Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 744: Sự thay đổi khác thường

"Không định pháp danh, a nậu đa la tam miệu tam bồ đề, cũng không có định pháp, Như Lai nói. Vì lẽ gì? Như Lai nói, mọi chuyện đều không thể làm, không thể nói, phi pháp, phi phi pháp..."

Nhất thời, trên hành lang tầng hai của công ty thực phẩm, dường như có một vị cao tăng đại đức đang thuyết pháp, thanh tịnh trang nghiêm, giọng nói vang vọng như chuông đồng.

Nhưng nếu nghe kỹ càng, sẽ phát hiện nội dung không phải như thế:

"Năng lực hành động của bệnh nhân bình thường, trạng thái tinh thần bình thường, rất bình thường. Bệnh sử hiện giờ là, gần bảy ngày, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bóng dáng con trai, ít nhất là, một lần, con trai người bệnh..."

Thương Kiến Diệu dùng giọng điệu giảng kinh Phật để đọc nội dung bản bệnh án.

Hơn nữa để phù hợp với trích đoạn "kinh Kim Cang", anh cố tình thêm dấu chấm, tăng thêm từ ngữ, đọc về tình trạng của bệnh nhân mà ra được ngữ điệu đặc thù, mang vẻ trang nghiêm rõ rệt.

Cái gọi là làm một ngành, yêu ngành khác chính là giống như thiền sư "Phổ Độ" bây giờ.

Về phần làm vậy nghe có vẻ thiếu lưu loát, anh không để ý chút nào, chỉ cần biểu đạt đúng ý tứ, sắm vai đủ chân thực là được.

Đối với ý tưởng kỳ lạ này của anh, Tương Bạch Miên và Long Duyệt Hồng cũng không quan tâm, coi trọng lắm.

Bởi vì đây là "Công ty thực phẩm Số 2 thành phố Thiết Sơn" trong bóng ma tâm lý của một người thức tỉnh, chứ không phải là thánh địa Phật môn trong hiện thực.

Tất cả mọi thứ ở đây đều là những gì chủ nhân căn phòng nhìn thấy, vượt qua phạm vi này đều do tiềm thức của hắn tu sửa và hoàn thiện, không giống với tình huống thật sự ở bên ngoài.

Cho nên, trừ phi lúc đó chủ nhân căn phòng không chỉ gặp phải sự kiện kỳ dị, hơn nữa có nhận thức của riêng mình về việc này một cách chính xác, thì một bản bệnh án đến từ một thánh địa khác của Phật môn - "Xưởng sắt thép liên hợp thành phố Trường Hà" sẽ không dẫn dắt ra được sự thay đổi đặc thù.

Đọc một lúc, thiền sư "Phổ Độ" nửa tăng lữ máy móc càng ngày càng thêm vẻ trang nghiêm.

Anh cảm thấy được ánh nhìn chăm chú trong bóng tối kia ngày càng rõ ràng, đồng thời ngày càng nhiều.

Chúng đến từ căn phòng bên cạnh, trên trần nhà, đến từ bóng tối chỗ cầu thang, từ những vết loang lổ trên tường.

Thương Kiến Diệu không những kinh sợ, mà còn lấy làm mừng, với anh mà nói có sự thay đổi là chứng tỏ ý tưởng của anh đang trên đường thành công.

Đương nhiên, đây có thể là chuyện tốt, cũng có thể là chuyện xấu.

Chuyện tốt là bởi vì điều này có thể mang ra những đầu mối đang được cất giấu, để Thương Kiến Diệu thu hoạch được nhiều hơn, chuyện xấu là vì sự bất thường ở nơi này có xác suất nhất định chuyển từ "không ôm sự ác ý" thành "thử loại bỏ người tụng kinh", đến lúc đó, chưa biết chừng Thương Kiến Diệu sẽ bị kẹt lại trong bóng ma tâm lý này, ngoài hiện thực thì biến thành người thực vật hoặc tử vong ngay tại chỗ.

Theo kế hoạch, một khi phát hiện anh còn đang trong mộng mà sắc mặt đột nhiên thay đổi, thì Tương Bạch Miên sẽ giật điện cho anh tỉnh lại, xem có thể cướp lại một phần ý thức không.

Thiền sư "Phổ Độ" nửa tăng lữ máy móc vẫn giữ nguyên trạng thái ôn hòa nhân hậu, đọc nốt nội dung còn lại của bản bệnh án.

Đúng lúc này trong căn phòng nơi "nữ chuyên gia" Lưu Lộ kia đang ở, có từng bóng người đi ra.

Đôi mắt họ đều đục ngầu, đầy tơ máu, đều là "Vô tâm giả".

Đám "Vô tâm giả" này không tấn công Thương Kiến Diệu, mà đi đến bên cạnh anh, vây quanh anh, ngồi xếp bằng xuống, giống như cô hồn dã quỷ đang được làm phép.

"Nam mô a nậu đa la tam miệu tam bồ đề..." Thiền sư Phổ Độ Thương Kiến Diệu kết thúc công việc, tụng một tiếng Phật hiệu, "nữ chuyên gia" tên Lưu Lộ mặc áo vest ngắn màu xanh, bên trong mặc áo sơ mi trắng kia cũng đi ra hành lang.

Cô ta nhìn vị nửa tăng lữ máy móc này, kinh ngạc đứng ở đó.

Gần như đồng thời, Thương Kiến Diệu chú ý thấy đôi mắt của cô gái này không giống lúc trước.

Lúc này đôi mắt của cô ta rất đục, giăng đầy tơ máu, có chút dữ tợn.

Cô ta đã biến thành một "Vô tâm giả"!

Thương Kiến Diệu vừa hiện lên một suy nghĩ như vậy, bên tai chợt vang lên tiếng "uỳnh".

Tòa nhà "Công ty thực phẩm Số 2 thành phố Thiết Sơn" này trực tiếp đổ sập xuống!

Từng mảng xi măng cốt thép bong tróc ra, cùng với rất nhiều kiến trúc xung quanh rơi vào trong vực sâu vô cùng tăm tối.

Không chỉ có tòa nhà này sụp đổ, mà cả thế giới này cũng đang tan vỡ!

Lúc bóng ma tâm lý tan vỡ, Thương Kiến Diệu mơ hồ nhìn thấy một tia sáng màu xanh biếc từ một nơi khác của tòa nhà công ty thực phẩm bay ra, chui vào trong "Ngọc sáu giác quan" mà mình đang cầm.

Đến khi sự biến đổi bất thường lắng lại, anh phát hiện mình đang đứng ở chỗ cửa vào căn phòng "522", phía trước là một đại dương u ám, bên trên có những chiếc thuyền bám đầy sò hến, phía sau là cửa phòng dẫn đến hành lang.

Trong thế giới hiện thực, dưới ánh lửa trại chiếu rọi.

Tương Bạch Miên và Long Duyệt Hồng đứng ở bên cạnh chiếc xe jeep màu xanh xám, nhìn chăm chú vào Thương Kiến Diệu ở bên trong.

Đột nhiên, họ ngửi thấy một mùi tươi mát.

Giống như mùa đông rốt cuộc đã qua, ngày xuân đến, cỏ mọc oanh bay.

Hai người bất giác nhìn xung quanh, phát hiện trên những cái cây đã rụng gần hết lá nảy ra những mầm xanh mới, trong chớp mắt đã thành hình.

Mặt đất bên cạnh, từng bụi cỏ dại chui ra khỏi vùng đất khô, mọc ra những chiếc lá xanh mơn mởn.

Việc này... Long Duyệt Hồng vừa chớp mắt, tất cả đã trở về dáng vẻ lúc trước.

Nơi này là ranh giới Cựu Sơn đang ở cuối mùa thu.

Tương Bạch Miên nhìn vào Thương Kiến Diệu trong xe, thấy tên này không biết đã mở mắt từ lúc nào.

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay.

Tuy không hiểu động tác này nhưng nó khiến Tương Bạch Miên và Long Duyệt Hồng yên tâm hơn rất nhiều.

"Đột nhiên vỗ tay làm gì?" Tương Bạch Miên thở phào một hơi.

Thương Kiến Diệu thành thật trả lời:

"Tự hoan hô cho mình!"

Long Duyệt Hồng còn chưa kịp phản ứng, Tương Bạch Miên đã có linh cảm:

"Thành công rồi?"

"Ừm." Thương Kiến Diệu gật đầu, vừa chui ra khỏi xe jeep vừa nói: "Mấy vị thí chủ này kính mến Phật pháp, đã quy y "Bồ Đề"..."

"Nói tiếng người." Tương Bạch Miên cắt ngang miêu tả của Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu không hề thêm mắm thêm muối, đem chuyện mình dùng hình thức truyền thụ Phật pháp tụng niệm nội dung bệnh án, khiến cho từng "Vô tâm giả" ngồi khoanh chân lắng nghe kể lại từ đầu đến cuối, không quên bất cứ một chi tiết nào.

Trong đó bao gồm "nữ chuyên gia" kia lại cho thấy phương diện "Vô tâm giả" và thế giới do bóng ma tâm lý biến thành tan vỡ.

"Vậy mà lại biến thành "Vô tâm giả"!?" Long Duyệt Hồng rất kinh hãi.

Lẽ nào nội dung trong bản bệnh án thật sự thuộc về Phật pháp, "hồn ma" nhập vào xác "nữ chuyên gia" Lưu Lộ kia trực tiếp bị xua tan bởi nó?

Điều này cũng dẫn đến việc Lưu Lộ bị mắc "Bệnh vô tâm"?

Tương Bạch Miên trầm ngâm một chút rồi hỏi:

"Có lẽ không phải là biến thành, mà vốn chính là "Vô tâm giả"."

Lúc này Thương Kiến Diệu phụ họa:

"Đúng vậy, rất có thể Lưu Lộ đã bị mắc "Bệnh vô tâm" khi thế giới cũ bị hủy diệt, nhưng sau khi được người kia dùng "kết nối sinh mệnh" chiếm lấy cơ thể, thì biểu hiện ra một mặt giống người bình thường."

Như vậy càng hợp lý, càng rành mạch hơn... Long Duyệt Hồng bị thuyết phục.

Tương Bạch Miên lại có chút nghi vấn:

"Nếu "kết nối sinh mệnh" có thể dùng "Vô tâm giả" làm mục tiêu, hơn nữa còn có thể chiếm cứ cơ thể họ trong thời gian dài thì người nhập xác Lưu Lộ không thể nào chết vì cơ thể cô ta bị suy kiệt được."

"Trong một phế tích thành phố như thế, chắc chắn không thiếu "Vô tâm giả"."

"Có lẽ, đại khái, biết đâu hắn thật sự chưa chết đi." Thương Kiến Diệu vuốt cầm.

Long Duyệt Hồng tham gia thảo luận:

"Vậy vì sao qua nhiều năm như vậy, công ty thực phẩm lại hoàn toàn trở về bình thường?"

Thương Kiến Diệu mỉm cười:

"Một, có lẽ chỉ là chủ nhân căn phòng coi là bình thường; hai, vị kia phát hiện có thể nhập xác các "Vô tâm giả" khác, đã mượn những ván cầu này, rời khỏi thành phố Thiết Sơn, đến một nơi khác."

"Cũng có thể." Tương Bạch Miên nói như có điều suy nghĩ: "Nếu là giả thuyết thứ hai, thì nơi khác là nơi nào?"

Thương Kiến Diệu đã nghĩ sẵn trong đầu từ sớm:

"Thế giới mới."

"Trong thế giới hiện thực có cánh cửa dẫn đến thế giới mới."

"Đây cũng là nơi mà Đỗ Hoành tự nói là đang tìm kiếm."

Tương Bạch Miên im lặng một chút, phát hiện không thể tiếp tục thảo luận theo phương hướng này, bởi vì không đủ đầu mối thực chất.

Cô lại suy tính tới một vấn đề khác:

"Không ngờ tụng niệm nội dung bản bệnh án lại thực sự hữu hiệu..."

"Trong bóng ma tâm lý đó quả thực có ẩn giấu một vài thứ, mà giữa hai đại thánh địa của Phật môn có sự liên quan đến nhau."

Không đợi Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đáp lại, cô đã tự đưa ra một suy đoán:

"Phải chăng con trai đang sống đời thực vật của người tên Phạm Văn Tư trong bản bệnh án, được đưa đến một nơi nào đó ở phía Bắc, tiếp nhận điều trị kiểu mới kia, chính là vị không có tên trên bản giới thiệu nhân viên của công ty thực phẩm?"

Long Duyệt Hồng nghe vậy, không hiểu sao cảm thấy sợ hãi, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Tuyến thời gian không khớp nhau, con trai Phạm Văn Tư đã gặp phải tai nạn giao thông cách thời điểm thế giới cũ bị hủy diệt vài năm, trở thành người thực vật, công ty thực phẩm làm sao còn lưu giữ hình ảnh và thông tin giới thiệu của anh ta lâu như vậy mà không thay bằng nhân viên mới? Trông anh ta cũng không giống người đặc biệt quan trọng."

Ý của hắn là, cho dù con trai của Phạm Văn Tư từng làm việc ở công ty thực phẩm, ảnh chụp và mục giới thiệu bị thiếu trên bảng giới thiệu nhân viên cũng chưa chắc là anh ta. Đã mấy năm trôi qua, chắc chắn phải có ảnh chụp và thông tin giới thiệu của nhân viên mới chiếm mất vị trí tương ứng.

"Có lý." Lần này Tương Bạch Miên đồng ý với phân tích của Long Duyệt Hồng.

Thương Kiến Diệu cũng không phản bác, chỉ nói ra một điểm:

"Hiện giờ tôi cảm thấy, mỗi ngày Phạm Văn Tư đều nhìn thấy hình ảnh con trai của mình ở phương Bắc xa xôi một lần, nhưng không có cách nào tiếp cận và xác nhận, trông có vẻ giống với ánh nhìn chăm chú trong bóng tối ở công ty thực phẩm."

"Trong này có lẽ ẩn chứa sự liên quan mấu chốt." Tương Bạch Miên khẽ gật đầu.

Lúc này, không biết các Thương Kiến Diệu phái ra ai, dừng thảo luận, bắt đầu khoe khoang:

"Ngọc sáu giác quan của tôi có sự thay đổi."

"Nó mạnh hơn!"

Buổi tối trong một căn phòng nào đó, ở một nơi nào đó.

Một ông cụ mái tóc đã bạc phơ đột nhiên tỉnh lại, đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn về đại dương mênh mông sóng nước bên ngoài.

Trong giấc mơ, ông ta mơ thấy một chuyện mình đã trải qua thời trẻ.

Giấc mộng này rõ ràng đến thế, khiến ông ta nghi ngờ phải chăng có người tiến vào căn phòng tâm linh của mình, chạm vào bóng ma tâm lý ở chỗ đó.

Nhưng đối với một người có kinh nghiệm phong phú như ông ta, giấc mộng này cùng với việc có người thâm nhập vào thế giới tâm linh của mình có sự khác biệt nhất định.

Nó quá mức rõ ràng, hơn nữa còn nối liền, khiến ông cụ có cảm giác trí nhớ của mình được người ta đánh thức, một lần nữa mở ra xem.

Trong lúc hồi tưởng lại, người ông ta bỗng cứng đờ.

Ông ta phát hiện phần ký ức từng trải đó có một chi tiết vốn không rõ ràng, không quá để ý, mà bây giờ nó giống như một bộ phim của thế giới cũ, một lần nữa chiếu lại trong đầu ông ta: Lần thứ tư quay trở lại "Công ty thực phẩm Số 2 thành phố Thiết Sơn", rốt cuộc cũng chiến thắng được bóng ma tâm lý kia, lúc rời đi ông cụ lờ mờ nghe thấy động tĩnh gì đó, nhưng quay đầu lại chỉ thấy tất cả đều bình thường, những chỗ kỳ dị đã sớm tiêu tan.

Giờ phút này, ông cụ rốt cuộc đã nhớ ra, biết được động tĩnh kia là gì.

Lúc ông ta rời khỏi "Công ty thực phẩm Số 2 thành phố Thiết Sơn", từ sâu trong tòa nhà truyền ra một tiếng thở dài.

Một tiếng thở dài như có như không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận