Cái giá phải trả của "Cây bút sở thích" là "nổi giận", rất dễ khiến người ta mất đi lý trí.

Cũng may, cơ thể của giáo sư Tần đã bị thoái hóa nghiêm trọng, cho dù nổi giận cũng không thể chống đỡ được quá lâu, cho ra phản ứng quá mạnh mẽ, điều này khiến ông ta có năng lực tự kiềm chế nhất định.

Liếc nhìn "Tổ điều tra cũ" đã mặc xong thiết bị khung xương quân dụng, đổi sang loại hình bắn lựu đạn, chuẩn bị nã đạn ra bốn phía, mỗi người phụ trách một khu vực, giáo sư Tần không do dự nữa, để chiếc bút máy cổ điển trong tay mình tỏa ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt.

Ông ta thiết lập cho các nhân loại trong phạm vi một sở thích, khi ra vùng ngoại ô, hóng làn gió nhẹ nhàng khoan khoái buổi sáng sớm, phơi ánh nắng ấm áp, thì sẽ muốn ngủ một giấc.

Không màng nhìn phản ứng của kẻ địch, ông ta lại để chiếc kính đặt trên sống mũi tỏa ra những tia sáng nhỏ.

Ông ta đang bóp méo thông tin hoàn cảnh, tạo ra ảo giác cho người máy!

Thấy động tác của Gnawa dừng lại, giáo sư Tần đưa ánh mắt trở lại đám nhân loại kia.

Họ lảo đảo ngã xuống đất, ngay cả pho tượng bằng gỗ kia cũng tuột khỏi tay rơi sang một bên.

Đúng vào lúc này, giáo sư Tần thấy một người chật vật đứng lên, dù hai mắt nhắm nghiền, buồn ngủ rũ mắt, cũng vẫn gian nan đứng dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận