Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 649: Cùng là người lưu lạc chân trời

"Tổ điều tra cũ" vốn tưởng rằng chuyện gặp tăng lữ máy móc Tịnh Pháp lúc đó là do tình cờ và xui xẻo tạo nên. Tịnh Pháp vừa mới đi qua xưởng sắt thép phế tích ở vùng hoang dã Hắc Trảo, vào đó tìm kiếm người hữu duyên, kết quả đụng phải Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng, lại nghe thấy giọng của phụ nữ trong bộ đàm của họ, từ đó phát điên.

Loại trừ điểm Tịnh Pháp chủ yếu hoạt động ở vùng hoang vắng tăng lữ vì sao đột nhiên lại đi tới vùng hoang dã Hắc Trảo, còn lại dường như không có vấn đề gì quá lớn, sự việc diễn biến cơ bản là hợp với logic, chỉ là vận may của "Tổ điều tra cũ" không đảm đương nổi mà thôi.

Sau đó đám người Tương Bạch Miên cũng không cảm thấy có gì kỳ quặc, con người mà, luôn gặp đủ loại người, đủ loại chuyện xui xẻo, không có tăng lữ máy móc Tịnh Pháp, chưa biết chừng cũng gặp các cường giả khác.

Mà bây giờ, họ đột nhiên phát hiện ra, một vài tình tiết tình cờ trong chuyện này chưa chắc đã là tình cờ.

Tăng lữ máy móc Tịnh Pháp không phải vô duyên vô cớ rời khỏi "Chốn cực lạc" nhà mình, đi tới vùng hoang dã Hắc Trảo, tiến vào xưởng sắt thép phế tích.

Đó là một trong năm đại thánh địa của "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh"!

Mà giáo đoàn tăng lữ và "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh" đều sùng bái Chấp tuế Tháng Một "Bồ Đề", hai bên nắm giữ thánh địa tương tự hoàn toàn hợp tình hợp lý!

Qua hơn mười giây, Thương Kiến Diệu như ngộ ra, nói:

"Thì ra thiền sư Tịnh Pháp đến xưởng sắt thép phế tích là để lễ phật."

"Hắn thật sự thành kính đối với mấy cái lò cao kia."

Nghe Thương Kiến Diệu nói vậy, Long Duyệt Hồng nhất thời nhớ lại dáng vẻ tăng lữ máy móc Tịnh Pháp làm lễ với lò cao.

Trong đầu óc hắn bất giác hiện lên một câu thoại thường xuất hiện trong tư liệu giải trí của thế giới cũ:

"Thiện tai, thiện tai."

"Thì ra là vậy..." Tương Bạch Miên thoải mái gật đầu một cái: "Nhưng, đây có thể là thánh địa? Phật đà và xưởng sắt thép có thể có quan hệ gì? Chẳng lẽ ngài ấy viên tịch ở trong lò cao, nước thép, khói đen?"

"Kim thân của ngài ấy có thể được rèn đúc ở trong xưởng sắt thép đó?" Thương Kiến Diệu phát huy trí tưởng tượng.

Bạch Thần cố gắng không để mình tưởng tượng ra cảnh tượng mà Thương Kiến Diệu miêu tả, nói với giọng không chắc lắm:

"Có liên quan đến Chấp tuế "Bồ Đề", khả năng không phải là xưởng sắt thép, mà là các sự vật khác ở nơi đó..."

Cô còn chưa dứt lời, đã dừng lại ở đó, dường như nghĩ tới điều gì.

Ngay sau đó, cô, Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng cùng đồng thanh:

"Bệnh án!"

Không chỉ nằm ở bản thân bệnh án, mà là những người được miêu tả ở trong đó, người gặp tai nạn biến thành người thực vật, người tình nguyện được đưa đến một nơi nào đó phương bắc tiếp nhận điều trị kiểu mới.

Việc này tương tự với những gì Giang Tiểu Nguyệt đã trải qua trong căn phòng số 503 "Hành lang tâm linh".

Người sau không những nắm giữ một căn phòng có thể mở ra ở "Hành lang tâm linh", hơn nữa còn khiến một "Người bảo vệ mộng ảo" của giáo phái Thần Long mắc "Bệnh vô tâm" vì đi nhầm vào căn phòng của cô ta.

"Kết hợp với một vài tin đồn liên quan đến chuyện thế giới cũ bị hủy diệt, thí nghiệm liên quan đến Giang Tiểu Nguyệt và người thực vật ở xưởng sắt thép kia có lẽ đã chạm vào vùng cấm của thần linh, từ đó chọc giận Chấp tuế, giáng "Bệnh vô tâm" xuống, cướp đoạt trí tuệ của nhân loại?" Tương Bạch Miên nhớ lại các học thuyết về ngày tận thế đã từng được tiếp xúc, từ đó nhặt ra kiến giải có liên hệ một chút đến phát hiện trước mắt, dùng nó để tổ hợp thành một suy đoán coi như có tính logic.

Bạch Thần theo đó làm ra giả thuyết sâu hơn:

"Lúc Chấp tuế "Bồ Đề" giáng lửa giận xuống, đã mượn người thực vật kia, địa điểm chính là xưởng sắt thép phế tích?"

"Có khả năng nhất định, nhưng hiện giờ chúng ta không thể nào kiểm chứng." Tương Bạch Miên gật đầu.

Đến hiện giờ, cơ sở để thiết lập nên nguyên nhân thế giới cũ cũ bị hủy diệt vẫn chỉ là suy đoán.

Lúc này, Thương Kiến Diệu giơ tay lên sờ cằm:

"Chúng ta ở trong miếu thảo luận những chuyện này hình như không thích hợp lắm?"

"..." Long Duyệt Hồng đầu tiên là sửng sốt, sau đó chợt cảm thấy một nỗi sợ hãi vô hình.

Chưa nói đến chuyện "Tổ điều tra cũ" đem những lời vừa rồi nói ra khỏi miệng, cho dù chỉ suy nghĩ trong lòng, với năng lực "Đọc tâm đối phương" của Thiện Na Già, cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Điều này đối với tăng lữ ngày đêm khổ tu, thành kính lễ phật mà nói, phải chăng là một kiểu khinh nhờn? Long Duyệt Hồng chỉ sợ một giây tiếp theo sẽ phải trải nghiệm lại nỗi đau đớn như bị đóng băng lúc trước.

Cũng may, điều hắn lo lắng không xảy ra.

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng:

"Quả thực, ở trong miếu của "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh", có một vài lời vẫn nên khiêm tốn một chút, tránh mạo phạm đến họ, rước lấy phiền toái không cần thiết."

"Dù sao đây cũng chỉ là suy đoán vô căn cứ, không cần phải thảo luận tiếp."

Long Duyệt Hồng và Bạch Thần lần lượt đồng ý với câu này.

Bốn thành viên của "Tổ điều tra cũ" một lần nữa đưa ánh mắt về phía tờ giấy kia, xem nội dung tiếp theo:

"3. Trường cao đẳng Số 1 thành phố Băng Nguyên Đài."

"4. Dưới gốc cây hòe ngoài cổng làng Lâm Hà, thị trấn Đại Giang."

"5. Một trung tâm y tế sản khoa ở khu Fahey."

Tuy đám người Tương Bạch Miên bị tin tức về xưởng sắt thép phế tích làm cho kinh hãi, nhưng khi nhìn thấy tên những thánh địa tiếp theo, họ vẫn không nhịn được mà hiện lên từng câu chất vấn:

"Những nơi này rốt cuộc là thánh địa gì?"

"Tăng lữ "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh" nhìn thấy những cái tên gọi này sẽ không nghi ngờ sao?"

"Mấy cái tên này vừa quê mùa, vừa hoang đường còn buồn cười nữa, rất khó khiến người ta tin, không biết có phải có người cố ý đùa cợt không?"

"Với cả, Bồ Đề giáng thế ở trung tâm y tế sản khoa? Ngài ấy tuân thủ kỷ cương pháp luật thế à? Hoặc là ngài ấy giảng đạo ở nơi đó?"

"Fahey là khu vực di tích Số 13 khu đất hoang?"

Mất một lúc lâu, Tương Bạch Miên mới lấy lại tinh thần, lẩm bẩm như tự nói:

"Đây hẳn không phải là trò đùa cợt của ai đó, người bình thường cho dù có nòi đùa, cũng không nghĩ ra loại thánh địa là xưởng sắt thép liên hợp..."

Mà nơi này lại có sự liên quan nhất định đến bí mật nào đó.

Long Duyệt Hồng thuận thế đưa ra một vấn đề đã muốn hỏi từ trước:

"Ai là người kẹp tờ giấy này vào trong kinh thư?"

"Trước khi ăn sáng, chúng ta mới hỏi năm đại thánh địa rốt cuộc là những nơi nào, bị nói là bí mật, hiện giờ lại được giải đáp, có thực sự là trùng hợp không?"

"Đây gọi là nói sao làm vậy!" Thương Kiến Diệu đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái.

Tương Bạch Miên lườm anh một cái, nhìn bức tường loang lổ, nói:

"Ai để lại nó? Cố tình để lại cho chúng ta?"

Không ai trả lời cô.

"Xem ra hiện giờ thiền sư không nghe trộm tiếng lòng của chúng ta rồi." Thương Kiến Diệu mỉm cười.

Long Duyệt Hồng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút tiếc nuối, với sự thành thực của Triệu Nghĩa Đức, chưa biết chừng sẽ thực sự nói đáp án cho họ biết.

Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút, cầm lấy tờ giấy, cẩn thận cắt mấy từ ra, là loại không có tính chỉ hướng chính xác.

Sau đó, cô khẽ cười nói:

"Lúc nào hỏi tăng lữ đưa cơm, xem anh ta có biết đây là bút tích của ai không."

Thời gian tiếp theo, "Tổ điều tra cũ" lúc thì xem kinh thư, lúc thì khống chế mức độ nghiện của "Garibaldi", nhanh chóng chờ đến bữa trưa.

Tương Bạch Miên lấy mấy mẩu giấy vụn ra, hỏi thăm hòa thượng trẻ tuổi:

"Chúng tôi phát hiện thấy trong kinh thư có thứ này, anh có biết là của ai không? Chữ rất đẹp."

Hòa thượng trẻ tuổi cầm lấy xem, nói bằng giọng không để ý lắm:

"Là của thủ tịch viết, ông ấy luôn thích kẹp bản thảo vào trong kinh thư."

"Thủ tịch?" Con ngươi Tương Bạch Miên hơi to ra.

"Đúng vậy." Hòa thượng trẻ tuổi gật đầu: "Chính là vị viên tịch hôm qua."

Đám người Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu nhất thời nhớ lại cảnh tượng ma quái, đẫm máu kia: Một tăng nhân già nua nhảy từ tầng cao nhất của ngôi miếu xuống, ngã xuống đất, óc và máu tươi trào ra.

Mà trước khi xảy ra chuyện, ông ta đã kẹp một trang giấy có ghi tên năm đại thánh địa vào trong kinh thư.

Phế tích bờ bắc, Hàn Vọng Hoạch đón Gnawa, liếc nhìn kính chiếu hậu, trầm giọng nói:

"Tiểu đội thợ săn di tích kia có lẽ có chút vấn đề, phế tích thành phố hoặc là thị trấn gần nhất ở đâu?"

Tăng Đóa lập tức trả lời.

Hàn Vọng Hoạch không dừng lại, đạp chân ga, chạy thẳng tới đích đến.

Họ phi xe như bay, chẳng mấy chốc đã đến một khu phế tích thành phố nhỏ.

Sau đó, Hàn Vọng Hoạch lái xe vào một bãi đậu xe dưới đất coi như còn nguyên vẹn, đỗ lại ở một chỗ gần vị trí cửa ra vào.

Tăng Đóa vốn định nói "phản ứng này có thái quá không", đột nhiên nghe thấy trên không trung phía ngoài vang lên tiếng động cơ của máy bay không người lái.

Tiếng động này kéo dài vài vòng xung quanh phế tích thành phố, sau đó từ từ rời xa.

"Thật là nguy hiểm..." Tăng Đóa theo Gnawa xuống xe kiểm tra tình hình, cảm khái từ đáy lòng: "Tôi chưa bao giờ bị thế lực lớn đuổi bắt."

Không có kinh nghiệm ở phương diện này.

Trên Đất Xám, người từng trải qua chuyện tương tự mà còn sống thực ra cũng không ít, dù sao khắp nơi đều là vùng đất trống, một khi ra khỏi cứ điểm của mình, các thế lực lớn cũng không kiểm soát được quá nhiều khu vực hoang dã.

Tăng Đóa vừa dứt lời, đột nhiên nhíu mày, sắc mặt chợt trắng bệch, vẻ bệnh tật càng thêm rõ ràng.

Hàn Vọng Hoạch đã xuống xe từ lâu, thấy cảnh này, vốn định đưa tay đỡ lấy đối phương, nhưng nhịp tim đột nhiên mất khống chế.

Anh ta lảo đảo, suýt chút nữa ngã ngửa về sau, khó khăn lắm mới lấy ra được một cái chai nhỏ, đổ một viên thuốc ra, nhét vào trong miệng.

Hàn Vọng Hoạch khom lưng xuống, dùng tay chống đầu gối, thở hổn hển, dần dần ổn định lại nhịp tim đang đập nhanh.

Anh ta thấy Tăng Đóa cũng làm động tác tương tự, nhìn thấy bản thân trong mắt cô ta, sắc mặt cũng không được tốt.

Trong lúc hai bên nhìn nhau, Tăng Đóa lặng lẽ cười tự giễu.

Hai người vẫn duy trì tư thế lúc trước, tiếp tục thở hổn hển, không ai nói gì, bầu không khí rất yên tĩnh.

"Thực ra, anh lắp máy trợ tim, hẳn là có thể gắng gượng thêm một thời gian nữa." Gnawa đi thăm dò xung quanh trở về, thấy thế bèn phá vỡ sự yên lặng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận