Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 822: Hùng mạnh

Ngô Mông!

Gần như cùng lúc đó, trong đầu Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu và Bạch Thần cùng hiện lên cái tên đó.

Chủ nhân của kênh phát thanh "Đạo và sửa chữa thiết bị điện" Ngô Mông!

Tuy mấy thành viên của "Tổ điều tra cũ" chưa từng thực sự gặp Ngô Mông, nhưng thợ săn di tích Phí Lâm Thông đã chết lúc trước từng đụng phải người đàn ông có hình tượng tương tự ở trong di tích, khi đó, bên cạnh người đàn ông này có một con trăn lớn mắt đỏ quấn quanh, bên dưới là con sói trắng khổng lồ đang ngồi, mà hai sinh vật biến dị này là do Ngô Mông chuyển hóa mà thành, coi như thú cưng của hắn.

Cho nên không cần nói rõ, đám người Tương Bạch Miên đương nhiên là đưa ra kết luận người đàn ông này chính là Ngô Mông.

Vị thiên sư già của giáo phái "Năm Tháng Vĩnh Hằng" đã hy sinh bản thân mình, mạnh mẽ phong ấn quái vật đáng sợ này lại, hiện giờ rốt cuộc hắn đã trốn thoát rồi sao? Tương Bạch Miên cảm thấy trong lòng căng thẳng, cũng đưa ra các suy đoán khác nhau.

Cô không cảm ứng được nơi này có thiết bị điện nào đang khởi động, cũng không tồn tại ý thức nhân loại khác, nhưng phát hiện ra môi trường điện từ trong đại sảnh tầng một của trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu có chút hỗn loạn!

Liên tưởng đến lần trước tuy Ngô Mông quả thực bị phong ấn, nhưng vẫn "hiện thân", gặp Phí Lâm Thông, nhờ anh ta đưa tờ "Bưu báo Fahey" cho "Tổ điều tra cũ" cùng mấy thợ săn độc hành lúc đó đi thăm dò di tích Số 13 khu đất hoang, Tương Bạch Miên lập tức nghi ngờ Ngô Mông dựa vào thiết bị điện, bảng điện, dây điện nào đó ở gần đây, cưỡng ép cải tạo khu vực tương ứng, khiến tính hiệu điện từ mà bản thân truyền tới có thể hiển thị ra hình ảnh.

Mà "Tổ điều tra cũ" muốn phá vỡ tình cảnh trước mặt, ngoại trừ cướp đoạt thính lực của bản thân, không nghe Ngô Mông nói gì hết, thì còn có một cách vô cùng đơn giản: Thay đổi môi trường điện từ nơi này, khiến tín hiệu Ngô Mông truyền tới không thể còn chỗ dựa!

Tương Bạch Miên nghĩ đến đây, lập tức hành động, bỏ ống phóng rốc-két tác chiến đơn binh xuống, đưa tay phải về phía trước.

Cô muốn sử dụng dòng điện cao thế còn sót lại trong cánh tay nhân tạo, cưỡng ép phá vỡ môi trường điện tử trong phạm vi!

Lúc này, không biết dây thần kinh nào của Thương Kiến Diệu bị chập mạch, anh mỉm cười, vô cùng đắc ý:

"Ha ha, lần này ngươi không dắt thú cưng theo..."

Anh vừa dứt lời, người đàn ông đeo kính gọng nhỏ, mặc áo vest màu xám hoa văn đen, đang nhàn nhã lật xem sách tuyên truyền của trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu nghi là Ngô Mông kia ngẩng đầu lên.

Hắn nhìn về phía bốn thành viên của "Tổ điều tra cũ", khóe miệng hơi nhếch lên.

Trong chớp mắt này, đầu óc Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần trở nên trống rỗng, không biết mình muốn làm gì, thậm chí không nhớ mình là ai, cả người đần độn, giống như mất đi năng lực tư duy.

Dòng điện mà Tương Bạch Miên vận sức chờ phát động còn chưa bắt đầu đã ngừng lại.

Người đàn ông tóc đen mắt nâu kia khẽ cười một tiếng, dùng giọng điệu kỳ lạ của người Hồng Hà nói tiếng Đất Xám:

"Không cần căng thẳng, nếu tôi thật sự muốn đối phó với các cô cậu, cần gì phải phiền toái như vậy? Chỉ cần tia lửa điện lóe lên là được."

"Đại đạo cũng như nước, thuận dòng mà cuồn cuộn, không thể ngăn trở."

Giọng của hắn quả thực thuộc về Ngô Mông.

Lúc Ngô Mông nói chuyện, đại não của đám người Tương Bạch Miên rốt cuộc cũng tìm lại tiết tấu, năng lực suy tư của họ nhanh chóng hồi phục.

Mà suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu óc họ chính là: Ung nhọt này quá hùng mạnh đi!

Thương Kiến Diệu không hề cảm thấy sợ hãi kể cả khi bản thân không có năng lực phản kháng, trong nét mặt thản nhiên của anh mang theo chút tò mò:

"Hào quang ngu si?"

Đây là một loại năng lực thuộc lĩnh vực "Trang Sinh", Thương Kiến Diệu cảm thấy nó rất giống với ảnh hưởng mà Ngô Mông vừa gây ra.

Ngô Mông vẫn ngồi trên ghế sofa, không đứng dậy.

Hắn hơi dựa về sau, khẽ mỉm cười nói:

"Đợi cậu tiến vào "Thế giới mới", cậu có thể nắm trong tay tất cả các năng lực trong một lĩnh vực lớn."

Tương Bạch Miên nhớ lại trải nghiệm vừa rồi, một mặt cảm thấy nhóm người mình quả thực không hề có cách nào, cần phải chuẩn bị đầy đủ từ trước mới có khả năng đối đầu với "Hào quang ngu si", chẳng thà ngoan ngoãn nghe xem Ngô Mông rốt cuộc muốn làm gì, mặt khác cô vẫn không từ bỏ việc liên tục suy nghĩ, muốn tìm cơ hội "tiễn" Ngô Mông đi, giành quyền chủ động vào trong tay.

Nhưng điều này không cản trở cô nhân cơ hội lợi dụng một chút.

Dù sao cũng đã rơi vào tình cảnh này, chi bằng nhìn thoáng một chút, gặp chiêu phá chiêu, xem có thể chiếm được chỗ tốt nào không?

Thế là Tương Bạch Miên nhân cơ hội hỏi:

"Vậy Chấp tuế đâu?"

Ngô Mông cười nói:

"Chí hướng cao xa, có điều đây không phải là chuyện tốt."

"Bởi vì không tranh với đời, cho nên mới đạt được thành tựu vĩ đại."

Trong lúc Tương Bạch Miên cho rằng bản thân thử lợi dụng đã thất bại thì Ngô Mông vỗ lên cái đệm màu xanh ở bên cạnh:

"Chia theo phương diện lớn, mỗi Chấp tuế chấp chưởng ba lĩnh vực, áp chế tất cả người thức tỉnh thuộc lĩnh vực của mình một cách tự nhiên."

Ba lĩnh vực... Một cái giá, ba món quà... Tương Bạch Miên phát hiện đây là sự kế thừa.

Đôi mắt đằng sau kính gọng nhỏ của Ngô Mông đảo qua, phát hiện Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đều đang rất căng thẳng.

"Thực sự không cần căng thẳng, nếu như tôi muốn khống chế các cô cậu, lần trước đã làm được rồi, không cần phải chờ đến bây giờ."

Sự tồn tại bí ẩn được coi là quái vật, ung nhọt này giống hệt như một MC kênh phát thanh thứ thiệt, thái độ ấm áp, trong lời nói mang theo ý cười: "Lần trước, sau khi các cô quay lại, hẳn là có ba người tự sát, các cô không cho rằng lúc đó tôi chỉ có thể ảnh hưởng đến ba người họ thôi đấy chứ?"

Được Ngô Mông nhắc nhở, Long Duyệt Hồng, Bạch Thần, Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên lập tức hồi tưởng lại ba người Waite, Fars, Phí Lâm Thông lúc đó rõ ràng đã kết thúc thăm dò, thu hoạch phong phú, công đức viên mãn lại đột nhiên lựa chọn tự sát.

Điều này khiến cho Long Duyệt Hồng giống như bị dội một thùng nước đá từ đầu xuống chân, không khỏi rùng mình một cái.

Người đàn ông trông có vẻ nhã nhặn lịch sự trước mắt này có thể thao túng tâm lý người khác, giết người một cách vô hình.

"Vậy vì sao ngươi lại tha cho chúng ta?" Thương Kiến Diệu "thành thực" hỏi lại một câu.

Ngô Mông bắt tréo chân, cả người ngồi với tư thế rất thả lỏng:

"Bởi vì các cậu đang được Chấp tuế theo dõi."

Ánh mắt hắn từ từ dừng lại trên người Thương Kiến Diệu:

"Tư Mệnh, U Cô, Bình Minh, Hai Mặt Trời, Gương Vỡ, Bồ Đề... vân vân."

Đây là suy đoán của Vương Phú Quý lúc đó, chỉ có điều anh ta tưởng rằng bọn mình là tín đồ thành kính của Chấp tuế nào đó... Tương Bạch Miên phát hiện suy đoán khó có khả năng nhất lúc trước không ngờ lại trở thành sự thật.

Về phần có nhiều Chấp tuế theo dõi như vậy, "Tổ điều tra cũ" đã không cảm thấy kinh ngạc nữa, mà cả thể xác lẫn tinh thần đều chai sạn.

Ở chợ Đá Đỏ, sau cái nhìn của "U Cô", ngọc phật đã xảy ra biến đổi kỳ diệu, họ đã là cùi không sợ lở, lợn chết không sợ nước sôi.

"Vì sao mấy vị Chấp tuế lại muốn theo dõi chúng tôi?" Long Duyệt Hồng thốt lên hỏi.

Ngô Mông vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười:

"Vậy cậu cần phải đi hỏi họ, chứ không phải là tôi."

"Vậy sao ngươi lại đến tìm chúng ta?" Tương Bạch Miên bình tĩnh gặng hỏi.

Ngô Mông sửa lại chiếc áo vest màu xám hoa văn đen trên người:

"Các cô cậu làm thú cưng của tôi bị thương, tôi tới gặp một lần, cũng không quá đáng đúng chứ?"

Chủ đề chính tới rồi... Long Duyệt Hồng nhớ lại vừa rồi mình đã bắn trúng đuôi của con sói trắng khổng lồ, nhất thời càng thêm lo lắng.

Thương Kiến Diệu là người có tư duy nhảy cóc, đột nhiên hỏi sang một chuyện khác:

"Lúc trước có người tấn công chúng ta, vì sao ngươi không ảnh hưởng đến bọn họ, để mặc cho bọn họ chạy lung tung trong di tích?"

"Không phải ngươi nói, đối phó với người ở cấp bậc bọn ta, chỉ cần một tia lửa lóe lên là được sao? Lẽ nào bọn họ cũng được vị Chấp tuế nào đang theo dõi?"

Hỏi hay lắm! Lúc này đến phiên Tương Bạch Miên muốn vỗ tay cho Thương Kiến Diệu.

Ngô Mông nghiêng đầu, liếc nhìn cánh cửa tự động cảm ứng ở bên ngoài:

"Bị phong ấn quá lâu, cũng cần giải trí một chút, hơn nữa bọn họ có "Bác sĩ" bảo vệ."

"Bác sĩ? "Bác sĩ" của viện nghiên cứu Số 8?" Tương Bạch Miên nhạy bén nắm bắt được từ kia.

Ngô Mông gật đầu:

"Đúng vậy."

Thầy Đỗ Hoành nói đám người "Bác sĩ" đã trở thành chó săn cho bóng tối, "Sao Mai Bình Minh"và "Giáo phái Chân Ngã" lại cho rằng họ là nanh vuốt của "Ác mộng"... cho nên "Ác mộng" là một phần của bóng tối? Tương Bạch Miên nhanh chóng suy nghĩ, đưa ra phân tích.

Thương Kiến Diệu lại đưa ra một vấn đề khác:

"Nếu ngươi đã không muốn đối phó với bọn ta, vậy vì sao thú cưng của ngươi lại muốn tấn công bọn ta? Vì sao ngươi năm lần bẩy lượt muốn ảnh hưởng đến thiết bị điện trong đội ngũ bọn ta?"

Ngô Mông mỉm cười, đôi mắt đằng sau chiếc kính gọng nhỏ lờ mờ nổi lên tia sáng đỏ:

"Cậu đoán xem, trong số chúng tôi có mấy người muốn giết các cậu, lại có mấy người đang dốc toàn lực trấn áp họ?"

Trong mắt Long Duyệt Hồng, nụ cười của ung nhọt này mang theo sự tàn nhẫn khó diễn tả và vẻ sung sướng khó hiểu.

Không, đừng kích thích hắn... Quả nhiên là lĩnh vực "Trang Sinh", cái giá phải trả rất giống "Này"... Tương Bạch Miên làm động tác bên tay trái, ra hiệu cho Thương Kiến Diệu đừng tiếp tục đề tài này nữa.

Không đợi mấy người "Tổ điều tra cũ" tiếp tục lên tiếng, Ngô Mông khẽ cười nói:

"Tôi tới đây gặp các cô, thật ra vẫn có mục đích."

"Chuyện mà các cô điều tra vô cùng có ý nghĩa với tôi, tương lai chưa biết chừng có thể giải trừ phong ấn cho tôi, cho nên, tôi muốn mượn tay thợ săn kia đưa "Bưu báo Fahey" cho các cô."

"Hiện giờ tôi chủ yếu muốn nói cho các cô biết một câu."

"Tiếp theo nên thăm dò thánh địa Phật môn trường cao đẳng Số 1 thành phố Băng Nguyên Đài."

Nói xong, vẻ mặt Ngô Mông chợt sầm xuống, không khí xung quanh nhất thời đông đặc lại như chì:

"Các cô có thể đi rồi."

Đám người Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu gì nhau, không dám ở lại, dè dặt băng qua đại sảnh, đi ra ngoài trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu.

Vừa ra khỏi cửa cảm ứng tự động, Tương Bạch Miên nghĩ tới một chuyện, quay đầu lại hỏi thêm một câu:

"Ngươi thực sự có thể chuyển hóa ra sinh vật biến dị?"

Ngô Mông mỉm cười:

"Cô đoán xem."

Hắn không trả lời chính diện.

Đợi đến khi bốn thành viên của "Tổ điều tra cũ" cách xa trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu, bên cạnh Ngô Mông đột nhiên phác họa ra một bóng người.

Cô ta chính là Hứa Lam mặc quần áo bò.

"Vì sao không khống chế bọn họ giúp anh thoát khỏi trói buộc?" Hứa Lam nhíu mày hỏi.

Đứng bên cạnh Ngô Mông, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về tính đối xứng của cô ta dường như "tốt" hơn chút, hoàn toàn không thể hiện ra ngoài.

"Chỉ dựa vào cô và bọn họ thì không được." Ngô Mông mỉm cười: "Hơn nữa, tiếp theo "Bác sĩ" hẳn là sẽ dốc toàn lực để đối phó với bọn họ, chủ nhân của sợi dây chuyền kia thật sự không đơn giản."

Hứa Lam để lộ vẻ mặt nghi ngờ:

"Anh mặc kệ?"

Ngô Mông lắc đầu, bóng người từ từ nhạt đi, cho đến khi biến mất.

Hắn chỉ để lại một câu nói:

"Chỉ cần không giết chết họ, thì chắc chắn sẽ khiến họ mạnh hơn."

Đến lúc xẩm tối, đám người Tương Bạch Miên đã quay về con đường trong hang núi.

Họ nhờ vào ghi chép những thông tin mấu chốt, xác nhận hình như bản thân không hề bị sửa chữa ký ức, không bị cấy ghép tư duy kỳ quặc, sau đó nhắc nhở lẫn nhau, giải trừ "sự bảo hộ" của Thương Kiến Diệu.

"Rốt cuộc Ngô Mông có ý gì?" Long Duyệt Hồng nói ra nghi hoặc của bản thân.

Tương Bạch Miên đang định trả lời, ánh sáng đèn pin lại quét qua mấy thùng gỗ để dưới mặt đất, đó là thùng gỗ đựng thiết bị khung xương quân dụng và áo giáp thông minh sinh học của họ.

Mấy chiếc thùng này xuất hiện ở đây không kỳ lạ, mà kỳ lạ là chuyện khác.

Tương Bạch Miên nhìn quanh một vòng rồi nói:

"Lão Gnawa đâu?"

Gnawa lại không canh gác ở đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận