Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 868: Cách giải thích trước sau như một

Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu vừa trở lại căn phòng ở tầng ba, Long Duyệt Hồng đã tò mò hỏi:

"Tổ trưởng, thông tin mà lão Trương phản hồi đâu?"

Hắn phát hiện hai tay Tương Bạch Miên trống không.

Tương Bạch Miên cười nói:

"Vừa rồi chúng tôi đã đọc qua một lượt ở bên dưới, không phát hiện điểm nào đáng lưu ý."

Vừa nói cô vừa lấy xấp giấy gấp lại trong túi áo ra.

"Đúng vậy, đúng vậy." Thương Kiến Diệu gật đầu phụ họa.

Long Duyệt Hồng thất vọng, nhưng lại thả lỏng hơn nhiều:

"Không có đầu mối giá trị nào à..."

Hắn nhìn xấp giấy trong tay Tương Bạch Miên, cân nhắc xem có cần bỏ thời gian ra xem thêm một lượt không.

So với Tương Bạch Miên, hắn tự nhận mức độ cẩn thận tỉ mỉ, mức độ nhạy bén và năng lực logic đều kém đối phương một bậc, cô ấy không phát hiện ra vấn đề thì có lẽ hắn cũng không có hi vọng gì.

Nói cách khác chính là, tư liệu mà tổ trưởng đã chứng thực không có vấn đề gì, hắn không cần phải tốn quá nhiều thời gian vào nó nữa.

Trong lúc Long Duyệt Hồng do dự, Gnawa lại nói:

"Kẻ trí nghĩ đến nghìn điều, vẫn có điều sơ sót, tôi cho rằng vẫn nên truyền tay nhau xem tư liệu một lượt thì hơn."

"Đúng vậy." Bạch Thần bày tỏ tán thành.

Long Duyệt Hồng đột nhiên hối hận, cảm thấy mình không nên do dự mới phải.

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay cho Gnawa.

Tương Bạch Miên cũng gật đầu cười nói:

"Tôi cũng không phải là trí giả gì cả, sai lầm là điều không tránh được, mọi người đọc rồi trao đổi thêm, mới có thể tránh được sơ sót."

"Đây gọi là phát huy đầy đủ trí tuệ tập thể."

Nếu cô cho rằng không cần phải đưa xấp tài liệu cho tổ viên xem thì đã không lấy ra.

Mấy trang tư liệu nhanh chóng được chia ra cho Bạch Thần, Long Duyệt Hồng và Gnawa.

Chỉ quét mắt nhìn qua, Gnawa thành thực đã đưa ra nghi vấn:

"Điểm này rất khả nghi."

"Trước khi giới nghiêm hai ngày, có khách ở khách sạn vì thuốc hạ huyết áp bị trộm mà bệnh tình phát tác nghiêm trọng, phải đưa đến bệnh viện cấp cứu."

"Cái gì?" Long Duyệt Hồng thốt lên.

Bạch Thần mím môi một cái, sắp xếp lời lẽ rồi nói:

"Việc này rất giống với tình huống mà chúng ta đã dự liệu."

"Người nhận được đầu đạn hạt nhân kia tình cờ bị "đánh trúng" nhược điểm, tốn mất hai ba ngày mới hồi phục, bỏ lỡ cơ hội ra khỏi thành phố, bị trạng thái giới nghiêm nhốt lại trong Ô Bắc."

Hơn nữa, "khách sạn lớn Đất Xám" toàn là người từ ngoài đến, như vậy càng khiến người ta nghi ngờ.

"Không sai, chưa nhạy bén." Tương Bạch Miên khen một câu, vừa cười vừa nói: "Lúc trước đọc tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng trên đường về gặp khách sạn quản lý họ Thẩm kia, ông ta nói với tôi rằng người xui xẻo bị mất thuốc hạ huyết áp mà phải nhập viện kia đến giờ vẫn chưa thoái khỏi nguy hiểm, còn đang điều trị, một người như vậy không có thời gian cũng không có năng lực xâm nhập hệ thống phát thanh."

"Đúng vậy." Long Duyệt Hồng gật đầu.

Nhìn từ góc độ này, người xui xẻo kia có thể loại trừ hiềm nghi.

Thương Kiến Diệu giơ tay lên vuốt cằm:

"Nhưng cũng không thể từ điều này mà nói hắn không có chút vấn đề nào."

"Lỡ đâu hắn là người trung gian thì sao? Bởi vì hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải nằm viện, "tuyến đường" tương ứng bị đứt gãy, khiến cho vị xâm nhập hệ thống phát thanh tốn mất hai ba hôm mới biết được hắn xảy ra vấn đề, nghĩ cách lấy lại đầu đạn hạt nhân, nhưng bỏ lỡ thời cơ tốt nhất ra khỏi thành phố."

Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu nói:

"Có lý."

Cô lập tức chỉ vào Thương Kiến Diệu, nói đùa:

"Trong ngàn vạn ý tưởng của người ngốc nghếch, kiểu gì cũng có một ý tưởng hữu dụng."

Không cho bất cứ Thương Kiến Diệu nào có cơ hội phản bác, Tương Bạch Miên đã nhìn xuống sàn nhà nói:

"Tên xui xẻo lúc trước ở trong phòng 214, anh có cảm ứng được ý thức nhân loại ở đó không?"

Trong đầu Thương Kiến Diệu phác họa ra bản đồ bố cục của toàn bộ tòa nhà, mất một chút thời gian để xác định phương hướng.

"Không có." Anh lắc đầu.

Anh lại nhìn về phía Tương Bạch Miên:

"Còn cô?"

Ý là chỉ kết quả cảm ứng tín hiệu điện sinh vật.

Tương Bạch Miên cũng phân biệt một hồi mới nói:

"Không có."

"Xem ra vị kia thực sự đang ở bệnh viện." Bạch Thần đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ có ánh đèn tù mù: "Nhưng không loại trừ khả năng hắn là người trung gian."

Cô quay người lại, nhìn về phía Tương Bạch Miên:

"Có hỏi diễn biến toàn bộ sự việc không? Biết đâu một vài chi tiết trong đó có giấu ma quỷ."

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng, bắt đầu kể từ việc khách trọ phòng 214 ra ngoài rất lâu, lúc quay về tình trạng không ổn lại, nghi là đã dùng hết thuốc hạ huyết áp trên người, đến chuyện thuốc hạ huyết áp và đồ đạc trong phòng không cánh mà bay, sau khi bị trộm khoắng sạch, hắn bốc hỏa, huyết áp cũng tăng lên đến mức mất khống chế, được đưa đến bệnh viện cấp cứu.

"Lúc trước đội trưởng Đinh bảo chúng ta để lại người trông coi thật sự là, thật sự là liệu trước được." Long Duyệt Hồng nghe vậy thì thầm líu lưỡi.

Trong "khách sạn lớn Đất Xám' có trộm thật sự khó tin.

Lúc "Tổ điều tra cũ" ở thành phố Ban Sơ chưa từng gặp phải chuyện này.

Đương nhiên, phần lớn nguyên nhân là vì Bạch Thần được coi là nửa "tay anh chị", tìm khách sạn đều khá tin cậy, ông chủ quản lý trong tối khá nghiêm ngặt.

Tương Bạch Miên chỉ cải chính một câu trong đánh giá của Long Duyệt Hồng:

"Không phải là liệu trước, mà là do kinh nghiệm."

Thành phố Ban Sơ không yêu cầu gì về định cư, cùng lắm là không cho người ta thân phận công dân mà thôi, hơn nữa thân phận công dân của thành phố Ban Sơ cũng không mang lại nhiều lợi ích, cho nên rất nhiều thợ săn di tích dùng thành phố tiện tiếp nhất này làm căn cứ, mở rộng phạm vi ra ngoài, thăm dò các phế tích, mà tục ngữ nói rất đúng "thỏ không ăn cỏ gần hang", nếu không phải bị ép vào đường cùng, thì khả năng họ trắng trợn phạm tội ở "căn cứ" là không cao.

Bên phía "Quân cứu thế", mặc dù cũng không có yêu cầu gì về định cư, nhưng quản lý người từ ngoài đến khá nghiêm ngặt, rất nhiều thợ săn di tích không thể bổ sung được vật tư cần thiết, sinh hoạt bình thường lại cảm thấy rất thiếu tự do.

Trong tình huống như thế, vừa phát hiện không có hi vọng gia nhập "Quân cứu thế", họ thường lựa chọn tìm một chỗ khác, tương lai cũng không quay lại đây nữa.

Nếu tương lai không quay lại, thì mượn gió bẻ măng, tìm cơ hội kiếm ít lợi ích cũng là điều dễ hiểu.

Mà những điểm tụ cư khác của "Quân cứu thế", quản lý rất nghiêm, an ninh trật tự tốt, đám thợ săn di tích khó có cơ hội, chỉ có những nơi như "khách sạn lớn Đất Xám" này, đông người ngoài, nhân viên quản lý có sơ hở là điều không tránh được, dù sao giới hạn của họ là không để xảy ra hỗn loạn, ảnh hưởng đến các thành viên chính thức của "Quân cứu thế".

Bạch Thần suy tư vài giây rồi nói:

"Tôi nghi ngờ người trong phòng 214 kia là trung gian."

"Hôm đó hắn ra ngoài lâu như vậy, khả năng cao là đi gặp đám phản đồ, đưa vật tư rồi lấy đầu đạn hạt nhân đi."

Nghe đến đó, hai mắt Thương Kiến Diệu sáng lên:

"Hắn vừa lái xe về liền phát hiện thuốc hạ huyết áp bị trộm mất, tức đến mức nhập viện, cho đến giờ vẫn chưa ra ngoài."

"Có khả năng này không, thực ra người xâm nhập hệ thống phát thanh vẫn chưa lấy được đầu đạn hạt nhân, vật phẩm đó vẫn giấu ở cốp xe của người trong phòng 214?"

"Có xác suất nhất định." Gnawa đưa ra kết quả phân tích của mình.

Tương Bạch Miên cân nhắc một chút rồi nói:

"Này, anh đi tìm quản lý Thẩm, dẫn dắt tư duy của ông ta, bảo ông ta nói cho anh biết xe của người trong phòng 214 là chiếc nào."

"Đợi đêm khuya hơn chút, chúng ta đi kiểm tra."

"Được!" Thương Kiến Diệu lập tức hăng hái.

Đến gần rạng sáng, "Tổ điều tra cũ" đi vòng qua nhân viên bảo vệ của khách sạn đã trở thành bạn của Thương Kiến Diệu, tìm được chiếc xe của người ở phòng 214.

Đây là một chiếc xe việt dã màu đen từng cải tạo cốp sau.

Tuy không hiểu về điện tử lắm, nhưng Bạch Thần loay hoay một lúc, lại được Gnawa giúp đỡ rất nhiều, cuối cùng cô cũng mở được cốp sau ra.

Cảnh báo không bị kích hoạt.

Bánh mỳ, bánh quy, mỳ ăn liền, các loại đồ hộp, một thùng đạn, hai khẩu súng trường lộ ra dưới ánh đèn pin.

"Không có..." Thương Kiến Diệu khó nén nổi thất vọng.

Tuy ủy viên Hoàng từng nói đó là quả bom khinh khí được làm nhỏ đi, nhưng trong nhận thức của Tương Bạch Miên, dù nhỏ thế nào cũng không nhỏ đến mức khó tin, ít nhất cũng phải cỡ pin tính năng cao.

Kỹ thuật của thế giới cũ đột phá thì đột phá, chắc chắn chưa đến trình độ đó!

Tương Bạch Miên cảm thấy dù sao đầu đạn hạt nhân cũng phải đến một hai trăm cân, vật phẩm cỡ này để ở cốp sau có diện tích tí tẹo rất khó giấu được.

Trong lúc ánh đèn pin đảo qua, Bạch Thần, Long Duyệt Hồng kiểm tra phần trước của chiếc xe.

"Không có." Họ cùng cho ra kết quả.

Tương Bạch Miên chậm rãi thở hắt ra:

"Được rồi, xem ra đây chỉ là chuyện trùng hợp."

"Về nghỉ ngơi thôi."

Say khi quay về phòng nhỏ của mình, Tương Bạch Miên lên giường nằm.

Cô nhắm mắt lại, vừa nghe Thương Kiến Diệu ngâm nga bài hát, trong đầu vừa điểm qua một loạt chuyện xảy ra trong hôm nay.

Đột nhiên cô có chút chột dạ.

Là một người "mù đường", cô không chắc chắn lắm lúc mình phác họa bản đồ bố cục của tòa nhà trong đầu để cảm ứng phòng 214, có nhầm hướng, nhầm "biển số" không.

Dường như, đại khái, có lẽ, thực sự nhầm rồi... cảm ứng căn phòng đối diện kia rồi... qua một phen phân biệt, Tương Bạch Miên lúng túng xoa đầu mình.

Việc này quá là mất mặt.

Cũng may không ai phát hiện ra.

Cũng may hiện giờ cô đang nằm trên giường.

Nếu đã xác định sai căn phòng, vậy cô chắc chắn phải trinh sát bù, lúc này bèn rời sự chú ý qua đó.

Giây tiếp theo, Tương Bạch Miên mở bừng mắt.

Trong phòng 214 có sự tồn tại của tín hiệu điện sinh vật nghi là của nhân loại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận