Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1073: Lỗ mãng chỉ là một chữ

Nhìn tòa nhà giống trung tâm thương mại đang giam giữ Diêm Hổ, Thương Kiến Diệu "lỗ mãng" hăng hái bừng bừng nói:

"Đây chính là đi mòn giày sắt không tìm thấy, đột nhiên có được chẳng mất công!"

"Nhưng sự thật là, chúng ta hoàn toàn không đi mòn giày sắt, chưa từng thử tìm kiếm Diêm Hổ." Thương Kiến Diệu "thành thực" phản bác lại đồng nghiệp.

Thương Kiến Diệu "lỗ mãng" nói rất hùng hồn về việc này:

"Chúng ta đã từng cân nhắc đến!"

Không để các Thương Kiến Diệu khác có cơ hội phản bác, anh ta chỉ vào trung tâm thương mại, nói:

"Bây giờ vào đó đi."

"Anh điên rồi à?" Thương Kiến Diệu "thâm độc cay nghiệt" thốt lên: "Anh có biết bên trong là tình huống gì không? Muốn chết cũng đừng liên lụy đến chúng tôi!"

Thương Kiến Diệu "lỗ mãng" nói bằng giọng điệu đầy lý lẽ:

"Bây giờ chúng ta có da hổ của Tiểu Xung, ai dám ngăn cản chúng ta, ai lại không nể mặt chúng ta vài phần?"

"Sao anh xác định người giam giữ Diêm Hổ không phải là một vị Chấp tuế?" Thương Kiến Diệu "thâm độc cay nghiệt" đầu tiên hỏi ngược lại một câu, sau đó lo lắng mình sẽ biến thành phe thiểu số, lại ôn tồn đưa ra đề nghị: "Cho dù muốn đi vào tìm Diêm Hổ, cũng phải tìm mấy vị cường giả "Thế giới mới" thân thiện ở gần đây, tìm hiểu tình hình của tòa nhà này trước đã."

Thương Kiến Diệu "lỗ mãng" cười lạnh, nói:

"Anh là đồ nhát gan!"

"Tìm cường giả "Thế giới mới" ở gần đây thì sẽ an toàn? Chưa biết chừng họ là người trông coi tòa nhà này đấy!"

Lúc nói chuyện, anh ta sải bước chạy về phía tòa nhà giam giữ Diêm Hổ.

"Đồ không có đầu óc, tưởng là có da hổ của Tiểu Xung thì muốn làm gì thì làm à?" Thương Kiến Diệu "thâm độc cay nghiệt" cũng không khống chế được bản thân nữa.

Dưới sự phản kháng dữ dội của anh ta, chân trái Thương Kiến Diệu đá vào chân phải, lập tức ngã sắp xuống đất.

"Đồ nhát gan!"

"Đồ ngu!"

"Hai vị bình tĩnh một chút."

Các Thương Kiến Diệu bắt đầu chiến tranh nội bộ một cách ác liệt, biểu hiện bên ngoài chính là anh rõ ràng chỉ có một người, nhưng lúc thì chạy chậm, lúc thì trèo tường, khi lại trồng chuối, khi lại bò dưới đất, lúc lại ôm cột đèn đường, không muốn tiến về phía trước, giống như phía trước có vô số kẻ thù vô hình đang chiến đấu với anh.

Cuối cùng Thương Kiến Diệu "lỗ mãng" luôn chiếm được thế mạnh trong khoảng thời gian này và đám người tán thành ý kiến với anh ta đã giành chiến thắng cuối cùng.

Thương Kiến Diệu nghênh ngang đi đến trước tòa nhà trung tâm thương mại, ngẩng đầu, ưỡn ngực đi vào.

Xẹt một tiếng, một ngọn đèn treo trong tòa nhà sáng lên khi anh bước vào, tỏa ra ánh sáng trắng ngần.

Đầy đúng là một trung tâm thương mại cỡ lớn, có thang máy, có thang cuốn, liếc mắt có thể nhìn thấy một vài nơi có mái vòm, cũng có khu vực từng tầng chồng lên nhau.

Thương Kiến Diệu tùy tiện liếc mắt nhìn bố cục ở nơi này, ung dung tự nhiên đi về phía thang cuốn, không hề quan sát nhiều.

Thang cuốn có điện, đưa anh chậm rãi đi lên.

...

Trong một tòa nhà nào đó của thành phố cỡ nhỏ.

Tương Bạch Miên đè nén ý muốn giơ tay lên dụi mắt.

Là người thức tỉnh lĩnh vực "Gương Vỡ", cô xác nhận mấy "Vô tâm giả" vừa rồi không phải là ảo giác của mình, mà họ biến mất trước mắt mình một cách vô cùng chân thực.

Sau khi bình tĩnh lại, Tương Bạch Miên tiếp tục quan sát, cố gắng xác nhận.

Trong quá trình này, cô cũng đang "nhìn kỹ" các hoạt động của "Vô tâm giả", muốn từ đó phân biệt ra người nào bình thường, người nào nắm giữ năng lực thức tỉnh.

Điều khiến cô nghi ngờ là hiện giờ những "Vô tâm giả" xuất hiện đều đang làm những việc cụ thể mà không có "người đốc công", điều này khiến cô không nhìn ra được ai có địa vị cao hơn.

Quan sát hồi lâu, Tương Bạch Miên phân tích công việc của những "Vô tâm giả" này, bước đầu chia làm hai loại lớn: Một loại là giữ cho mạng lưới cung cấp điện hoạt động bình thường, một loại là đảm bảo cuộc sống cho bầy đàn trước mắt, cải thiện môi trường xung quanh.

Nghĩ tới đây, Tương Bạch Miên chợt có linh cảm:

"Loại sau là nhu cầu sinh tồn của những "Vô tâm giả" này, là kết quả kèm theo từ các công tác trung tâm."

"Nói cách khác, một người nào đó cấy ghép tư duy tương ứng cho họ là để đảm bảo hệ thống điện lực có thể vận hành bình thường."

"Phải chăng điều này chứng tỏ ở khu vực tòa tháp cao có cất giấu một vài vật phẩm quan trọng để duy trì cung cấp điện?"

Sở dĩ Tương Bạch Miên dùng "vật phẩm" mà không dùng "máy móc", là bởi vì cô nhớ nguyên nhân khiến phế tích đầm lầy Số 1 mấy chục năm qua đều có điện cung ứng là để cho Tiểu Xung chơi game.

Tuy rằng máy chơi game cũng là máy móc, nhưng vẫn có sự khác biệt so với máy móc mà Tương Bạch Miên bất giác nghĩ tới.

Trong lúc suy nghĩ thật nhanh, Tương Bạch Miên lại thấy có mấy "Vô tâm giả" đi tới.

Cô lập tức ngừng thở, hết sức chuyên chú.

Giống như lúc trước, mấy "Vô tâm giả" trên đường tiến gần đến khu vực xung quanh tòa tháp cao, vừa vượt qua một ranh giới vô hình nào đó thì biến mất.

Trong tòa trung tâm thương mại giam giữ Diêm Hổ, "Thế giới mới".

Thương Kiến Diệu đi trong bóng tối, nhìn ngọn đèn lần lượt sáng lên rồi lần lượt tắt đi theo bước chân của mình.

Theo suy đoán của anh và tính toán của Tương Bạch Miên lúc trước, có thể xác định Diêm Hổ đang ở tầng bốn, nơi đó chỉ có một ngọn đèn yếu ớt như sắp tắt.

Không lâu sau, Thương Kiến Diệu đến nơi, nhìn thấy cửa cuốn màu xám trắng đang ngăn lại lối vào.

"Chẳng có chuyện gì xảy ra." Thương Kiến Diệu "lỗ mãng" liếc nhìn xung quanh, cười tự đắc: "Tôi đã nói rồi, ai dám ngáng chân Tiểu Xung, bạn tốt đang ở trước mặt?"

Những người khác lựa chọn im lặng.

Rầm rầm!

Thương Kiến Diệu cố gắng vỗ vào cửa cuốn.

"Có ai không? Có ai không?" Anh vừa đập cửa, vừa cao giọng hô lên.

Sau khi gọi nhiều lần, anh ta thất vọng lắc đầu.

"Diêm Hổ đã bị cướp đoạt cảm quan rồi sao? Không có phản ứng gì..."

Lúc anh đập cửa, đã chú ý thấy tình huống nơi này rất giống với những gì mình gặp phải lúc trước: Cửa giống như bị hàn chặt trên tường, mà tường thì không thể phá vỡ!

Nói cách khác, anh không thể dùng bạo lực để xông vào.

Thương Kiến Diệu "thâm độc cay nghiệt" lạnh lùng đáp lại đồng nghiệp:

"Sao anh ồn ào vậy, làm át đi rất nhiều âm thanh."

"Đúng vậy!" Thương Kiến Diệu đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái.

Anh yên tĩnh lại, dán tai lên cửa cuốn.

Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, Thương Kiến Diệu nghe được giọng nói rất nhỏ lại yếu ớt:

"Cứu tôi..."

"Quả nhiên là ông, Diêm Hổ!" Thương Kiến Diệu đáp lại vô cùng phấn khởi, rất có cảm giác tha hương gặp cố nhân.

"Cứu tôi..." Tiếng cầu cứu của Diêm Hổ nhỏ như muỗi kêu.

Thương Kiến Diệu vuốt cằm, vừa cười vừa nói:

"Hiện giờ tôi không có cách nào để mở được cánh cửa này."

"Nếu muốn cứu ông, sợ rằng phải tìm hiểu toàn bộ tiền căn hậu quả của chuyện này, từ đó tìm ra vấn đề ở nơi nào."

Cửa cuốn kia dường như còn có tác dụng che chắn nào đó, theo lý mà nói Diêm Hổ vừa yếu vừa đói, sắp bị hôn mê, sẽ rút ý thức nhân loại của mọi người xung quanh theo bản năng, nhưng Thương Kiến Diệu không hề có cảm giác gì.

Thương Kiến Diệu lặp lại lời nói mấy lần, cuối cùng cũng có phản ứng:

"Anh là ai... Quen biết tôi?"

"Tôi từng gặp cơ thể ông ở trên hòn đảo giữa hồ." Thương Kiến Diệu "thành thực" không bao giờ nói dối: "Tôi phải biết ông gặp phải điều gì mới có thể nghĩ cách cứu ông ra được."

Với Diêm Hổ mà nói, trong tình huống trước mặt, còn nước còn tát, huống chi đối phương còn bày tỏ thái độ bằng lòng giúp đỡ mình.

Cho dù đây là một cái bẫy, hắn cũng sẽ nhảy vào không chút do dự.

Cho nên hắn cố gắng lên tinh thần, nói bằng giọng đứt quãng:

"Lúc trước, tôi vào đây, không bao lâu, đột nhiên trở nên đần độn, không thể nào tự suy xét vấn đề."

"Sau đó, có một giọng nói, bảo tôi tới nơi này, tôi đến đây, bị nhốt lại, trong căn phòng này."

"Ban đầu, tôi quá nôn nóng, đã rút một lượng lớn ý thức, của tín đồ của mình, coi làm đồ ăn, bổ sung cho sự tiêu hao, khiến cho họ hoặc là chết đi, hoặc là biến thành "Vô tâm giả", không thể cung cấp thức ăn, cho tôi nữa."

"Sau đó, mỗi khi tôi đói đến mức sắp chết, sẽ có người, cung cấp cho tôi, thức ăn, khiến tôi chết không chết được, sống không sống được, cứ duy trì trạng thái yếu ớt hiện giờ."

"Ai đang cung cấp đồ ăn cho ông?" Thương Kiến Diệu hỏi lại.

"Tôi chưa từng gặp, không biết là ai." Diêm Hổ đáp lại với hơi thở mong manh.

Thương Kiến Diệu thay đổi góc độ:

"Là ai khiến ông trở nên đần độn?"

"Không biết." Trong giọng Diêm Hổ mang theo sự hận thù khó che giấu được.

"Việc này rất giống "Hào quang ngu si", người thức tỉnh lĩnh vực "Trang Sinh"." Thương Kiến Diệu tự mình nói.

Anh không để Diêm Hổ tốn quá nhiều sức lực vào vấn đề không có ý nghĩa, thành khẩn xin chỉ bảo:

"Ông cảm thấy người kia giam ông lại là vì điều gì?"

"Ừm, tìm được động cơ phạm tội, là có thể tìm ra được kẻ tình nghi tương ứng."

Diêm Hổ không để ý đến ví dụ kỳ lạ của anh, im lặng một hồi rồi nói:

"Tôi nghi ngờ hắn muốn cơ thể của tôi."

"Cái gì?" Thương Kiến Diệu vô cùng sợ hãi: "Đây là tội cưỡng gian?"

Về phần là nam hay nữ, cũng không quan trọng.

Diêm Hổ nói chuyện một hồi, lời lẽ cũng lưu loát hơn chút:

"Không, tôi không phải, có ý đó."

"Lúc tôi còn đủ thức ăn, đã quan sát nơi này từ cửa sổ."

"Đèn ở đây rất ít khi biến mất, điều này chứng tỏ, họ rất khó quay về hiện thực."

"Nơi này, nơi này có lẽ là một nhà giam tinh thần."

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay cho Diêm Hổ:

"Ông có thể dựa vào quan sát đưa ra được kết luận như vậy, thực sự rất lợi hại."

Diêm Hổ không có sức lực để nói lời khách sáo, lại nói tiếp:

"Người đối phó với tôi, có lẽ muốn chuyển ý thức của mình, vào trong cơ thể tôi, khi thời cơ xuất hiện, từ đó, quay về hiện thực."

"Hàng xóm Montes của tôi nắm giữ năng lực như vậy, cho dù bản thân vị kia không có, cũng có thể thông qua việc, thu được đạo cụ tương ứng, đạt được mục đích.

"Nếu như tôi không đoán sai, vị kia vẫn còn đang giam giữ những người, giống như tôi, ở nơi khác, thêm nhiều sự lựa chọn, lo trước khỏi họa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận