Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 400: Có thù phải báo

Vài giây sau, Tương Bạch Miên mới nghi ngờ nói:

"Nhưng quản gia Ullrich nói, tung tích của Halmir không rõ."

"Hay là ông nhìn ảnh chụp, xác định xem có đúng người này không?

Cô vừa nói chuyện, vừa đứng dậy đặt ảnh chụp Lehman đưa xuống bàn trà, đẩy về phía Dimarco.

Ở nơi khác, đây nhất định không phải là hành vi lịch sự, nhưng ở chợ Đá Đỏ, đây mới là cách tôn trọng người khác.

Cảnh giác là điều không thể thiếu.

Dimarco bỏ chân phải xuống, nghiêng người về phía trước cầm tấm ảnh lên:

"Làm sao mà tôi nhớ nhầm được? Đây không phải là Halmir sao?"

"Ullrich cũng không rõ chuyện này lắm, bên cạnh tôi có mấy người hầu trường kỳ đeo mặt nạ, chỉ có tôi là biết."

Ông ta liếc qua ảnh chụp, rồi bỏ nó vào trong túi áo.

"Được rồi." Tương Bạch Miên không dây dưa chuyện này nữa, dù sao cuối cùng vẫn cần phải Lehman tới xác nhận.

"Vấn đề cuối cùng." Cô giơ ngón tay trỏ lên, bày tỏ mình chắc chắn giữ lời.

Dimarco khẽ gật đầu:

"Nói đi."

Tương Bạch Miên cân nhắc lời lẽ rồi nói:

"Ông có tiết lộ tin tức giáo chủ Renato bị triệu hồi khẩn cấp về tổng bộ giáo phái Cảnh Giác cho người cá và quái núi không?"

Cô hỏi rất trực tiếp, không mang theo ý chất vấn nào cả.

Dimarco đan hai tay với nhau, mỉm cười nói:

"Đợi giáo chủ mới đến, tôi sẽ trao đổi chuyện này với ngài ấy."

Ông ta không thừa nhận, cũng không phủ nhận, trong mắt đám người Tương Bạch Miên, đây gần như là đã đưa ra câu trả lời khẳng định, hơn nữa không hề sợ hãi, cũng không quan tâm việc bị người khác biết được!

Nhưng nếu quả thật là vậy, thì tại sao ông ta lại bắn chết quản gia Karl? Lẽ nào còn có nguyên nhân khác? Là cha thật sự của đứa bé kia? Tương Bạch Miên không tự chủ được để suy nghĩ phân tán, sau đó nhanh chóng thu lại.

Cô bất giác liếc mắt nhìn Thương Kiến Diệu, phát hiện người đồng đội này thoáng nghiêng người về phía trước, dáng vẻ như sắp bổ tới.

Lúc này, Dimarco ngồi thẳng lên:

"Hôm nay tới đây thôi."

Đối phương đã nói thẳng ra như vậy, đám người Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đương nhiên không thể tiếp tục nói nữa, cùng đứng dậy lịch sự chào tạm biệt.

Lúc gần đến cửa, Tương Bạch Miên đột nhiên nghĩ tới một chuyện, quay đầu hỏi:

"Ngài Dimarco, dùng ống phóng rốc-két tập kích chúng tôi, ép chúng tôi tiếp tục điều tra vụ cướp vũ khí, là người của ông?"

Dimarco đeo mặt nạ nền đen hoa văn trắng vẫn ngồi trên ghế sô pha, gật đầu nói:

"Là do Karl ra lệnh, ông ta không muốn làm hại các cô, chỉ kích thích các cô một chút."

"Những tên trên mặt đất kia nhận được càng nhiều thì càng tham lam, cần phải cảnh cáo một chút."

"Cho nên, Herwig cũng là do ông phái người giết chết?" Tương Bạch Miên nghiêng đầu liếc nhìn Thương Kiến Diệu, đưa đề tài phát triển theo một hướng khác.

Dimarco khẽ cười một tiếng:

"Tôi cũng từng cân nhắc đến, nhưng chưa quyết định thì ông ta đã chết rồi."

"Tôi không cần phải nói dối về chuyện vặt này, cho dù thừa nhận cũng chẳng gây tổn hại gì cho tôi."

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng:

"Ông không sợ người Tiếng Xám, người Hồng Hà ở chợ Đá Đỏ hợp sức lại đánh "Chiếc thuyền Noah ngầm" sao?"

Dimarco chậm rãi đảo mắt qua mặt bốn người của "Tổ điều tra cũ", nói bằng giọng bình thản:

"Nếu không phải kiêng kỵ giáo hội, tôi muốn cho ai làm chủ của chợ Đá Đỏ thì người ấy sẽ là chủ của chợ Đá Đỏ, dù là quái núi, người cá cũng không ngoại lệ."

Trong chớp mắt này, đám người Long Duyệt Hồng nghe ra được sự tự tin vô cùng trong giọng nói của Dimarco: Ông ta cho rằng "Chiếc thuyền Noah ngầm" có thể dễ dàng giải quyết được người Tiếng Xám bà người Hồng Hà trong khu phế tích thành phố này.

"Vũ trang của giáo hội hình như cũng không lớn mạnh lắm..." Tương Bạch Miên cố ý trả lời một câu.

Cô không nói giáo chủ và người cảnh báo là người thức tỉnh, đây mới là lực lượng then chốt của giáo phái Cảnh Giác trong chợ Đá Đỏ, cô muốn xem có thể dựa vào điều này để moi được một vài tin tức liên quan đến người thức tỉnh từ miệng Dimarco không.

Dimarco bật cười, tuy ông ta đeo mặt nạ, nhưng tiếng cười đã bán đứng ông ta:

"Không phải tất cả Chấp tuế đều thích nhìn chằm chằm giáo đường nhà mình như "U Cô"."

A? Trực tiếp đưa lên thẳng cấp bậc Chấp tuế? Tương Bạch Miên kinh ngạc.

Đáp án này không được như cô mong đợi, nhưng dường như càng thêm đặc sắc.

Nếu không phải tự mình từng cảm nhận "cái nhìn sau cửa", cô chắc chắn sẽ cho rằng Dimarco chỉ đang nói đùa, dùng nó để vượt qua "cảnh giác" trong phạm vi bình thường.

Mà bây giờ, cô tin rằng đối phương quá nửa là đã từng bị "U Cô" theo dõi.

"Vì sao lại nói như vậy?" Người lên tiếng là Thương Kiến Diệu, anh rất hứng thú với việc này.

Dimarco cười:

"Từ bộ phận người thức tỉnh trong giáo hội chẳng lẽ không nhìn ra sao? Họ luôn quá nhạy cảm, rất dễ bị chọc giận, vô cùng tự ti, cực kỳ cảnh giác, chỉ cần hơi kích thích là sẽ làm ra phản ứng quá khích."

"Để so sánh, "U Cô" chấp chưởng cảnh giác sao lại không cảnh giác mà theo dõi giáo đường của mình ở khắp nơi, đề phòng bất trắc tiềm ẩn?"

"Vậy à..." Tương Bạch Miên có thêm nhận thức mới về một phần cái giá phải trả trong lĩnh vực "U Cô".

Cô thậm chí có chút nghi ngờ, bản chất của cái giá phải trả có phải là khi Chấp tuế tương ứng "ban tặng" sức mạnh thì bất giác tạo thành, cũng bị lây nhiễm không thể tránh khỏi hay không.

Đương nhiên, đây chỉ là một suy đoán, tạm thời chưa thể giải thích tất cả.

Dimarco dường như nghĩ tới điều gì, mỉm cười nói thêm một câu:

"Herwig chết, nếu các cô tìm ra hung thủ từ số kẻ thù của ông ta, thì cũng có thể cân nhắc về phương diện này."

"Có lẽ ông ta chỉ cãi vã với ai đó, thậm chí là trêu đùa người này vài câu đã bị đối phương ghi thù, có cơ hội là lập tức giết chết ông ta."

Tương Bạch Miên như hiểu ra, hỏi ngược lại:

"Giống với người phẫn nộ Brand?"

"Cũng gần như thế." Dimarco một lần nữa ra lệnh đuổi khách: "Câu hỏi của các cô đã đủ nhiều rồi."

Tương Bạch Miên không dừng lại nước, mở cánh cửa gỗ màu đỏ ra, đi về phía hành lang trải thảm.

Họ lập tức theo quản gia Ullrich đi thẳng đến thang máy.

Đi một lúc, Thương Kiến Diệu chợt tụt xuống cuối hàng.

Tương Bạch Miên liếc nhìn anh, vừa vặn gặp phải ánh mắt anh nhìn sang.

Phù, Tương Bạch Miên bất đắc dĩ thở hắt ra.

Chẳng mấy chốc họ đã tới cửa thang máy, lần lượt vào buồng thang.

Mà lúc này, Dimarco đeo mặt nạ nền đen hoa văn trắng cũng ra khỏi căn phòng, đi cùng với hai lính canh mặc thiết bị khung xương quân dụng.

Đột nhiên, Thương Kiến Diệu xoay người lại, lấy một quả lựu đạn từ đai vũ trang xuống.

Anh chợt sải chân bước ra, la lớn:

"Đây là thứ tôi thay người dân chợ Đá Đỏ đưa cho các ông!"

Trong lúc hô lên, cơ cánh tay phải của anh căng lên, dùng hết sức lực toàn thân ném quả lựu đạn về phía đám người Dimarco.

Hai lính canh mặc thiết bị khung xương quân dụng cùng sáu lính canh khác đồng thời phản ứng lại, định mượn hệ thống phụ trợ, cho nổ quả lựu đạn ở giữa chừng, có người bất giác giơ tay lên, định bắn về phía thang máy, cũng có người nhào về phía Dimarco, muốn đẩy chủ nhân vào phòng.

Nhưng, trong chớp mắt này hai tay của bọn họ đều mất đi "tri giác", không thể làm ra động tác mà mình muốn.

Chỉ có hai người trong số đó cố gắng hoàn toàn suy nghĩ của mình, đẩy Dimarco vào trong phòng, khiến ông ta lảo đảo, suýt thì ngã sấp xuống.

"Bộp!"

Quả lựu đạn rơi xuống thảm, nhưng không nổ.

Bởi vì Thương Kiến Diệu vốn không kéo chốt.

Lúc này, anh đã lui trở lại thang máy, giơ hai tay lên, che mắt từ hai bên, quay về phía đám người Dimarco cúi chào một cái.

Giây kế tiếp, cửa thang máy đóng lại trước mặt anh.

Thấy cảnh tượng này, mấy tên lính canh đều ngây dại.

Trong thang máy đi ngược lên trên, Ullrich phụ trách dẫn đường vừa sợ vừa giận.

"Các anh?"

"Tôi chỉ dọa họ thôi, kích thích họ chút, sẽ không cho nổ."

Thương Kiến Diệu đeo mặt nạ khỉ cười đáp.

Ullrich bình tĩnh lại, liếc nhìn Tương Bạch Miên đang chỉ vào súng của mình, nghi hoặc hỏi:

"Sao lại làm thế? Đòi lại chính nghĩa cho dân cư chợ Đá Đỏ? Nhưng họ vẫn chưa quyết định làm gì."

Thương Kiến Diệu cười nói:

"Đấy là một mặt."

"Họ quyết định làm gì không liên quan đến chuyện tôi muốn làm gì."

Nói đến đây, anh bật cười một tiếng:

"Còn mặt khác, tổ trưởng chúng tôi từng nói, sau khi tìm ra người dùng ống phóng rốc-két dọa chúng tôi, thì cần phải dùng cách tương tự để dọa lại."

"Chúng tôi không mang theo ống phóng rốc-két, ở đây lại chật chội, chỉ đành dùng lựu đạn thôi."

Lúc nói chuyện, cửa thang máy mở ra, họ quay về tầng một trên mặt đất.

"Những lúc thế này cũng không cần báo tên tôi, cứ nói thẳng ra là anh muốn làm như vậy." Tương Bạch Miên ra khỏi thang máy, vừa bực mình vừa buồn cười đáp lại một câu.

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng cô lại lặng lẽ giơ ngón cái về phía Thương Kiến Diệu.

"Tổ điều tra cũ" chúng ta có thù tất báo, không nhiều, cũng sẽ không ít!

Trong phòng tiếp khách, Dimarco đeo mặt nạ nền đen hoa văn trắng đứng thẳng dậy.

"Ông chủ, không sao chứ?" Một tên lính canh vội vàng hỏi.

Họ đã phát hiện ra quả lựu đạn kia chưa tháo chốt, sẽ không nổ.

Dimarco nhìn về phía thang máy, lắc đầu:

"Không sao."

Ullrich không ngờ lý do lại là vậy, trong lòng nhất thời nảy ra suy nghĩ đám người đối diện có phải phát điện rồi không.

Nếu đã không xảy ra vấn đề lớn, thì ông ta cũng không lằng nhằng thêm, vội vàng ấn nút quay về, muốn nhanh chóng thoát khỏi đám người này.

Cùng lúc đó, Long Duyệt Hồng cũng phát biểu ý kiến của mình với Thương Kiến Diệu:

"Ngầu quá!"

Cảm giác có thù ắt báo thật tuyệt!

Tuy Bạch Thần không nói gì, nhưng nhìn cô vẫn luôn đề phòng bốn phía giúp Thương Kiến Diệu, cũng biết thái độ của cô là gì.

Cửa thang máy một lần nữa đóng lại, Tương Bạch Miên liếc mắt nhìn người cảnh báo Tống Hà đang từ xa đi tới, vừa nghi ngờ vừa tò mò hỏi Thương Kiến Diệu:

"Vì sao cuối cùng anh lại dùng cách thức của "Giáo dục phản tri thức" để chào họ?"

"Giá họa cho bọn họ?"

Thương Kiến Diệu thản nhiên hồi đáp:

"Tôi nghĩ rằng cách này có mùi vị châm biếm nhất."

Tương Bạch Miên bất đắc dĩ nói: "Vì sao anh không thức tỉnh "Khiêu khích"?"

Dimarco đã xuống lòng đất, quay về căn phòng của mình.

Ở nơi này trừ ông ta ra thì không có sự tồn tại của người khác.

Ông ta mặc trang phục giáo sĩ màu đen, lấy ảnh chụp Halmir mà Lehman đưa cho, cúi đầu nhìn thoáng qua: Halmir trong hình có mái tóc ngắn màu nâu xám, đôi mắt xanh nhạt, mũi cao thẳng, để một bộ râu nhạt, trên thái dương có một vết bớt màu xanh đen không lớn lắm.

"Ha." Dimarco bật cười một tiếng, sau đó ném bức ảnh vào thùng rác.

Ông ta đi tới trước gương toàn thân, định đổi quần áo mặc ở nhà.

Đúng lúc này, có lính canh ở ngoài cửa báo cáo:

"Ông chủ, người phái đến bờ hồ đã trở về, nói thông qua quan sát ở cự ly xa, bước đầu xác nhận hòn đảo kia không có tình huống bất thường nào."

"Tôi biết rồi." Dimarco khẽ gật đầu.

Nói xong, ông ta giơ tay phải lên, tháo mặt nạ xuống.

Trên chiếc gương toàn thân nhanh chóng phản chiếu gương mặt của Dimarco: Dưới mái tóc màu nâu xám là đôi mắt màu xanh nhạt, sống mũi cao, thái dương có một vết bớt màu xanh đen, và nụ cười vui vẻ mang theo chút ý châm chọc trên khóe miệng.

Cùng lúc đó, ông ta khẽ nói ra một cái tên:

"Diêm Hổ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận