Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1058: Đằng sau cánh cửa

Tương Bạch Miên không lập tức kết thúc giờ nghỉ ngơi giữa chừng, mà kiên trì đợi đến khi hết ba mươi phút đã đặt ra rồi mới nghiêng người quay sang nói với Đỗ Hoành:

"Thầy Đỗ Hoành, tôi thấy thời gian cũng không còn nhiều, chúng ta có thể kết thúc nghỉ ngơi, tiếp tục đi về phía trước rồi."

Đỗ Hoành đóng lại quyền "Tam huyền giản chú" trong tay, vừa cười vừa nói: "Rất đúng giờ."

"Thực ra cũng không cần quá gấp gáp, con người tôi quen thói lười nhác, không phải là người có tính vội vàng."

Trên gương mặt bị mũ giáp che khuất của Tương Bạch Miên hiện ra nụ cười, thành khẩn nói:

"Thương Kiến Diệu đã có chút thu hoạch trong giấc mơ, điều này khiến tôi có chút tự tin đối với việc thăm dò tiếp theo."

Về phần thu hoạch cái gì, đương nhiên là không tiện nói.

Mà vì không tiện nói, cho nên cô và Thương Kiến Diệu sử dụng hệ thống truyền tin nội bộ của thiết bị khung xương quân dụng để trao đổi là chuyện hợp tình hợp lý, không cần che giấu.

"Đúng vậy đúng vậy." Thương Kiến Diệu phụ họa với vẻ rất tự hào.

Đỗ Hoành bỏ lại quyển sách, đứng lên, mỉm cười nói:

"Vậy thì đi thôi."

Ông ta lập tức đưa ánh mắt về phía cánh cửa màu trắng bạc đóng chặt phía trước.

Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên mặc thiết bị khung xương quân dụng đi tới, giơ hai tay, mỗi người ấn xuống một bên cánh cửa.

Trong tiếng "kẹt kẹt" chói tai hỗn loạn, cánh cửa lớn màu bạc trắng mở về phía sau.

Lúc này Thương Kiến Diệu sợ hãi kêu lên:

"Thì ra đây là cửa mật mã!"

"Cần điền mã vào để nó tự động mở ra!"

"Anh nghĩ rằng tôi không biết sao?" Tương Bạch Miên tức giận trả lời một câu.

Không có lão Gnawa ở đây, chỉ dựa vào vi mạch trong cánh tay nhân tạo loại hình "Cá chình điện" của cô và "chuyên gia điện tử" đạt chuẩn chính quy như Thương Kiến Diệu, rất khó phá được hệ thống của viện nghiên cứu Số 8 trong thời gian ngắn.

Nếu đã vậy, chẳng bằng thử xem có thể cố gắng mở ra bằng tay hay không.

Tương Bạch Miên nghĩ rằng nếu như không thể đẩy ra, trong tình huống không gài bẫy, trực tiếp dùng các loại vũ khí như súng bắn laser, vũ khí điện từ để phá hỏng cửa, nào ngờ, sức mạnh của thiết bị khung xương quân dụng và cánh tay nhân tạo loại hình "Cá chình điện" quả nhiên không tầm thường.

Trong chuyện này, Tương Bạch Miên không bàn bạc với Thương Kiến Diệu, bởi vì cô dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được tên này sẽ nói "hay là dùng đầu đạn hạt nhân đi, thứ này mở cửa rất tiện, không để lại hậu quả".

Thương Kiến Diệu quên mất chuyện cánh cửa, chuyển ánh mắt vào bên trong.

Đó là một đường hầm rất lớn, đủ để hai chiếc ô tô tải chạy song song, dưới đất được đổ bằng bê tông, lắp hai đường ray song song, trên trần hành lang có những ngọn đèn chiếu xuống làm lóe lên màu kim loại sáng bóng lạnh lẽo.

Ngoài ra trong các ngóc ngách của đường hầm không có một thứ gì khác, yên tĩnh giống như mấy chục năm rồi không có nhân loại tiến vào.

Cảm giác nặng nè đè nén trong lòng Tương Bạch Miên càng thêm mãnh liệt, dường như phía trước chính là ngọn nguồn của bão tố.

"Có chút mờ mịt." Thương Kiến Diệu cảm khái.

Đỗ Hoành cười nói:

"Vấn đề do môi trường điện từ."

Ông ta sải bước vượt qua hai người đi vào trong đường hầm.

Tiếng bước chân từ xa vọng lại càng khiến cho nơi này yên tĩnh như đã chết.

Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu theo sát phía sau, cũng bước vào trong hành lang.

"Vẫn ổn, có chút gió." Thương Kiến Diệu nghiêm túc đánh giá hoàn cảnh làm việc.

Tương Bạch Miên khẽ gật đầu nói:

"Xem ra ở đây có chỗ thông ra ngoài."

Quãng đường sau đó, họ nhìn thấy những xe hàng chạy bằng đường ray bỏ không, mấy người máy lẳng lặng đứng ở bên rìa và linh kiện kim loại rơi vãi dưới đất.

"Xem ra nơi này dựa vào người máy để duy trì hoạt động." Tương Bạch Miên nói như có điều suy nghĩ: "Nhưng khi viện nghiên cứu Số 8 rời đi, đa số người máy còn sử dụng tốt được mang đi, công việc trong này được ngừng lại, ừm, không biết chúng vào sâu bên trong vận chuyển những thứ gì."

"Nhìn ra được những người máy còn để lại đang trong giai đoạn tu sửa."

"Ôi, không có ai." Thương Kiến Diệu thất vọng nói: "Đi một mạch đến nơi này, lại vẫn như vậy, quá là thiếu chân thật, quá là giả tạo, giống hệt như tưởng tượng ra vậy!"

"Không phải là ảo giác." Đỗ Hoành trả lời bằng giọng khẳng định.

"Vậy anh còn muốn như thế nào?" Tương Bạch Miên thuận miệng hỏi.

Thương Kiến Diệu nói với giọng ao ước:

"Bắt đầu từ lúc đi vào cổng, người của viện nghiên cứu Số 8 lần lượt chạy ra chiến đấu, đánh từ kẻ yếu cho đến kẻ mạnh, cuối cùng đi đến nơi này."

"Đây mới là tưởng tượng." Tương Bạch Miên cười nhạo: "Đối diện với người xâm lăng như anh, chắc chắn là mấy người mạnh nhất sẽ hợp sức lại vây giết."

Đỗ Hoành cũng cười nói:

"Có thể không phát sinh xung đột là chuyện tốt nhất."

"Chúng ta theo đuổi quan niệm không đánh mà thắng."

Lúc họ nói chuyện, giọng nói cũng vang vọng lại.

Cứ thế, họ đi về phía trước nửa giờ đồng hồ trong đường hầm chỉ có đường ray, xe chở hàng đặc chế, người máy, linh kiện và quần áo dính đầy dầu mỡ ở hai bên.

Cuối cùng phần cuối của đường hầm xuất hiện trong mắt họ.

Nơi đó có một cánh cửa đôi màu sắt đen trông cũng rất nặng nè.

Trong cảm giác của Tương Bạch Miên, đằng sau cánh cửa chính là đầu nguồn của cơn bão, chính là căn nguyên khiến nơi này nặng nề, áp lực, mờ tối.

Đúng lúc này, Đỗ Hoành nói với giọng có vẻ đau khổ:

"Tôi nhớ ra rồi, thứ ở đằng sau cánh cửa kia..."

"Bây giờ sẽ mở ra à?" Thương Kiến Diệu hăng hái muốn thử.

"Các cậu quyết định." Đỗ Hoành trở lại bình thường, vừa cười vừa nói: "Nếu không dám thì hai người quay trở về chỗ nghỉ ngơi lúc trước, để tôi tự mở."

Tương Bạch Miên không lập tức trả lời, dùng hệ thống truyền tin nội bộ trong thiết bị khung xương quân dụng nói với Thương Kiến Diệu:

"Trong cảm ứng của anh, đằng sau cánh cửa có cái gì?"

"Không biết." Thương Kiến Diệu trả lời rất dứt khoát.

"Thử hình dung cảm giác xem sao." Tương Bạch Miên hỏi.

Thương Kiến Diệu bắt đầu sắp xếp từ ngữ:

"Nói thế nào nhỉ? Cảm giác gần giống mỗi lần cô giơ tay trái về phía tôi, để tia lửa điện lóe lên."

"Ừm, cũng giống như bên ngoài là một đại dương, chúng ta đi thẳng xuống đáy biển, vừa ra ngoài là có thể nhìn thấy thủy cung."

Tương Bạch Miên thiếu chút nữa bị hình dung đầu tiên làm cho bực mình, nhưng câu nói tiếp theo lại khiến cô có nhận thức trực quan: Áp suất nước ở dưới đáy biển vô cùng lớn.

"Không có sự bất thường khác?" Cô lại hỏi.

"Không có." Thương Kiến Diệu vô cùng khẳng định.

Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút rồi nói:

"Anh tranh thủ thời gian đến căn phòng "205", xác nhận xem cánh cửa dẫn đến "Thế giới mới" trong giấc mơ có thể mở ra được không, ừm, tuyệt đối không được đi vào, chủ yếu là xác nhận thôi, nếu không đợi đến lúc gặp phải biến cố, cần lập tức tiến vào "Thế giới mới" để đối đầu với nguy hiểm lại phát hiện cánh cửa không thể mở theo cách bình thường, lúc ấy không còn là chuyện đùa đâu."

"Được." Thương Kiến Diệu đồng ý không chút do dự.

Anh lại nói với Đỗ Hoành:

"Thầy Đỗ Hoành, tôi chuẩn bị một chút, sau đó sẽ mở cửa."

"Ừm." Đỗ Hoành gật đầu.

Thương Kiến Diệu dựa vào thiết bị khung xương quân dụng, cứ thế đi vào giấc ngủ say.

...

Lối vào tòa nhà ngầm, "Sinh vật Bàn Cổ".

Bạch Thần và Long Duyệt Hồng lái xe đến khu vực kiểm tra.

Bởi vì thời tiết thích hợp, tình hình giao thông không tệ, bản thân lại không sợ các nguy hiểm thường gặp, họ từ pháo đài Guest đi về phía nam, tiến vào "đường cao tốc", chỉ mất gần nửa tháng là quay trở về công ty.

Nhìn cánh cổng bằng kim loại lớn ở phía trước, Long Duyệt Hồng có chút nặng nề, nói bằng giọng cảm thán:

"Lại quay về rồi."

"Ừm." Bạch Thần mím môi một cái.

Trong căn phòng "205", "Hành lang tâm linh".

Thương Kiến Diệu vừa tiến vào, đã đứng trước cánh cửa màu đen kịt vừa chân thực vừa hư ảo kia.

Anh không do dự, giơ tay ra, dùng sức đẩy về phía trước.

Từng tia sáng theo cánh cửa mở ra chiếu vào trong hành lang, trong mắt Thương Kiến Diệu phản chiếu một tòa tháp cao chọc trời.

Vòng quanh tòa tháp cao chính là các loại kiến trúc đang tỏa ra ánh đèn, chúng hợp thành một thành phố không lớn.

Thương Kiến Diệu cảm thấy tòa tháp cao kia dường như đang kêu gọi, cảm nhận được sự hấp dẫn trí mạng nào đó.

Anh mạnh mẽ lùi về sau mấy bước, xoay người rời khỏi căn phòng "205", không tiến vào "Thế giới mới" kia....

Sau khi trở lại hiện thực, Thương Kiến Diệu mở mắt, gật đầu với Tương Bạch Miên, tỏ ý xác nhận không có sai sót, cánh cửa "Thế giới mới" có thể mở ra.

Tương Bạch Miên thở hắt ra, lấy lại bình tĩnh:

"Mở cửa đi."

Trong lúc nói chuyện, cô cũng đưa hai cánh tay được bọc bằng khung xương kim loại ra.

Thương Kiến Diệu cũng bày ra động tác tương tự.

Hai người gắng sức, cánh cửa lớn màu sắt đen phát ra âm thanh rất nhỏ.

Khi khe hở ngày càng lớn, ánh sáng ôn hòa chiếu vào đường hầm tĩnh mịch.

Sau đó, Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên cùng nhìn thấy một tòa tháp cao.

Nó ở giữa khe hở, xung quanh là nhiều loại kiến trúc và những con đường nối liền chúng.

Những kiến trúc này hợp thành một thành phố không lớn lắm.

Sau khi im lặng ngắn ngủi, Thương Kiến Diệu phát ra âm thanh:

"Thế giới mới..."

Tương Bạch Miên nghe vậy, chợt có linh cảm, bỗng nhiên nghiêng đầu đi.

Giây tiếp theo, cô nhìn thấy Đỗ Hoành mặc áo dài màu đen tan vỡ từng chút một, sau đó biến mất hệt như ảo ảnh trong giấc mơ.

Trong lúc con ngươi Tương Bạch Miên phóng to, như rơi vào ảo giác, trong thành phố bên ngoài khe hở kia, từng bóng người từ những nơi khác nhau đi ra, quần áo của họ khá cũ kỹ, ánh mắt dại ra, trong mắt vô hồn, dáng đi lảo đảo lắc lư, mỗi người đều giống như xác sống.

Vù!

Gió thổi xuyên qua thung lũng này, tấu lên thứ nhạc cụ chói tai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận