Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1018: Giao lưu thân thiện

Nghe thấy câu trả lời của bà chủ tiệm tạp hóa, Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu đều mừng rỡ, ánh sáng đỏ trong mắt Gnawa cũng lóe lên hai cái.

"Có biết anh ta ở trong căn phòng nào, tầng mấy không?" Tương Bạch Miên gặng hỏi.

Bà chủ bị cấy ghép tư duy không nghi ngờ "Tổ điều tra cũ" hỏi tỉ mỉ như vậy làm gì, bà ta lắc đầu nói:

"Người này không thích nói chuyện, cũng không ai chú ý đến anh ta, nếu không phải bình thường anh ta hay mua đồ, có lẽ tôi cũng không nhớ được có một người như thế."

"Tôi chỉ biết anh ta đi vào khu kia, cụ thể là tầng mấy, nhà mấy tôi không rõ lắm."

Lúc nói chuyện, bà chủ tiệm tạp hóa giơ tay phải của mình lên, chỉ vào lối vào một khu nhà trọ đối diện.

Đó chính là hành lang nối đến nhà của More!

Tay súng bắn tỉa ở cùng một khu, cùng một tòa nhà trọ với More!

Điều này phù hợp với lời Bạch Thần nói, tiện để giám sát ban đêm.

Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu liếc mắt nhìn nhau, không hỏi nhiều nữa, ra khỏi tiệm tạp hóa, đi tới trước khu mục tiêu của nhà trọ mục tiêu.

Họ không vội vã tiến vào lục soát, mà dừng ở bên ngoài, ngẩng đầu quan sát từng ngọn đèn được bật sáng vì trời đã tối đen.

"Tầng một có mười sáu ý thức nhân loại." Thương Kiến Diệu đột nhiên nói.

"Mười sáu tín hiệu điện sinh vật đến từ nhân loại." Tương Bạch Miên không nghiêng đầu, vẫn nhìn chăm chú vào phía trước.

Ý là tầng một có tổng cộng mười sáu người, không ai che giấu ý thức.

"Tầng hai có mười bảy ý thức nhân loại." Thương Kiến Diệu tiếp tục nói.

Tương Bạch Miên gật đầu:

"Số lượng tín hiệu điện sinh vật ăn khớp."

Cứ thế, hai người nhanh chóng so sánh số liệu, xác nhận tình huống.

Không lâu sau, Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu khẳng định toàn bộ nhân loại trong khu nhà này đều không ai che giấu ý thức.

Nói cách khác chính là, Thương Kiến Diệu đồng thời gây ảnh hưởng với chừng trăm người này, sẽ không bỏ sót ai.

Giây tiếp theo, Thương Kiến Diệu lấy chiếc loa phóng thanh màu trắng xanh từ trong ba lô chiến thuật ra, hô về phía khu nhà kia:

"Các vị cư dân, chúng tôi là nhân viên của Ủy ban dùng điện an toàn, hôm nay tới kiểm tra tình hình đường dây của khu nhà trọ này, nhờ mọi người nghe thấy tiếng gõ cửa thì kịp thời mở cửa, phối hợp công tác..."

Nói xong lời này, Tương Bạch Miên tin rằng trong tòa nhà này không còn ai nghi ngờ "Tổ điều tra cũ" đến kiểm tra lần lượt, kể cả tay súng bắn tỉa kia và đồng bọn của hắn cũng thế.

Cô lập tức nghiêng đầu đi, nói với Gnawa:

"Lão Gnawa, chuẩn bị sẵn đạn gây mê."

Mục tiêu lần này của "Tổ điều tra cũ" là bắt sống!

"Được." Gnawa nhanh chóng điều chỉnh phân phối vũ khí.

Sau đó, Thương Kiến Diệu dẫn đầu đi vào khu nhà trọ, Tương Bạch Miên theo sát đằng sau.

Họ đi từng nhà gõ cửa, bắt chước dáng vẻ kiểm tra tình hình đường dây điện, đồng thời quan sát xem người trong nhà có giống trong bức tranh chân dung mà Gittis đưa cho không.

Cứ thế, "Tổ điều tra cũ" đi một mạch lên tầng trên cùng.

Trước tiên họ gõ cửa căn phòng đối diện cửa cầu thang, đây cũng là nhà sát vách More.

Cốc cốc cốc!

"Kiểm tra công tơ điện, đường dây điện!" Thương Kiến Diệu vừa gõ cửa gỗ, vừa cao giọng hô lên.

Qua khoảng bảy tám giây, cửa phòng mở ra về phía sau.

Người mở cửa là một người đàn ông khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, hắn để mái tóc dài màu vàng nhạt, phía dưới đôi mắt màu xanh lam là bọng mắt thâm đen không che giấu được, bên trên mặc quần áo có màu sắc sặc sơ, rất có khí chất của nghệ thuật gia.

Người này hiển nhiên không giống với tay súng bắn tỉa trong bức tranh phác họa.

"Sao ban đêm lại đột nhiên tới kiểm tra đường dây?" Người đàn ông nghi ngờ hỏi.

"Ban ngày đa số mọi người phải đi làm, chúng tôi tới cũng không vào được nhà." Thương Kiến Diệu hùng hồn đi lướt qua người đàn ông này, đi vào căn phòng.

Dựa theo cảm ứng của anh và Tương Bạch Miên, ở đây có hai người, trong phòng còn có một vị cần xác nhận.

Liếc nhìn lại, Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên không thấy bóng người kia đâu, chỉ phát hiện trên bàn trà đặt hai cái rễ cây có lớp vỏ thô ráp, xù xì và một chồng khăn giấy màu vàng.

Luồng ý thức nhân loại tương ứng không biết đã biến mất từ lúc nào.

Căn cứ vào kết quả cảm ứng tín hiệu điện sinh vật, Tương Bạch Miên quét mắt qua sô pha bên cạnh bàn trà.

Người kia đang ở đó, nhưng chúng ta không nhìn thấy... Suy nghĩ hơi dao động trong đầu, cô nghiêng người sang, yên lặng ra dấu tay với Gnawa cũng tiến vào theo.

Tuy Gnawa không thu được tín hiệu thị giác tương ứng, nhưng vẫn vô cùng tin tưởng Đại Bạch, chợt giơ cánh tay phải lên, bắn đạn gây tê về chỗ mà Tương Bạch Miên ám chỉ.

Bịch một tiếng, trên ghế sô pha phác họa ra một bóng người.

Người này mặc áo bành tô dài đến đầu gối, mái tóc màu nâu vàng để rất ngắn, đôi mắt hơi vàng còn hiện rõ vẻ kinh ngạc, sống mũi cao hơi kỳ dị, bên cạnh tay phải đặt một hộp gỗ màu đen hình chữ nhật.

Hắn chính là tay súng bắn tỉa trong bức tranh chân dung kia!

Lúc này, vị trí ngực hắn bị cắm đạn gây tê, cả người bắn lên theo phản xạ có điều kiện.

Đồng bọn của hắn, người đàn ông để mái tóc dài mang đầy khí chất của nghệ thuật gia kia cũng phản ứng lại.

Đúng vào lúc này, hai người một trước một sau để lộ vẻ mặt sa sút tinh thần, lần lượt từ bỏ kháng cự.

Người đàn ông tóc dài thở dài nói:

"Cuộc đời chỉ vài chục năm, hư ảo như một giấc mộng, chuyện đã đến nước này, không có gì mà nói nữa."

Hắn đặt mông ngồi xuống chiếc ghế cách đó không xa, bày ra tư thế bó tay chịu trói.

"Thanh niên văn học" của Thương Kiến Diệu!

Mà sau khi bỏ qua thời cơ tốt nhất để phản kháng, ánh mắt của tay súng bắn tỉa dần mất đi tiêu cự, nhanh chóng tiến vào trạng thái gây tê, ngồi ườn người trên ghế sô pha.

"Lão Gnawa." Tương Bạch Miên ra hiệu cho Gnawa ra canh ở cửa, không cho bất cứ ai đến gần.

Thương Kiến Diệu thì mỉm cười nói với người đàn ông tóc dài kia:

"Yên tâm, chúng tôi chỉ tới hỏi thăm vài chuyện, sẽ không làm gì các anh."

"Chỉ cần các anh toàn lực phối hợp, tôi có thể đảm bảo không làm hại đến mạng sống của các anh, ở phương diện này, chúng ta rất có uy tín."

Ánh mắt người đàn ông tóc dài hơi ngẩn ngơ một chút rồi nói:

"Nghe rất thành khẩn."

Đáng để tin tưởng.

"Các anh không bị cấy ghép tư duy khi hỏi đến chuyện gì đó sẽ tự sát đấy chứ?" Thương Kiến Diệu "cẩn thận" xác nhận.

Người đàn ông tóc dài lắc đầu:

"Không có."

"Hơn nữa, trong tình huống như vậy, cho dù chúng tôi muốn tự sát, hẳn là cũng không làm được."

"Biết là tốt rồi." Thương Kiến Diệu mỉm cười.

"Xưng hô thế nào?" Tương Bạch Miên bắt đầu hỏi.

Trong chuyện liên quan đến viện nghiên cứu Số 8, cô không định kéo dài, chỉ sợ vừa kéo dài là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Người đàn ông tóc dài cảm thấy được tôn trọng:

"Tôi là Murray."

Hắn lại chỉ vào đồng bạn đang mê man:

"Anh ta tên là Benito."

Tương Bạch Miên còn chưa kịp hỏi tiếp, Thương Kiến Diệu đã giành nói:

"Vì sao các anh cứ liên tục mua khăn giấy?"

Anh phóng đại lời nói của bà chủ tiệm tạp hóa.

Murray giật giật khóe miệng, chỉ vào Benito, nói:

"Anh ta dùng."

"Là thế nào?" Thương Kiến Diệu tò mò.

Murray rõ ràng không muốn trả lời vấn đề này lắm, nhưng vẫn phối hợp:

"Cái giá phải trả của anh ta là đam mê lạ lùng, không giống với người bình thường, thích cọ tới cọ lui trên cây."

Đam mê lạ lùng? Lĩnh vực "Hai Mặt Trời" à... Thảo nào vừa rồi bọn mình không nhìn thấy hắn... Tương Bạch Miên như hiểu ra.

Một phần năng lực của lĩnh vực "Hai Mặt Trời" liên quan đến khống chế thị giác.

Như vậy cũng có thể giải thích vì sao trong tình huống có "người chứng kiến", Benito vẫn có thể nghênh ngang rời khỏi tòa nhà Hội liên hiệp khai thác mỏ.

Thương Kiến Diệu "à" một tiếng, chỉ vào hai rễ cây trên bàn trà:

"Tôi còn tưởng rằng anh là một nghệ thuật gia điêu khắc gỗ, thì ra là anh ta dùng!"

Murray nhún vai:

"Sở thích của tôi là đọc sách."

"Thực ra, tôi có thể hiểu tại sao anh ta có đam mê này, một mặt là do cái giá phải trả gây ra, mặt khác là bị những gì trải qua lúc thuở nhỏ, thời kỳ thiếu niên ảnh hưởng đến, các anh cũng biết, rất nhiều cậu bé thích trèo cây, lần đầu tiên thường là cứ thế mà giao ra."

Tương Bạch Miên cảm thấy đề tài này càng ngày càng lệch, vội vàng kéo về quỹ đạo:

"Các anh là người của viện nghiên cứu Số 8?"

"Đúng vậy." Murray thản nhiên thừa nhận.

"Năng lực của anh là đọc và cắt bỏ ký ức?" Thương Kiến Diệu tò mò hỏi.

"Không phải." Murray lắc đầu: "Vị có thể xóa bỏ ký ức ở quy mô lớn kia, chỉ khi nào liên quan đến giao dịch vật tư số lượng lớn mới đến pháo đài Guest, những chuyện nhỏ nhặt này bình thường cũng không khiến cho người ta nghi ngờ, phần việc sau đó cũng không cần phải giao cho người ngoài làm, đỡ gặp nguy cơ bị lộ thân phận."

"Những chuyện nhỏ đều thông qua More để hoàn thành?" Tương Bạch Miên hỏi.

Murray khẽ gật đầu:

"Ở pháo đài Guest, rất ít người giống như ông ta, có thể làm được rất nhiều việc lại không khiến người ta chú ý."

Tương Bạch Miên suy tư vài giây, trực tiếp hỏi:

"Tổng bộ viện nghiên cứu Số 8 của các anh ở đâu?"

"Không biết." Murray mỉm cười: "Người được phái ra ngoài đều không rõ vị trí cụ thể. Đợi đến lúc cần quay về tổng bộ, chúng tôi sẽ trao đổi trước thời gian và địa điểm gặp mặt, sau đó sẽ có người tới đón chúng tôi, mà trên đường chúng tôi cũng bị bịt kín mắt và tai."

Đối với câu trả lời của Murray, Tương Bạch Miên không hề thất vọng, bởi vì vị đặc phái viên lúc trước của viện nghiên cứu Số 8 cũng từng nói với "Tổ điều tra cũ" chi tiết về phương diện này.

Bởi vậy, Tương Bạch Miên tin rằng trong cùng một việc, viện nghiên cứu Số 8 chắc chắn sẽ thực hiện quy định một cách nghiêm ngặt.

Cô bình tĩnh hỏi:

"Vậy lúc nào các anh quay về tổng bộ?"

Murray im lặng một chút, qua hồi lâu mới thấp giọng nói:

"More đã chết, không lâu nữa chắc hẳn chúng tôi cũng sẽ bị triệu về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận