Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 547: Thương Kiến Diệu ngượng ngùng

Trong một khu nhà thuê cũng coi như cao cấp ở khu Hồng Cự Lang.

"Cha xứ" giả Sandel theo thường lệ mở máy tính, xem lướt qua một văn bản.

Bởi vì "thôi miên" khá nhiều người giúp mình làm việc, hắn sợ mình bỏ sót một phần nhân viên và chi tiết then chốt, xuất hiện sơ suất không đáng có, nên mỗi lần trở về, chuyện đầu tiên mà hắn làm chính là ghi chép lại các nội dung "thôi miên" ai, "thôi miên" thế nào, muốn đạt được mục đích gì, tiếp theo có cần phải trông coi nữa không.

Trước khi biết cách dùng máy tính, hắn có mang theo một quyển sổ nhỏ, chuyên dùng để ghi chép những nội dung này.

Mà bây giờ hắn chỉ có thể cảm khái một câu:

"Máy tính thật tiện lợi!"

Đến thời gian đã hẹn, hắn đứng dậy đi đến trước máy thu phát vô tuyến điện, mở nó lên, đánh đoạn tần số tương ứng, xem tiểu đội thợ săn di tích muốn đối phó với "cha xứ" thật kia có gì dặn dò không.

Không lâu sau, Sandel nhận được một bức điện báo.

Hắn vừa nặng nề vừa lo lắng bắt đầu dịch mã.

Dần dần, nội dung điện báo hiện ra:

"Chúng tôi đã giết chết "cha xứ" thật Alex."

Mới dịch được câu đầu tiên, con người của Sandel đã phóng to.

"Cha xứ" thật đã chết?

Cứ thế bị tiểu đội thợ săn di tích kia giết chết?

Đang lừa mình sao? Xác định là "cha xứ" thật sao?

Là "cha xứ" giả, Sandel rất rõ "cha xứ" thật đáng sợ đến mức nào, cẩn thận đến mức nào, khó tìm đến mức nào, cho nên, trong chuyện trả thù này, hắn vẫn luôn không có lòng tin, chỉ có điều không nuốt trôi mối hận kia, mới định thử một lần.

Cũng giống vậy, hắn không cho rằng tiểu đội Không Làm Mà Hưởng có thể giải quyết được "cha xứ" thật trong thời gian ngắn.

Đây là chuyện không có khả năng!

Nhưng sự thực đã phá vỡ lòng tin của hắn, đạp lên nhận thức của hắn.

Nhất thời, trong lòng Sandel dấy lên cảm xúc phức tạp, không biết là mừng hay lo, hay là mờ mịt.

Qua hồi lâu, hắn mới dịch xong bức điện báo:

"Anh đã được tự do, anh có thể lựa chọn sống tiếp cuộc đời của mình. Hi vọng anh đừng làm chuyện xấu gì nữa, nếu để chúng tôi biết được, bất kể anh ở chỗ nào của Đất Xám, chúng tôi đều có thể tìm ra anh, giống như chúng tôi tìm ra được "cha xứ" thật."

Xem đến đây, Sandel mới chính thức cảm thấy tiểu đội Không Làm Mà Hưởng quả thực đã giết chết "cha xứ" thật, nếu không thì họ đã không bỏ qua đầu mối là hắn.

Mấy giây sau, trong căn phòng vang vọng tiếng cười trầm thấp nhưng điên cuồng.

"Ha ha ha, chết rồi, chết thật rồi... Không phải ngươi lợi hại lắm sao? Chẳng phải vẫn bị người ta giết đó sao?" Sandel cười vang một trận, cười đến mức khóe mắt ươn ướt.

Hắn dùng mu bàn tay lau mắt, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm, không còn cảm giác lưng đeo đá tảng nữa.

Đối với tương lai, mấy ngày nay hắn đã mặc sức tưởng tượng.

Đó chính là sau khi giải quyết xong "cha xứ" thật, hoặc là tin chắc không có cách trả thù, hắn sẽ rời khỏi thành phố Ban Sơ, đến nơi khác sống.

Mà chỗ đó tốt nhất là khu vực thế lực của "Giáo dục phản tri thức" không bao phủ tới.

Sandel tin rằng, dựa vào năng lực và chỉ số thông minh của mình, chỉ cần không theo đuổi vị trí đỉnh kim tự tháp, tới chỗ nào cũng có thể sống tốt.

Ánh mắt của hắn một lần nữa nhìn về phía tờ giấy, rơi vào câu nói cuối cùng.

Không biết tại sao, hắn không khỏi rùng mình một cái.

Hắn thấy, có năng lực mà không dùng quả thực quá lãng phí, mà sử dụng năng lực thì nghiêm ngặt phân chia tốt xấu sẽ làm bản thân bó chân bó tay.

Hắn vốn định cười nhạo tiểu đội Không Làm Mà Hưởng quá ngây thơ, lại đi cảnh cáo mình không nên làm chuyện xấu, nhưng làm sao cũng không cười nổi.

Đổi là mấy phút trước, hắn còn không có phản ứng này, nhưng bây giờ, hắn phải thận trọng cân nhắc khả năng lời cảnh cáo này biến thành sự thật.

Trừ lòng tự tôn buồn cười, Sandel không thể không thừa nhận bất kể là năng lực, chỉ số thông minh hay là tài nguyên, kỹ xảo ẩn náu của "cha xứ" thật đều hơn mình rất nhiều,

Mà một nhân vật khiến người ta nghĩ đến đã sợ, khó định vị hành tung như thế, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã bị tiểu đội Không Làm Mà Hưởng lôi ra, chôn vùi sinh mệnh.

Trong lúc suy nghĩ, Sandel đột nhiên nhìn thấy một bức ảnh mà bản thân không biết đã tải xuống từ chỗ nào của mạng công cộng thành phố Ban Sơ.

Hắn vội vàng chăm chú nhìn lại, phát hiện trong bức ảnh có một người.

Người kia nằm dựa vào tường, đầu hơi rũ xuống, nhưng để rõ gương mặt trắng xanh và vành mắt thâm quầng, vừa nhìn đã biết đã mất đi sức sống, là một thi thể.

Trên mặt đất trước thi thể còn có một vệt máu đỏ tươi, trên ngực hắn dán một tờ giấy.

Trên tờ giấy in hai dòng chữ tiếng Hồng Hà:

"Tôi là "cha xứ"."

"Tôi có tội."

Tôi có tội... Sandel lại rùng mình một cái.

Lần đầu tiên trong đời hắn có suy nghĩ phải làm một công dân tuân thủ pháp luật.

Số nhà 25, đường Sterne, khu Hồng Cự Lang.

Terrence ngồi trong phòng sinh hoạt kéo rèm cửa sổ, bật đèn điện, nhìn người đối diện, thái độ có chút cung kính:

"Nhà cảm thụ, có chuyện gì mà ngài phải đặc biệt tới tìm tôi?"

Người đối diện ông ta bóc vỏ, bỏ một viên kẹo vào miệng:

"Tôi vừa nhận được một tin tức, lại đi ngang qua nhà ông, nên vào đây thăm ông một chút."

Người này hình như là nhân viên thần chức của giáo đoàn "Trí Tuệ Siêu Việt".

"Là tin tức gì?" Terrence mập mạp tò mò hỏi.

Người đối diện ông ta ngậm kẹo, thỏa mãn nói:

"Cha xứ thật chết rồi."

"... Thật sao?" Terrence thốt lên.

Tuy ông ta chưa từng thực sự quen biết "cha xứ" thật, chỉ âm thầm bị ảnh hưởng một lần, nhưng từ thông tin về các phương diện cũng biết đây là một nhân vật khó giải quyết, làm người ta đau đầu đến mức nào.

Nhân vật như vậy cũng có thể dễ dàng bị diệt trừ hoàn toàn?

Người đối diện Terrence cười than thở:

"Đã so sánh vân tay và các tư liệu sinh vật, xác định là "cha xứ" thật, trừ phi lúc trước người ra tay ám sát Sawers không phải hắn."

"Ai làm?" Terrence gấp giọng hỏi.

Không đợi người đối diện trả lời, trong đầu ông ta lóe lên một đáp án:

"Là, là tiểu đội Không Làm Mà Hưởng?"

"Không xác định." Người đối diện ông ta lại bóc một viên kẹo mới: "Hiện giờ chỉ có thể xác định ít nhất có ba người tham gia, ngoài ra còn có một người máy."

"Người máy... chắc chắn là bọn họ." Terrence ngoài kinh hãi, còn thấy may mắn.

Mấy hôm trước ông ta lựa chọn hợp tác chứ không phải là trả thù, quả thực là một quyết định sáng suốt!

Nếu không thì hiện giờ sẽ là người khác nhận được tin tức, nói rằng ông chủ thứ hai của "đảng áo đen" Terrence bị giết chết rồi.

Người đối diện ông ta gật đầu:

"Tiểu đội này không đơn giản, phải dựa hơi cho tốt, tiếp theo chưa biết chừng có thể nhờ họ dạy cho đám dị đoan kia một bài học khắc sâu ấn tượng."

"Nếu bị đám dị đoan kia cướp mất cây gậy quyền lực của thành phố Ban Sơ, thì chúng ta sẽ rơi vào cảnh nguy hiểm."

Terrence đang định gật đầu, đột nhiên nghe thấy tiếng điện thoại trong phòng khách đổ chuông.

Ông ta như có điều suy nghĩ, cầm máy nội bộ trong phòng sinh hoạt lên, không có gì bất ngờ khi nghe thấy giọng nói của Trương Khứ Bệnh.

"Hành động của "Giáo dục phản tri thức" hẳn là sẽ phải tạm thời ngừng lại một thời gian." Trương Khứ Bệnh chia sẻ tin tức.

Chuyện này là đương nhiên... "Cha xứ" thật tự dưng bị giết, lãnh đạo cao cấp của "Giáo dục phản tri thức" chỉ cần đầu óc bình thường đều sẽ ngưng lại tất cả hành động, kiểm tra toàn bộ tai họa ngầm, tránh cho toàn bộ giáo phái bị hắn kéo xuống nước... Trong bụng Terrence oán thầm, ngoài miệng cười nói:

"Tôi nghe nói "cha xứ" thật bị giết chết rồi."

Ông ta một mặt ám chỉ phía mình tin tức rất nhạy bén, mặt khác là muốn thăm dò ý của Trương Khứ Bệnh,

"Tôi còn định chính miệng thông báo cho ông biết đấy." Thương Kiến Diệu có chút tiếc nuối.

Quả nhiên là các anh... Terrence liếc nhìn người đối diện, khẽ gật đầu một cái.

Lúc này, Thương Kiến Diệu do dự nói:

"Có chuyện, có chuyện, muốn nhờ các ông giúp đỡ."

"Chuyện gì?" Sau khi được người đối diện cho phép, Terrence nhiệt tình hỏi.

Thương Kiến Diệu mỉm cười:

"Tôi biết ngay chúng ta là anh em mà!"

Tiếp đó, anh thấp giọng, nói với vẻ bí ẩn:

"Là thế này..."

Terrence nghe vô cùng chăm chú.

Thương Kiến Diệu vẫn giữ nguyên giọng điệu bí ẩn vừa rồi:

"Chúng tôi muốn, muốn mượn ông một khoản tiền."

Terrence thiếu chút nữa nghi ngờ mình nghe nhầm.

Tiểu đội Không Làm Mà Hưởng vừa làm một chuyện lớn lại tìm mình vay tiền?

Trong căn phòng an toàn mà "Tổ điều tra cũ" đã chuẩn bị.

"Ông ta nói thế nào?" Long Duyệt Hồng nhìn Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên từ ngoài quay lại, hỏi.

"Tôi thật không ngờ "Này" cũng có lúc lắp bắp và ngượng ngùng." Tương Bạch Miên mang theo tâm trạng không tệ, vừa cười vừa nói.

Thương Kiến Diệu giải thích:

"Anh em ruột cũng phải tiền bạc phân minh."

Tương Bạch Miên không tiếp câu này, thuận miệng giới thiệu tình hình:

"Terrence nói ông ta cũng không có nhiều đến vậy, ở thành phố Ban Sơ có rất ít người có thể chi tiền mua đứt một trang trại."

"Nhưng ông ta sẽ tìm ông chủ lớn của "đảng áo đen" và người của giáo đoàn "Trí Tuệ Siêu Việt" để gom góp, nếu thực sự không được thì chỉ đành bảo chúng ta nghĩ cách khác."

Mắt thấy càng ngày càng gần thời điểm giao dịch với Lehman, "Tổ điều tra cũ" để không phải hai chọn một, bèn nảy ra ý định vay tiền Terrence.

Mà dựa vào uy giết chết "cha xứ" thật, việc này có chút giống cưỡng ép thu "phí bảo kê".

"Chỉ đành như vậy." Long Duyệt Hồng thở dài.

Lúc này, Tương Bạch Miên chập hai tay lại:

"Làm xong mấy việc vặt, có thể thảo luận những chuyện trong trí nhớ của "cha xứ"."

Cô vừa dứt lời, Thương Kiến Diệu mở to hai mắt:

"Không phải nên làm chút đồ ăn ngon chúc mừng trước sao?"

"Vẫn chưa tới giờ ăn cơm." Tương Bạch Miên tức giận đáp lại.

"Có thể là trà chiều..." Thương Kiến Diệu còn chưa dứt lời, đột nhiên nhíu mày.

"Sao vậy?" Gnawa phân tích ra sự thay đổi trên gương mặt Thương Kiến Diệu, hỏi trước Tương Bạch Miên.

Thương Kiến Diệu cúi đầu nhìn vật phẩm trang sức giống như được bện bằng tóc đen đeo trên cổ tay, vẻ mặt khá nghiêm trọng:

"Tôi, tôi lại cảm thấy không đói."

Tiếp đó, anh tháo vật phẩm trang sức kia xuống, bỏ nó qua một bên.

"Giờ thì có rồi." Thương Kiến Diệu nở nụ cười: "Quả nhiên nó có vấn đề."

Vật phẩm có tên "Vòng gây mù" này là một trong những chiến lợi phẩm họ lấy được từ trên người "cha xứ" thật Alex.

Mà hai vật phẩm siêu phàm khác của "cha xứ" thật dường như vì tiêu hao quá độ, đã trở thành thứ bình thường, không còn thần kỳ nữa.

Bạch Thần suy nghĩ một chút rồi nói:

"Vật phẩm cố định khí tức của người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh", ngoại trừ nhận được một loại năng lực, còn có thể mang theo cái giá phải trả ở mức độ nhất định?"

"Chắc vậy." Thương Kiến Diệu dùng ánh mắt mong chờ buổi trà chiều nhìn Tương Bạch Miên.

Tương Bạch Miên hơi cau mày nói:

"Nhưng lúc trước chúng ta lấy được "Đồ nhát gan" và "Ngọc số mệnh" đều chưa từng biểu hiện ra đặc điểm ở phương diện này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận