Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 824: Phòng thí nghiệm

Dưới ánh mặt trời soi rọi, cả tòa phế tích thành phố mang đến cảm giác tráng lệ tĩnh mịch nhưng quạnh quẽ bi thương.

Long Duyệt Hồng không hề đắm chìm vào cảnh đẹp này, hắn nhìn xung quanh, muốn hỏi làm thế nào để tìm ra phòng thí nghiệm bí mật.

Lúc trước "Tổ điều tra cũ" không hề nhận được thông tin về vị trí cụ thể từ chỗ Avia, bởi vì cô ta chưa từng tới di tích Số 13 khu đất hoang, không biết gì về nơi này, chỉ máy móc lặp lại những lời mà cụ nội cô ta Orey đã nói, đám người Tương Bạch Miên cũng không nắm rõ về thành phố này, nghe vậy thì không hiểu gì.

Sau khi tìm được bản đồ thành phố từ hiệu sách vào buổi chiều, họ đã có phán đoán nhất định, nhưng vì không đủ thời gian, cho nên không phân tích và suy đoán sâu thêm.

Theo Long Duyệt Hồng thấy, đuổi theo dấu chân của Gnawa có lẽ là biện pháp thực tế nhất, cũng hữu hiệu nhất.

Hắn cho rằng lúc người máy thông minh này một mình đơn độc ở lại thành phố Ban Sơ, rất có khả năng đã âm thầm thu thập bản đồ bố cục di tích Số 13 khu đất hoang, biết rõ phòng thí nghiệm bí mật và nguy hiểm kia rốt cuộc nằm ở chỗ nào.

Đương nhiên, "Não nguồn" lưu trữ rất nhiều thông tin về thế giới cũ, có lẽ đã sớm có được bản đồ tương ứng với thành phố này, chỉ là không có nhiều tin tức hơn.

Lúc Long Duyệt Hồng há miệng định phát ra âm thanh, thì ở nơi nào đó trong phế tích thành phố đột nhiên vang lên tiếng động ầm ầm.

Mặt đất khẽ rung chuyển, phân chim trên các nóc tòa nhà khác nhau cũng bốc lên.

"Phía Bắc." Tương Bạch Miên mặc thiết bị khung xương quân dụng nhanh chóng định vị được khu vực đại khái phát sinh vụ nổ: "Hình như phòng thí nghiệm bí mật cũng ở khu vực đó."

Bạch Thần lập tức có liên tưởng:

"Lão Gnawa gây ra?"

"Rất có thể." Tương Bạch Miên nghiêm túc gật đầu.

"Như vậy không cần lãng phí thời gian để tìm kiếm địa điểm mục tiêu nữa." Thương Kiến Diệu không hề che giấu vẻ thỏa mãn của mình.

Anh thở phào một hơi rất khoa trương.

Tiếp đó, anh nghiêng đầu đi, hỏi Long Duyệt Hồng:

"Có phải anh đang len lén phàn nàn ngay cả địa điểm mục tiêu ở đâu cũng không biết đã tùy tiện hành động không?"

"Không có!" Long Duyệt Hồng chột dạ, nhưng vẫn mạnh miệng đáp một câu.

Hắn liếc nhìn nơi phát ra vụ nổ, nói với vẻ mừng rỡ:

"Không trùng với khu vực của kênh phát thanh "Đạo và sửa chữa thiết bị điện", có sự sai lệch nhất định..."

Nói cách khác, phòng thí nghiệm bí mật kia không phải là nơi phong ấn Ngô Mông.

"Suỵt." Thương Kiến Diệu giơ ngón tay trỏ lên, đặt trước miệng, ra hiệu cho Long Duyệt Hồng đừng nói hết.

Long Duyệt Hồng lựa chọn im miệng một cách lí trí.

Tương Bạch Miên quan sát các dấu vết ở khu vực lối ra hang động xong, ngẩng đầu lên nói:

"Lão Gnawa thực sự cũng đi về hướng đó, chúng ta lên đường thôi."

Là tổ trưởng, cô vốn nên là người dẫn đầu, đi ở phía trước, nhưng sau khi chạy được vài bước, cô từ từ đi chậm lại, đợi Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng vượt lên trước mình, sau đó mới tiếp tục chạy đi.

Dù thiết bị khung xương quân dụng có hệ thống định vị và dẫn đường phụ trợ, nhưng cô cũng không dám khinh thường.

"Tổ điều tra cũ" có trang bị xuất chúng, nhanh chóng vòng qua một hồ nước nhân tạo, tiến vào một quảng trường, chạy thật nhanh về phía khu vực mục tiêu.

Rầm rầm, họ cố gắng khống chế tiếng bước chân.

Chạy một lúc, Thương Kiến Diệu đột nhiên giơ súng trường "Chiến sĩ điên cuồng" lên, bóp cò về phía bên cạnh.

Pằng, một cánh cửa sổ thuỷ tinh bị bắn nát, một bóng người từ tầng bốn ngã lộn cổ xuống đất.

Hắn mặc quần áo đủ loại, tay chân đều để lộ ra, móng tay sắc nhọn, hóa ra là một "Vô tâm giả".

Thương Kiến Diệu không hề dừng bước, dựa vào thiết bị khung xương quân dụng, chợt nhảy bật lên.

Anh dự đoán, chỗ mình vừa định đi qua sắp bị mưa bom bão đạn bao phủ.

Lúc này, một viên đạn hỏa tiễn bay về phía tầng ba của một tòa nhà khác, chui vào một căn phòng.

Ầm ầm!

Mấy tấm cửa sổ thuỷ tinh bị nổ vỡ nát, ánh lửa lóe lên, nuốt sống mấy bóng người.

Thương Kiến Diệu không bị tấn công, yên ổn đáp xuống đất, nghiêng người sang, nhìn về phía các đội viên.

Tương Bạch Miên ôm ống phóng rốc-két tác chiến đơn binh, chạy ra khỏi một con đường mà không hề giảm tốc độ.

Cô trầm giọng nói:

"Đừng dừng lại, tiếp tục chạy đi!"

"Đừng để mấy "Vô tâm giả" kia làm lãng phí thời gian của anh!"

Keng keng keng, Thương Kiến Diệu vừa vỗ vào bên cạnh súng trường "Chiến sĩ điên cuồng", vừa kiên quyết chấp hành mệnh lệnh, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng theo sát đằng sau.

Sau khi tăng tốc, họ liên tục vượt qua hai quảng trường, cuối cùng cũng cắt đuôi được "Vô tâm giả" ở nơi này.

"Phù, tôi còn tưởng đôi này không có "Vô tâm giả"." Long Duyệt Hồng vừa thở hổn hển, vừa nói.

Lúc nói chuyện, hắn vẫn tiếp tục chạy đi.

Áo giáp thông minh sinh học không giống thiết bị khung xương quân dụng, không tăng cường nhiều về phương diện sức mạnh và phụ trợ chạy trốn, trừ phi công năng chủ yếu phát triển theo phương hướng này mới có thể so sánh với thiết bị khung xương quân dụng, cho nên Long Duyệt Hồng mặc áo giáp thông minh sinh học loại hình "Thiết xà Hắc Trảo" sau khi chạy một khoảng cách lớn như vậy, khó tránh khỏi thở dốc.

"Đúng vậy, đúng vậy." Lần này là Thương Kiến Diệu phụ họa theo thói quen.

Mấy lần trước "Tổ điều tra cũ" tiến vào nơi này, chưa từng gặp phải "Vô tâm giả", còn tưởng rằng di tích Số 13 khu đất hoang khá đặc thù, bởi vì sự tồn tại như quái vật của Ngô Mông khiến cho các "Vô tâm giả" không thể sinh sôi thuận lợi, sống đến hiện giờ.

"Phù, xem ra "Vô tâm giả" ở nơi này chủ yếu hoạt động ở khu vực này, rất ít đến các nơi khác." Bạch Thần đã làm cải tạo gien, tuy đã thở dốc, nhưng vẫn còn tạm ổn.

Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút rồi nói:

"Có lẽ họ bị tiếng nổ mạnh thu hút đến."

Trong lúc trao đổi đơn giản, "Tổ điều tra cũ" khi thì nhảy lên, đạp lên nóc những chiếc xe con chặn kín đường, khi thì lợi dụng cửa hàng hai bên, biến khúc quanh thành đường thẳng, rút ngắn khoảng cách.

Chỉ mất gần hai mươi phút, đám người Tương Bạch Miên đã đi đến khu vực mục tiêu bước đầu phán đoán ra.

Nơi này có những dãy nhà nối liền, hoặc cao hoặc thấp, không nhìn hết được.

Nhớ lại lời Avia nói, Tương Bạch Miên ôm ống phóng rốc-két tác chiến đơn binh, chạy về phía bên trái.

Cùng lúc đó cô thông qua thiết bị phát thanh có sẵn trong thiết bị khung xương quân dụng để phóng đại âm thanh của mình:

"Đi về phía bên phải, vòng qua đằng sau tòa nhà, tìm một căn nhà ba tầng, tòa nhà màu trắng có sân vườn."

Long Duyệt Hồng và Bạch Thần chạy chậm lại, Thương Kiến Diệu "thành thực" không hiểu, lên tiếng hỏi:

"Rốt cuộc là bên trái hay bên phải?"

Tương Bạch Miên hơi dừng lại một chút, một lần nữa nhớ lại, một lần nữa phán đoán.

"Bên phải!" Cô bực bội điều chỉnh lại phương hướng.

Có điều, cô hoàn toàn không để chuyện này trong lòng, theo sát đám người Thương Kiến Diệu vòng qua quảng trường có nhiều nhà cao tầng san sát với trạng thái không tệ.

Không lâu sau, tòa nhà màu trắng trong miêu tả của Tương Bạch Miên xuất hiện trước mắt mấy thành viên của "Tổ điều tra cũ".

Nó không cao lắm, nhưng chiếm diện tích khá rộng, có khoảng sân vườn như công viên, trên cửa không hề có bất cứ ký hiệu nào có thể định vị được thông tin cụ thể của nó.

"Đi chậm lại." Tương Bạch Miên lại ra lệnh: "Xác nhận tình huống xung quanh."

Đây là quy trình cần thiết trước khi có bất cứ hành động nào.

Sau khi hoàn thành bước đầu chính xác, "Tổ điều tra cũ" mới tiến vào tòa nhà, tìm kiếm dấu vết của Gnawa.

Ở đây lát nền bằng đá cẩm thạch màu đen, bóng loáng như gương, vô cùng cứng rắn, không xuất hiện bất cứ vết lõm xuống nào, nhưng có lẽ là lâu rồi không có người đi qua, mặt đất tích tụ khá nhiều bụi, để lại một loạt dấu chân bên trên.

Nó rõ ràng thuộc về người máy.

"Lão Gnawa thực sự đã đến đây." Thương Kiến Diệu vui mừng ra mặt: "Ông ta đi đến cửa cầu thang."

Anh vừa nói vừa men theo dấu chân đi về phía trước.

Tương Bạch Miên không ngăn cản, chỉ đề phòng từ cầu thang tối om kia có thể nhảy ra kẻ địch nào đó.

Ánh đèn pin chiếu vào, xua tan "sương mù".

Thấy quả thực không có sinh vật nguy hiểm nào ẩn náu, Tương Bạch Miên mới ra hiệu cho Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đuổi theo.

Chuyện dẫn đầu thăm dò vốn đã giao cho "lá chắn của đội ngũ" Long Duyệt Hồng, nhưng Tương Bạch Miên sợ phòng thí nghiệm bí mật này vô cùng nguy hiểm, Thương Kiến Diệu lại mặc thiết bị khung xương quân dụng rồi, có đầy đủ năng lực phòng thủ và năng lực né chánh, bản thân còn có thể cảm ứng ở phạm vi rộng, cảm thấy anh thích hợp nhận nhiệm vụ này hơn Long Duyệt Hồng.

Men theo cầu thang, "Tổ điều tra cũ" đi xuống tầng hai.

Nơi này là một đại sảnh màu bạc do vách tường bằng kim loại nặng nề xây dựng nên, bên trên lắp đặt đèn huỳnh quang theo kiểu giấu một nửa.

Lúc này, tất cả các ngọn đèn huỳnh quang đều đang bật lên, khiến đại sảnh sáng như ban ngày.

"Điện ở đâu ra?" Long Duyệt Hồng thốt lên.

Thế giới cũ bị hủy diệt đã sáu bảy mươi năm rồi!

Thương Kiến Diệu dùng tay phải vỗ vào bên cạnh súng trường "Chiến sĩ điên cuồng", hỏi bằng giọng vừa hăng hái, vừa nghi ngờ:

"Bắt một Ngô Mông đến đây phát điện?"

Không hổ là anh… Tương Bạch Miên đưa ánh mắt về chỗ sâu trong đại sảnh.

Nơi đó có một cánh cửa mở sang hai bên, cửa bằng kim loại màu bạc đen, nó đã mở ra, bên trong là một người máy đứng như tượng.

Người máy kia nhỏ hơn một cỡ so với Gnawa, ngoại hình giống với loại từ thời thế giới cũ.

Dường như nó không có điện, đang cúi đầu, phủ đầy bụi.

Tương Bạch Miên cân nhắc rồi nói:

"Xem ra lão Gnawa đã mở cửa phòng thí nghiệm, đi vào."

Cô dừng một chút rồi nói tiếp:

"Di tích đầm lầy Số 1 có phòng thí nghiệm bí mật, được trang bị trạm thủy điện, cứ đến tối là sẽ cấp điện."

Ý của cô là, có lẽ nơi này cũng giống vậy, chỉ cần hơi bảo trì là có thể sử dụng trạm phát điện thời gian dài, để giữ cho phòng thí nghiệm vận hành.

Mà người phụ trách duy trì có lẽ chính là những người máy từ thời thế giới cũ kia.

Tương Bạch Miên vừa dứt lời, Thương Kiến Diệu đã xông về phía cửa vào của phòng thí nghiệm bí mật.

Trong chớp mắt, anh dừng lại trước cửa, lịch sự hỏi thăm người máy màu bạc vẫn không nhúc nhích kìa:

"Anh có nhìn thấy một người máy thông minh cao hơn anh rất nhiều không?"

Thương Kiến Diệu vừa nói, vừa giơ tay tả lại chiều cao của Gnawa.

Nếu nó có thể lên tiếng trả lời anh, đó mới là kinh khủng... Long Duyệt Hồng nhìn thấy, châm chọc một câu.

Đúng lúc này, người máy kia đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng đỏ.

Trong miệng nó phát ra âm thanh lạnh lẽo: Xâm nhập phi pháp! Xâm nhập phi pháp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận