Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 550: Phố đen

Bạch Thần tin vào uy tín của nghiệp đoàn thợ săn ở phương diện này, không nghi vấn, trực tiếp hỏi:

"Ở đâu?"

"Đường Antana." Friedrich nói ra một cái tên.

Bạch Thần không xa lạ gì với con phố này, đường Antana cùng nghĩa với chợ đen ở thành phố Ban Sơ.

Nó và quảng trường xung quanh nó, không biết có bao nhiêu tội phạm truy nã đang lẩn trốn, phòng khám dởm, tay buôn lậu vũ khí, nô lệ, đám người lưu vong và thành viên xã hội đen.

Thành phố Ban Sơ có một câu nói "ở nơi đó, chỉ cần anh có đủ tiền thì có thể mua được bất cứ loại hàng cấm nào."

Tuy câu này có chút khoa trương, nhưng đủ để nói rõ đặc điểm của khu Antana.

Nhưng loại băng đảng như "đảng áo đen", có ông chủ thứ hai chuyên phụ trách việc ở Antana, trong tổ chức có địa vị cao hơn Terrence.

Thấy Bạch Thần, Long Duyệt Hồng không nói gì, Friedrich bổ sung:

"Thợ săn di tích nổi tiếng đến đường Antana tìm mua ống phóng rốc-két đơn binh, kết quả gặp anh ta. Nếu ảnh chân dung mà các cô cho không có vấn đề gì, thì đó hẳn là anh ta, ít nhất màu mắt của anh ta làm người ta rất ấn tượng, giống rắn vậy."

"Tôi chỉ thấy lạ vì sao anh ta lại ở đường Antana." Bạch Thần lên tiếng đáp lại.

Friedrich nhún vai, bật cười nói:

"Mỗi người đều có lý do đến đường Antana."

Đây là danh ngôn của vị từng là thủ lĩnh thợ săn ở thành phố Ban Sơ.

"Tôi tin vào uy tín của nghiệp đoàn, có thể trả thù lao cho thợ săn di tích kia." Bạch Thần từ trước đến nay không có thói quen dông dài.

Friedrich khẽ gật đầu, đồng thời liếc mắt nhìn Bạch Thần và Long Duyệt Hồng.

Ông ta mỉm cười:

"Người máy của các cô đâu? Lần này không đi theo à?"

Ông ta cười với hàm ý sâu xa, dường như đã đoán được điều gì.

Không, không cho lão Gnawa theo lại khiến những người từng gặp tụi mình lúc trước nghi ngờ? Cũng may, "cha xứ" thật chết đi đối với thành phố Ban Sơ là chuyện tốt, phía chính phủ cũng không điều tra quá nghiêm ngặt... Long Duyệt Hồng nhất thời nghẹn lời.

Bạch Thần bình tĩnh nói:

"Chúng tôi là một đội ngũ lớn, nó còn có việc khác cần làm."

Cô cố gắng dùng từ tiếng Hồng Hà "nó".

"Trên tư liệu đăng ký của các cô cho thấy..." Friedrich nói đến đó thì ngừng.

Bạch Thần liếc nhìn ông ta một cái:

"Thông tin thật trên đó cũng không nhiều, có lẽ đằng sau chúng tôi còn có đội ngũ hơn trăm người, thậm chí hơn nghìn người."

Cô nói đều là sự thật, "Sinh vật Bàn Cổ" chính là hậu thuẫn hùng mạnh của "Tổ điều tra cũ".

Friedrich mỉm cười không để ý lắm:

"Hai ngày gần đây, đội ngũ có người máy đều bị hỏi thăm, các cô cũng tiện thể điền một bảng biểu đi, chúng tôi dễ ăn nói cs "Bàn tay trật tự"."

"Ha ha, tôi thấy người Đất Xám có câu thành ngữ rất có lý, người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu."

Bởi vì Tiền Bạch và Cố Tri Dũng đều là người Đất Xám tiêu chuẩn, cho nên Friedrich không cần dùng ngạn ngữ tiếng Hồng Hà tương tự "chỉ có thể lấy lòng lang sói bên cạnh sư tử".

Ông ta tiện tay đưa ra hai tờ bảng biểu, bên trên là họ tên, tuổi tác, đội ngũ có mấy người, mục đích đến thành phố Ban Sơ, thuê ở đâu, mấy hôm trước ở địa phương nào, làm những chuyện gì...

Trong việc biên soạn thông tin giả, mọi người trong "Tổ điều tra cũ" đều được huấn luyện chuyên nghiệp, Long Duyệt Hồng vừa nhìn Bạch Thần điền cái gì, vừa tự mình điền vào, thiếu chút nữa viết giới tính là nữ.

Đến đoạn viết đội ngũ có tổng cộng bao nhiêu người, Bạch Thần viết như bay, đằng sau Tiết Thập Nguyệt, Trương Khứ Bệnh còn thêm tên của mấy người "Lôi Vân Tùng, Vương Bắc Thành, Lâm Phi Phi".

Vừa nhìn đã biết là một đội ngũ thợ săn di tích lớn.

Long Duyệt Hồng nhịn cười, nghiêm túc sao chép đáp án.

Bạch Thần viết nhiều tên như vậy nhưng lại không viết Gnawa, dựa theo nội dung đã thảo luận trong tổ đội, miêu tả đơn giản những gì đã trải qua mấy hôm trước, gồm mấy hạng mục như giao nhận trang trại ở tòa thị chính, hỏi thăm người bị thương được cứu chữa lúc trước...

Đây thực ra đều những việc họ đã làm, chỉ có điều cố gắng làm lẫn lộn thời gian cụ thể, để hành trình của tổ đội có vẻ đầy đủ, trông như không như không có khoảng không đối phó với "cha xứ" thật.

Friedrich nhận lấy bảng biểu của họ, tùy ý xem.

Ông ta đột nhiên há miệng ra, thiếu chút nữa thì không đóng lại được.

"Các cô mới đến vài hôm, đã kiếm được một trang trại?" Ông già có mái tóc hoa râm này kinh ngạc hỏi.

Lúc trước ông ta cũng làm thợ săn di tích, làm cũng khá ổn, rất có năng lực, nhưng chưa bao giờ trong một nhiệm vụ ngắn hạn có thể kiếm được một trang trại!

Những chuyện tương tự nếu như nhiều thêm hai ba lần thì ông ta đã không cần làm việc trong nghiệp đoàn thợ săn khi tuổi già.

Đương nhiên, đây cũng có một phần nguyên nhân là do ông ta rảnh rỗi.

"Chủ thuê khá hào phóng, nhiệm vụ còn rất nguy hiểm." Bạch Thần giải thích đơn giản.

Dù sao cũng không cần thông qua nghiệp đoàn thợ săn để nhận trang trại của nhà họ Triệu cho nên cô tùy tiện nói thế nào cũng được.

Friedrich im lặng vài giây, cười tự giễu:

"Sao lúc còn trẻ tôi không gặp được chủ thuê tốt thế?"

"Đầu tiên là dọa ông ta, trấn áp ông ta, ông ta sẽ tốt như thế." Bạch Thần thản nhiên nói ra một câu chuyện cười không buồn cười chút nào.

Điều này khiến Long Duyệt Hồng nghi ngờ có phải Tiểu Bạch cũng bị Thương Kiến Diệu lây bệnh rồi không.

"Cách hay." Friedrich gật đầu, cất hai bảng biểu đi: "Các cô có thể đi rồi."

Ra khỏi phòng làm việc của ông ta, Bạch Thần nói như có điều suy nghĩ:

"Xem ra Hàn Vọng Hoạch không làm thợ săn di tích..."

Long Duyệt Hồng theo thói quen muốn hỏi vì sao, nhưng vừa nghĩ một chút đã hiểu được căn cứ để Bạch Thần làm ra phán đoán: Nếu Hàn Vọng Hoạch làm thợ săn di tích, cho dù không lập đội ngũ, làm việc độc lập chắc chắn cũng không thể không tới đại sảnh của nghiệp đoàn thợ săn, với trạng thái không ngụy trang của anh ta, không đến mức phải đến phố đen mới bị người ta tình cờ bắt gặp.

"Có lẽ là tìm công việc khác rồi?" Long Duyệt Hồng suy đoán.

Bạch Thần gật đầu:

"Có lẽ làm việc xung quanh đường Antana, lúc nào chúng ta đi dạo ở đó một vòng."

Đường Antana thực ra cũng gần cảng, nhưng lệch về tây so với "ổ sói", gần đến khu công xưởng. Ở đó người qua lại phức tạp, đường sá chằng chịt, thích hợp để chạy trốn, nếu thực sự không được, còn có thể nhảy xuống sông Hồng Hà, đánh cược vận may một lần.

Lưu vực sông Hồng Hà ở đoạn này ô nhiễm khá nghiêm trọng, rất nhiều loại cá biến dị, mọc ra răng dài, thích máu thịt, số lượng chúng rất nhiều, không sợ chết, một khi gặp được dưới nước, không có bản lĩnh đặc thù hoặc là trang bị tương ứng, thực sự là lành ít dữ nhiều.

Trong một con ngõ nhỏ khu Thanh Cảm Lãm.

Nhà cửa hai bên san sát nhau, dựng gậy tre, gậy gỗ, phơi đủ loại quần áo. Chúng che kín ánh sáng mặt trời, khiến quang cảnh có chút âm u.

"Đều chưa từng nhìn thấy Mèo an giấc." Sau khi hỏi cư dân xung quanh, Tương Bạch Miên thở dài nói.

Hiện giờ họ đang sắm vai tiểu đội thợ săn di tích tìm kiếm một sinh vật biến dị.

Để được phối hợp lại không phải bỏ tiền, Tương Bạch Miên cố tình nói Mèo an giấc rất nguy hiểm, là loại sẽ ăn thịt người.

Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, cô cũng không nói sai, mức độ nguy hiểm thực tế của Mèo an giấc thậm chí còn hơn cả những gì cô miêu tả.

Thương Kiến Diệu gật đầu nói:

"Xem ra hôm đó con Mèo ma vừa vặn đi ngang qua đây."

Anh vẫn muốn dùng cái tên mình đặt cho sinh vật biến dị kia.

Tương Bạch Miên không phản bác suy đoán của Thương Kiến Diệu, nói theo suy nghĩ này:

"Mỗi động vật đều sẽ có khu vực hoạt đội tương đối cố định, nếu không bị ngoại lực ảnh hưởng, hẳn là nó sẽ lai vãng trong địa bàn của mình, chúng ta mở rộng phạm vi, tìm kiếm xung quanh, hỏi người ta xem."

Ý của Tương Bạch Miên là, chỗ ở của Mèo an giấc cũng chính là căn phòng mà Tiểu Xung ở, cách nơi này không quá xa.

Đương nhiên, cô căn cứ vào tập tính của động vật bình thường để phán đoán, tuy tư liệu nghiên cứu của "Sinh vật Bàn Cổ" có nói rằng phần lớn sinh vật biến dị cũng tuân theo quy luật này, nhưng Tiểu Xung luôn có sự bất đồng, tạo ra những hiện tượng vượt quá lẽ thường.

"Được." Thương Kiến Diệu khá tích cực.

Hai người đã ngụy trang mở rộng phạm vi tìm kiếm, hỏi người qua đường trên mấy con phố xung quanh và gõ cửa các nhà.

Đáng tiếc, giờ là ban ngày, phần lớn người ở khu Thanh Cảm Lãm đều đi làm, mục tiêu để họ hỏi rất ít.

Đi một lúc, Tương Bạch Miên đột nhiên cảm giác con đường này hơi quen mắt, có cảm giác mình đã từng tới, ước lượng, quan sát.

Cô nhìn quanh một vòng, tìm lại cảnh tượng trong trí nhớ, gương mặt giãn ra, cười nói:

"Đây không phải sắp đi đến khách sạn Ugo sao?"

Lượn một vòng, họ về tới con ngõ nhỏ bên cạnh đường Ra-be.

Đây cũng là khu vực họ đã đi qua mấy lần để làm quen địa hình.

"Có thể hỏi ông chủ một chút, biết đâu ông ấy từng nhìn thấy." Thương Kiến Diệu ôm mong đợi rất lớn.

Các thành viên của "Tổ điều tra cũ" nhất trí cho rằng ông chủ Ugo không đơn giản.

Tương Bạch Miên vừa định đáp lại, vẻ mặt đột nhiên hơi nghiêm trọng.

Cô cau mày, im lặng vài giây rồi nói:

"Tôi muốn nói ra một suy đoán, anh đừng giận. Tôi biết Tiểu Xung là bạn tốt của anh, tôi không ghim anh ta, chỉ là xuất phát từ hiện tượng và thân phận để suy đoán."

Thương Kiến Diệu cười nói:

"Tôi đã lúc nào thực sự nổi giận chứ?"

Anh chợt nghiêm túc lại:

"Nói đi."

Tương Bạch Miên nhìn "khách sạn Ugo", cân nhắc rồi nói:

"Mấy con phố này lúc trước từng bùng phát "Bệnh vô tâm", liệu có... liên quan đến Tiểu Xung không?"

Trong cảm nhận của cô, Tiểu Xung nghi là "Vua vô tâm giả"!
Bạn cần đăng nhập để bình luận