Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 573: Áp lực và buông thả

Không ai có thể trả lời được câu hỏi của Thương Kiến Diệu, bởi vì người còn sống trở về sau khi gặp con sói trắng khổng lồ kia cũng không nhiều, người nghe tiếng rống của nó ở cự ly gần càng không có một ai.

Sau khi xác định xong thứ tự trực đêm, Thương Kiến Diệu, Tương Bạch Miên, Gnawa đều đi vào trong xe, hoặc nằm hoặc ngồi, hoặc thiu thiu buồn ngủ, hoặc đổi sang chế độ tiết kiệm điện.

Bạch Thần và Long Duyệt Hồng lần lượt ở bên cạnh một chiếc xe, đi qua lại tuần tra, đồng thời giúp đối phương để ý đằng sau.

Cách nơi họ không xa, có một chiếc xe con loại nhỏ cũ nát dùng màu sắc lòe loẹt vẽ một hình trừu tượng đang rung lên bần bật, lúc nhanh lúc chậm, qua một hồi mới trở lại bình thường.

Chỗ tốt nhất ở doanh trại tiền tuyến này chính là có đèn đường, có đèn pha, cũng coi như cung cấp điện đầy đủ, dù sao quân chính quy của thành phố Ban Sơ đóng quân ở đây cũng cần phải đề phòng "Vô tâm giả" và sinh vật biến dị tấn công, cho nên có chuẩn bị thêm động cơ đốt dầu.

Điều này cũng giúp doanh trại không tối om vào ban đêm, những nơi có đèn đường khá sáng sủa, ở những nơi chìm trong bóng tối bên rìa ánh đèn đường, luôn có thể nhìn thấy những hình ảnh không nên nhìn.

Long Duyệt Hồng cảm thấy rất xấu hổ vì chuyện này, lại không nén nổi tò mò mà quan sát hai lượt.

Đột nhiên, cửa xe đằng sau của chiếc xe kia mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi ở trần đi xuống.

Hắn ta mặc một chiếc quần dài màu xám rộng thùng thình, vừa buộc lại dây lưng, vừa nhìn Long Duyệt Hồng cười cười:

"Không ngờ còn có người tốt bụng canh gác giúp chúng tôi."

Nghe thấy đối phương trêu đùa, Long Duyệt Hồng lịch sự đáp lại:

"Chúng tôi vừa mới trở về."

Hắn chú ý thấy người đàn ông kia còn khá trẻ, hẳn là chỉ xấp xỉ mình, chiều cao cũng khoảng một mét bẩy, tóc nâu mắt xanh, trên mặt có rất nhiều tàn nhang.

Vì vậy lưng của Long Duyệt Hồng cũng thẳng hơn.

Lúc hai người nói chuyện, cửa xe bên còn lại bị đầy ra, một cô gái cao gầy thò người ra.

Cô ta để một tay ngang trước ngực, ngăn da thịt hở ra, một tay bám lên cốp sau, tiện cho mình nhìn về phía Long Duyệt Hồng.

Làn da của cô ta khá thô ráp, dung mạo tương đối bình thường, nhưng hơn ở chỗ trẻ tuổi và màu tóc rất đặc thù: màu đỏ.

Lúc này, cô ta không hề ngượng ngùng chút nào, thoải mái nói với người đàn ông kia:

"Biểu hiện không tệ, hi vọng còn có lần sau, nhưng đừng để tôi phải bỏ bao cao su ra nữa. "

Nói chuyện thật bạo… Long Duyệt Hồng líu lưỡi, chỉ có thể đứng ở bên cạnh nhìn.

Người đàn ông kia lại bật cười nói:

"Thực ra tôi có chuẩn bị, nhưng cô đã chủ động như thế, thì không cần phải lãng phí thời gian nữa."

Cô gái đối diện không để ý đến hắn ta nữa, nhìn về phía Long Duyệt Hồng nói:

"Người Đất Xám?"

"Da của anh nhìn còn đẹp hơn tôi, ha ha, tôi còn chưa được trải nghiệm người Đất Xám, hôm nay mệt quá, ngày mai hẹn một cuộc thế nào?"

Cô ta quá trắng trợn, khiến cho Long Duyệt Hồng cũng không biết nên đáp làm sao.

Cũng may, Bạch Thần kịp thời giải vây giúp hắn, lạnh lùng nói:

"Anh ta không cần."

"Hả... Bạn gái anh? Cũng không tệ lắm." Cô gái kia không để bụng chút nào, cười nói: "Nhưng anh không muốn được trải nghiệm nhiều một chút sao? Có lẽ ngày mai ngày kia chúng ta sẽ chết không chừng, không nhân lúc này hưởng thụ, thì không còn cơ hội nữa. Chủng người khác nhau, ở các khu vực khác nhau, thậm chí hai người cũng không tệ, sẽ cho anh cảm giác hoàn toàn khác biệt..."

Cô ta không nói tiếp, bởi vì Bạch Thần đã giơ súng trường "Quả quýt" lên chĩa về phía này.

Cô gái kia giơ một tay lên làm tư thế đầu hàng, lui về sau, chui vào trong xe mặc lại quần áo, đeo vũ khí, đi về phía khác của doanh trại.

Đến khi Bạch Thần tuần tra đến một phía khác, người đàn ông trẻ tuổi cởi trần kia ngồi ở bên cạnh chiếc xe, một tay ấn lên cửa xe đang mở, một tay vuốt cằm mình, thấp giọng nói:

"Bạn gái anh ngầu thật đấy."

"Cũng tạm tạm... " Long Duyệt Hồng đáp lấy lệ.

Người đàn ông trẻ tuổi kia lại cười nói:

"Thực ra Afra nói không sai, thợ săn di tích như chúng ta cũng không thể hy vọng xa vời vào ngày mai, nhân lúc còn sống, hưởng thụ nhiều hơn, trải nghiệm nhiều hơn đi, tránh cho đến lúc chết lại tiếc nuối và hối hận."

Thấy Bạch Thần quay trở về bên này, hắn ta nghiêm sắc mặt nói:

"Xưng hô thế nào?"

"Tôi là Bob."

Long Duyệt Hồng vẫn giữ thái độ lịch sự:

"Cố Tri Dũng."

"Tên người Đất Xám các anh thật là phức tạp, tôi gọi anh là Cố nhé?" Bob có gương mặt đầy tàn nhang cười nói: "Các anh cũng vừa tới, là vì con sói trắng khổng lồ kia sao?"

"Đúng vậy." Long Duyệt Hồng lời ít ý nhiều.

"Chúc các anh may mắn, cũng chúc chúng tôi may mắn." Bob rất khéo miệng: "Chúng tôi cũng vì con sói trắng khổng lồ kia mà tới, thù lao của nó thật sự quá hậu hĩnh."

Nói đến đây, hắn ta để lộ ra vẻ mặt ao ước:

"Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ này, mấy người chúng tôi đều không cần phải làm thợ săn di tích nữa, có thể kiếm ít đồng ruộng trong thành phố Ban Sơ, sắp xếp ổn thỏa, không cần phải lo lắng vì cái đói và cái rét nữa."

"Đến lúc đó bố mẹ tôi không cần vất vả như thế này nữa, em trai và em gái của tôi cũng có thể có được cuộc sống khác."

Nghe thấy cha mẹ Bob vẫn khỏe mạnh, đồng thời còn có em trai và em gái, Long Duyệt Hồng tự nhiên sinh ra vài phần thân thiết, không nhịn được nhắc nhở:

"Nhiệm vụ này rất nguy hiểm."

"Tôi biết." Chúng tôi đã mua được một ít tin tức từ nghiệp đoàn, và từ khá nhiều thợ săn di tích ở nơi này, sau khi xác minh và so sánh, đã có một phương án hoàn thiện, ha ha, cụ thể tôi không thể nói, nội dung chủ yếu chắc hẳn các anh cũng đã rõ, đó chính là giữ một khoảng cách, dựa vào súng ống để giành thắng lợi, mà kĩ thuật bắn của tôi cũng không tệ lắm." Bob nói với vẻ hơi tự hào.

Không đợi Long Duyệt Hồng đáp lại, hắn ta lại tự mình nói tiếp:

"Thực ra ấy mà, đợi hoàn thành nhiệm vụ này, có một lượng lớn ruộng đất, tôi vẫn sẽ làm thợ săn di tích, nhưng không ra ngoài làm nhiệm vụ nữa, hằng năm bỏ ít thời gian tới những doanh trại như thế này, dùng thân thể này của tôi để an ủi những cô gái buồn khổ kia…"

Long Duyệt Hồng nghe vậy thì trợn mắt há mồm:

"Anh, anh không định kết hôn ư?"

"Vì sao phải kết hôn? Trải nghiệm nhiều không phải tốt hơn sao? Nhiều phụ nữ như vậy, hương vị cũng khác nhau..." Bob thản nhiên nói: "Hơn nữa, tôi cũng không muốn sinh con tôi vào thời đại này, quá khổ sở, nếu tương lai tôi sống không tệ lắm, thì sẽ cân nhắc."

Long Duyệt Hồng nhịn cả buổi, cuối cùng rặn ra một câu:

"Anh có thể đi tìm kỹ nữ, vì sao phải tiếp tục làm thợ săn di tích?"

Bob bật cười ha ha:

"Vì phải dùng tiền.

"Ừm, điều này thực ra cũng không phải là trọng điểm, quan trọng là tôi thích đối phương cũng được hưởng thụ, hiểu chưa? Ở nơi này, mỗi một cái ôm đều không phải là vì tiền, cô ấy lấy lòng tôi, tôi cũng lấy lòng cô ấy, hai bên đều có thể nhận được sự thỏa mãn, sự thư giãn, sự an ủi từ đối phương, điều này khiến tôi có cảm giác bản thân vẫn được người khác cần đến."

Lý luận này đi hết từ cái nọ đến cái kia, Long Duyệt Hồng hoàn toàn không tranh cãi nổi.

Không lâu sau, đồng đội của Bob từ nơi khác trở về, hai nam một nữ, đều tỏ vẻ thỏa mãn.

Nhưng có thể nhìn ra rõ ràng, một nam một nữ trong đó là một đôi.

Lúc họ thay phiên nghỉ ngơi, Bạch Thần đi đến đoạn đường tuần tra giao nhau, nói với Long Duyệt Hồng một câu:

"Đây là trạng thái của phần lớn thợ săn di tích."

"Chỉ có một số ít là không như vậy."

Long Duyệt Hồng bất giác muốn hỏi trước đây cô cũng như thế phải không, nhưng chợt nhớ lại Bạch Thần từng được coi là người nửa độc hành, sống nương tựa lẫn nhau với một người máy, chỉ thỉnh thoảng mới hợp thành đội với người khác.

"Đây là Đất Xám." Hắn đáp lại lời của Bạch Thần.

Vừa áp lực, lại vừa buông thả.

Bạch Thần nhìn xe của đám người Bob một cái, lại bổ sung:

"Tuy hắn nói lãng mạn, nhưng phần lớn nữ thợ săn di tích cũng là muốn lấy tiền hoặc thu vật liệu, trừ phi anh bằng lòng mất thời gian, thông qua sự từng trải tương đồng và diện mạo, tài ăn nói của bản thân, vun đắp ra được chút tình cảm, cho nên trên thực tế, thợ săn di tích nam có rất nhiều người buồn khổ, đến khi họ được chút tiền, có chút vật tư, đều sẽ đến điểm tụ cư có thành lập nghiệp đoàn thợ săn, tìm kỹ nữ càng tiện hơn, giống như thành phố Cỏ Dại vậy."

"Mà nữ thợ săn di tích, lựa chọn phóng túng thường là có biện pháp an toàn từ trước, nhưng cũng có những người không để ý nhiều đến vậy."

"Trong số họ có không ít người thực ra muốn phát triển quan hệ cố định với một người đàn ông trong cùng đội ngũ hơn. Như vậy vừa có thể có được người ủng hộ vững vàng, có thể tin tưởng rằng đằng sau lưng có người bảo hộ, lại không cần quá lo lắng về sự an toàn về phương diện kia."

"Hả?" Long Duyệt Hồng ngây ra.

Bạch Thần vừa xoay người tuần tra về phía khác của chiếc xe, vừa để lại hai câu:

"Tất cả là vì sinh tồn."

"Hưởng thụ đồng thời có thể kiếm được chút tiền, kiếm được chút vật tư, đổi lấy một người ủng hộ, không phải tốt lắm sao?"

Sau khi so sánh rất nhiều tin tức, "Tổ điều tra cũ" đã đại khái nắm được quy luật hoạt động của con sói trắng khổng lồ kia, chọn ra một điểm mai phục.

Nói là mai phục, kỳ thực họ dùng bản thân làm mồi nhử, câu con mồi xảo quyệt kia ra.

Sau khi con sói trắng khổng lồ đi vòng đường xa, lặng lẽ tiếp cận họ, sẽ phát hiện họ không những không bị mê hoặc, hơn nữa còn mang theo người máy.

Đồng thời, để tiện lợi và an toàn, Tương Bạch Miên chọn địa điểm còn phải thêm một điều kiện: Xe có thể đi đến đó.

Trước khi rời khỏi doanh trại tiền tuyến, rẽ vào một con đường núi, "Tổ điều tra cũ" gặp được chiếc xe sặc sỡ của đám người Bob.

Bob nhiệt tình hạ cửa xe xuống, vẫy tay với họ:

"May mắn nhé! Nhất định phải may mắn!"

"Các anh cũng phải may mắn nhé!" Thương Kiến Diệu hệt như gặp lại bạn cũ, giành trước Long Duyệt Hồng, vẫy tay đáp lại.

Hai bên một trước một sau, lái được một lúc, khi đến một ngã ba thì tách nhau ra.

Nhìn ra được, phương án hành động và địa điểm dự định của hai bên có sự khác nhau không nhỏ.

"Hy vọng có thể mau chóng đối phó được con sói trắng màu khổng lồ kia, như vậy sẽ không có những người tương tự đến tìm chết." Tương Bạch Miên nhìn phía trước, vừa lái xe vừa nói.

Hiển nhiên, cô nhớ đến Waite có đồng đội bị diệt hết.

"Tôi sẽ cố gắng thuyết phục nó, bảo nó ngoan ngoãn để chúng ta bắt." Thương Kiến Diệu nghiêm túc nói.

"Anh hiểu tiếng sói à?" Tương Bạch Miên buồn cười hỏi lại.

Vừa dứt lời phải cô đột nhiên nhớ lại lúc ở vùng hoang dã Hắc Trảo, Thương Kiến Diệu đã dùng tiếng gào rú để trả lời.

Cũng may, lần này Thương Kiến Diệu không làm như vậy, anh suy tư rồi nói:

"Tôi đã phát triển một bộ động tác tay, không biết nó có thể hiểu hay không."

Tương Bạch Miên chậm rãi thở hắt ra.

Đường núi khó đi, "Tổ điều tra cũ" phải mất gần ba tiếng đồng hồ mới tiến được vào điểm mai phục đã định.

Họ giấu xe đi, mỗi người đều có vị trí và trách nhiệm riêng, tự mình ẩn nấp, đợi con sói trắng khổng lồ kia sẽ đi ngang qua đây vào buổi trưa để đến một dòng suối nhỏ sạch sẽ uống nước như người ta nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận