Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1010: Esther

Esther ở trong một tòa nhà cao bốn tầng gần pháo đài.

Tòa nhà này chắc hẳn mới được sửa lại hoặc từng phá đi xây lại trong vòng hai mươi năm gần đây, khác với phong cách nhà cửa nặng nề nghiêm túc xung quanh, nó dùng màu sắc rực rỡ, phong cách không bị gò bó, vừa xa hoa vừa hoành tráng.

"Còn thiếu một chút, không đủ hoàn hảo." Thương Kiến Diệu "phì phì" phê bình một câu.

Gnawa ngồi bên cạnh anh hỏi rất thành thật:

"Thiếu cái gì?"

Thương Kiến Diệu hạ cửa sổ xe xuống, giơ cánh tay, chỉ vào tòa nhà, nói:

"Không phải trong tư liệu giải trí của thế giới cũ cũng có sao? Tòa nhà này phải kết hợp với một vườn hoa xinh đẹp, tốt nhất là trồng đầy hoa hồng?"

Trong tòa nhà không có vườn hoa, cũng không có bãi cỏ, chỉ là phía trước có một sân xi măng rộng dùng để đỗ xe và kéo giãn khoảng cách không để người đi trên đường ném lựu đạn vào trong nhà.

"Thời tiết nơi này cũng không thích hợp để xây vườn hoa và bãi cỏ lắm." Gnawa nghiêm túc giải thích.

Thương Kiến Diệu giơ tay lên:

"Làm vườn hoa trong nhà ấm, trồng cỏ chịu rét, có tiền thì phải chứng minh bản thân!"

Gnawa nhất thời không thể phản bác.

Lúc này, Sandro đã đỗ xe xong, đi tới bên cạnh xe jeep của "Tổ điều tra cũ", nói với đám người Thương Kiến Diệu:

"Bây giờ các cô theo tôi vào trong à?"

"Không cần báo trước sao?" Tương Bạch Miên hơi kinh ngạc, hỏi lại.

Cho dù bây giờ Sandro là anh em tốt của Thương Kiến Diệu, là quản lý an toàn của Esther, cũng không có lý nào lại vi phạm đạo đức nghề nghiệp, trong tình huống chưa được chủ cho phép đã dẫn người vào nhà.

Hắn có thể hỗ trợ tiến cử, thuyết phục Esther, đã không phụ thân phận "anh em tốt" này rồi.

Sandro thấy "Tổ điều tra cũ" rất yên phận, bèn lộ ra nụ cười, gật đầu một cái rồi nói:

"Tôi sẽ dẫn các cô vào phòng khách tầng một, sau đó đi xin chỉ thị của ông chủ."

Trong phạm vi quyền hạn và trách nhiệm của hắn, việc này không tính là vượt quá quy củ.

Tiếp đó hắn còn bổ sung một câu:

"Nhưng người máy không được đi theo, cũng không được mặc thiết bị khung xương quân dụng và áo giáp thông minh sinh học, loại súng khá bắt mắt như súng trường và súng tự động cũng cố gắng đừng mang theo."

Vậy thì chắc là anh không biết, anh em tốt của anh còn nguy hiểm gấp mấy lần người máy đấy... Tương Bạch Miên thầm lẩm bẩm một câu.

Giây tiếp theo, cô nhìn thấy Thương Kiến Diệu há hốc miệng ra.

Cô nghi ngờ tên này muốn hỏi "có thể mang đầu đạn hạt nhân không", thế là giành đáp lại Sandro trước:

"Không thành vấn đề."

Cô lập tức đẩy cửa xe đi xuống, nói với Gnawa, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng:

"Lão Gnawa, Bạch, Hồng, mấy người ở lại chỗ này, trông coi vật tư ở cốp sau."

Cô dùng tiếng Hồng Hà, nhưng không ảnh hưởng đến việc gọi Bạch Thần và Long Duyệt Hồng.

Tên Hồng Hà của họ lần lượt gọi là White và Rhett.

Thấy Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu ngay cả vũ khí trên đai vũ trang cũng tháo xuống, Sandro đầu tiên là thỏa mãn gật đầu, sau đó tốt bụng nhắc nhở:

"Thực ra có thể mang theo một khẩu súng lục phòng thân."

"Đương nhiên, hai người có thể hoàn toàn tín nhiệm tôi, không cần lo lắng gì cả."

"Tôi định mang cái này." Thương Kiến Diệu chỉ vào chiếc đèn pin màu đen sau khi sàng lọc còn lại trên đai vũ trang.

"Nó có tác dụng gì?" Sandro cảm thấy lơ mơ, hỏi lại.

Thương Kiến Diệu giơ đèn pin, giới thiệu:

"Nó thoạt nhìn trông giống đèn pin, trên thực tế..."

Vào lúc Long Duyệt Hồng cho rằng tên này định nói linh tinh "trên thực tế là súng bắn laser" thì Thương Kiến Diệu lại bật đèn pin lên, để luồng ánh sáng vàng chiếu chênh chếch ra:

"Trên thực tế đúng là đèn pin."

Lần này thiếu chút nữa khiến đầu óc Long Duyệt Hồng chấn động.

"Nhưng nó rất chắc chắn, lại khá nặng, hoàn toàn có thể dùng như một cái búa sắt." Thương Kiến Diệu vung vẩy đèn pin, làm bộ như mình đang cầm búa hoặc cầm chùy đóng đinh.

Tương Bạch Miên nhịn xuống ý muốn giơ tay che mặt, nói với Sandro:

"Chúng tôi nhất định sẽ tin tưởng anh, không cần mang vũ khí gì."

Điều cô không nói là vũ khí lợi hại nhất của mình và Thương Kiến Diệu chính là bản thân họ.

Cô có năng lực người thức tỉnh, có cánh tay nhân tạo loại hình cá chình điện, Thương Kiến Diệu còn là người thức tỉnh thăm dò sâu trong "Hành lang tâm linh".

Sandro lộ ra vẻ vui mừng:

"Vậy chúng ta vào thôi."

Có hắn dẫn đường, lính gác vũ trang đầy đủ ven đường không hề ngăn cản chút nào, để mặc họ đi vào tòa nhà bốn tầng.

Đồ đạc trong nhà cùng cách bài trí rất hợp với phong cách kiến trúc, đều xa hoa, đẹp đẽ.

Tương Bạch Miên tùy ý quan sát một lúc, được Sandro dẫn tới phòng tiếp khách có lắp lò sưởi tường.

"Mùa đông dựa vào đốt than đá để sưởi ấm?" Thương Kiến Diệu khá hứng thú với việc này.

Trong khu sinh hoạt của tòa nhà ngầm "Sinh vật Bàn Cổ" nghiêm cấm đốt than, cư dân bình thường cũng không đổi được than đá.

"Không, đây là đồ trang trí." Sandro lắc đầu: "Xung quanh pháo đài Guest, sản lượng than không khói rất ít."

Hắn không giới thiệu ở đây sưởi ấm bằng cái gì, dù sao hắn không phải môi giới bán nhà.

Hắn chỉ lên trần nhà, nói:

"Hai người chờ tôi, tôi đi báo cáo cho ông chủ."

"Không thành vấn đề." Tương Bạch Miên mỉm cười đáp lại.

Sandro ra khỏi phòng khách, men theo cầu thang đi lên.

Đến tầng ba, sự giám sát trong bóng tối đột nhiên tăng mạnh.

Là quản lý an toàn của Esther, hắn vô cùng quen thuộc với điều này, vẫn tiếp tục leo lên cầu thang nối lên tầng tư, coi như không thấy gì.

Sau khi đi qua hai chốt lính gác, hỏi rõ ông chủ ở phòng nào, Sandro đi đến trước một cánh cửa gỗ màu đỏ thẫm nặng nề, gập ngón tay gõ cửa "cốc cốc cốc" ba tiếng.

"Vào đi." Giọng nói trong phòng để lộ ra vẻ già nua hơi uể oải.

Sandro vặn nắm đấm cửa, đi vào căn phòng.

Đây là một căn phòng phơi nắng khá rộng rãi, gần cửa sổ có đặt một chiếc ghế nằm, trên bàn trà bên cạnh đặt một chồng sách, một chiếc bánh ga tô nhỏ và một tách hồng trà.

Bầu trời ở pháo đài Guest thường xuyên trong trạng thái u ám, ánh mặt trời phải xuyên qua tầng tầng lớp lớp bụi mới chiếu được xuống mặt đất, ai nấy đều khá khao khát ánh sáng mặt trời.

Lúc này, có một ông già khoảng năm mươi tuổi đang nằm trên ghế.

Mái tóc vàng kim của ông ta đã nhạt màu đi nhiều, trên sống mũi cao thẳng đã có đốm đồi mồi, xung quanh đôi mắt xanh biếc là những nếp nhăn không che giấu được, trên gò má không tính là nhiều thịt của ông ta, làn da rõ ràng đã chảy xệ.

Đây không phải là Băng Nguyên, thời tiết hôm nay cũng coi như không tệ, nhiệt độ không thấp, ông già hơn năm mươi tuổi có khí chất trầm ổn này chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, kết hợp với áo len màu đỏ thẫm, bên dưới mặc chiếc quần màu xám nhạt.

Ông ta gấp lại quyển sách trong tay, tháo kính lão xuống, nhìn về phía Sandro:

"Cậu dẫn theo khách đến?"

"Hàng hóa đã đưa vào kho chưa?"

"Đưa vào rồi, trên đường không xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào. Tôi nghi ngờ kẻ tập kích đã bị đội ngũ thợ săn di tích chúng ta thuê dọa sợ, lựa chọn từ bỏ." Sandro báo cáo chính sự trước.

Câu nói phía sau kia một nửa là suy đoán của hắn, một nửa là lý do hắn bịa ra để hợp lý hóa chuyện mình dẫn "Tổ điều tra cũ" đến đây.

Hắn chỉ là bạn tốt của Thương Kiến Diệu, chứ không phải đồ ngu, đương nhiên phải nghĩ cách lấy lệ với ông chủ, không cho ông ta cảm thấy mình dùng việc công để làm việc tư, lợi dụng vật chất của một người để ban ơn cho người khác.

Esther gật đầu:

"Đội ngũ thợ săn di tích kia là khách cậu dẫn tới?"

"Đúng vậy." Sandro nhớ lại lời dặn của người anh em, không giới thiệu kỹ càng hỏa lực của những vị khách nào rốt cuộc mạnh đến mức nào.

Esther im lặng một hồi, dường như đang suy nghĩ đến chuyện khác.

Lúc Sandro có chút bất an thì Esther lại nhìn về phía hắn, nói bằng giọng trầm thấp:

"Sandro, biểu hiện của cậu hôm nay không giống cậu lúc trước."

"Không phải tôi nói cậu làm chuyện này không đúng, mà là trước kia cậu sẽ không tự tiện quyết định, dẫn thẳng khách đến nơi này, cậu sẽ bố trí cho họ trước, sau đó mới báo cáo với tôi, đợi tôi xác định xem có muốn gặp mặt hay không, thời gian gặp mặt lúc nào, mới dẫn họ tới."

Sandro càng nghe càng kinh hãi, đến đoạn sau, trán thậm chí đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Hắn chợt tỉnh táo lại, thốt lên:

"Tôi bị năng lực người thức tỉnh ảnh hưởng?"

Esther khẽ gật đầu:

"Quả nhiên."

"Cậu nói lại tình huống lúc đó từ đầu đến đi, đừng quên bất cứ chi tiết nào."

Nói xong, Esther nhắm hai mắt lại, dựa vào lưng ghế.

Ông ta bày ra tư thái kiên trì lắng nghe và nghiêm túc suy tính.

Sandro vừa nhớ lại vừa kể về những gì mình gặp phải, trọng điểm đặt ở việc tương tác với Thương Kiến Diệu.

Đến khi hắn nói xong, qua hồi lâu Esther mới có động tĩnh.

Vị hội trưởng Hội liên hiệp khai thác mỏ lại mở mắt ra, cân nhắc rồi nói:

"Cứ dẫn họ tới đi."

"Tôi muốn xem rốt cuộc họ định làm gì."

"Như vậy, an toàn của ngài sẽ không được đảm bảo." Sandro tiến vào vai trò quản lý an toàn.

Esther im lặng hai giây, cười nói:

"Tôi cần lo lắng, tôi sẽ không làm chuyện mình không nắm chắc."

Sandro chỉ đành nghe theo lệnh.

Hắn đi xuống lầu một, dẫn Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu lên tầng trên cùng.

Trên đường, Thương Kiến Diệu cố gắng nói chuyện với hắn, nhưng đều bị hắn lạnh nhạt đối đáp.

Thế là Tương Bạch Miên biết "Này" đã mất đi một người anh em.

Sau khi vào phòng sưởi nắng, nhìn thấy Esther, Thương Kiến Diệu còn chưa kịp lên tiếng, Esther đã nói với anh:

"Anh đừng nói chuyện."

Esther lại nhìn về phía Tương Bạch Miên:

"Cô nói."

Cảnh tượng tương tự dường như đã từng gặp phải, Tương Bạch Miên đã quen, trực tiếp nói:

"Ngài Esther, chúng tôi tìm ông muốn hỏi một việc."

Esther buồn cười:

"Vì sao các cô cảm thấy tôi sẽ trả lời vấn đề của các cô?"

"Các cô sẽ đưa ra khoản thù lao mà tôi không thể từ chối à?"

"Không thử một lần thì làm sao mà biết được?" Tương Bạch Miên đã sớm chuẩn bị tâm lý và lời lẽ tương ứng: "Chi bằng thế này, ngài Esther, ngài nghe chúng tôi muốn hỏi cái gì trước, sau đó đưa ra một cái giá ngài cảm thấy thích hợp."

Thương Kiến Diệu "ưm ưm a a" muốn đưa ra điều kiện của mình, nhưng không ai đồng ý cho anh mở miệng.

Esther im lặng một hồi, nói:

"Các cô muốn hỏi điều gì?"

"Ông từng gặp người này chưa?" Tương Bạch Miên đưa tay lấy ra tấm ảnh đã chuẩn bị trước từ trong túi áo của Thương Kiến Diệu.

Sandro nhận lấy, đưa đến trước mặt Esther.

Esther nhìn thoáng qua:

"Cách đây không lâu có người từng hỏi tôi vấn đề này."

"Tôi quả thật có biết."

"Chuyện chúng tôi muốn biết là họ đã hỏi ông điều gì, lại nhận được đáp án như thế nào." Tương Bạch Miên nói một hơi: "Được rồi, ông có thể ra giá."

Cô lặng lẽ dùng nghệ thuật nói chuyện, cố ý không nhắc đến khả năng từ chối, trực tiếp đặt trọng điểm ở việc ra cái giá như thế nào.

Esther lại một lần nữa im lặng, im lặng đến mức Tương Bạch Miên nghi ngờ Thương Kiến Diệu sắp nhịn không được nữa, định nổi điên gây khó dễ, làm cho đối phương biết cái gì gọi là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.

Cuối cùng Esther cũng mỉm cười lên tiếng:

"Tôi không thiếu tiền tài, nhưng tôi có một chuyện tiếc nuối, cần có người giúp tôi giải quyết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận