Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 436: Trải nghiệm trí mạng

Việc này... Tương Bạch Miên thu lại nụ cười, nói ra vấn đề vừa rồi:

"Mọi người nói xem, vì sao "Vô tâm giả" cao cấp lại phải vào Tarnan?"

Long Duyệt Hồng bất giác đáp lại:

"Để săn bắn..."

Hắn còn chưa dứt lời, đã phát hiện không đúng: Rõ ràng trong núi còn có "con mồi", ví dụ như đội ngũ của Bạch Kiêu vừa rồi, nhưng tên "Vô tâm giả" cao cấp kia lại không tấn công họ, mà bôn ba nửa ngày, chạy đến Tarnan giết người.

Cho dù lão cảm thấy con mồi ở đây yếu hơn, lại không đề phòng là nơi tốt để kiếm ăn, thì đêm qua cũng đã ăn no một bữa, lại còn bị dọa sợ, lão căn bản sẽ không tấn công với tốc độ nhanh như vậy mới phải.

Phải biết rằng "Bệnh vô tâm" còn có tên gọi khác là "bệnh lại giống", tức là con người bị thoái hóa, mất đi lý trí và suy nghĩ, biến thành sinh vật như dã thú.

Nhưng cho dù là dã thú, sau khi bị dọa sợ ở một nơi nào đó, hoặc phát hiện ra thứ đáng sợ nào đó, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ rời xa nơi đó, trừ phi nó đói đến mức nào đó, không còn thức ăn nào khác, mới một lần nữa thử mạo hiểm.

Loài thú đã thế, huống hồ là người bị "Bệnh vô tâm"?

"Việc này không hợp lý lắm..." Bạch Thần giúp Long Duyệt Hồng nói ra nửa câu sau.

Thương Kiến Diệu làm ra vẻ mặt vắt óc suy nghĩ:

"Vì thức ăn ngon, lựa chọn mạo hiểm."

Đây là suy bụng ta ra bụng người? Tương Bạch Miên lầm bầm một câu, quay đầu nhìn về phía thành phố nhỏ Tarnan, suy tư rồi nói:

"Lẽ nào ở nơi này có thứ gì thu hút lão?"

Cô vừa dứt lời, đột nhiên phát hiện ra ý của mình và cách Thương Kiến Diệu vừa nói rất khớp về logic, vội vàng bổ sung:

"Thứ gì đó ngoài đồ ăn."

"Vô tâm giả" cao cấp còn theo đuổi thứ gì?" Long Duyệt Hồng nghi hoặc lẩm bẩm.

"Tìm bạn đời." Thương Kiến Diệu đưa ra đáp án.

Tiếp đó anh nghiêm trang giải thích:

"Ở Tarnan, có một bà cụ, từng là người trong lòng lão, bạn đời cùng trải qua sống chết."

"Cho dù lão mắc "Bệnh vô tâm", quên đi tất cả, nhưng vẫn nhớ bà ấy, bảo vệ bà ấy, để bà ấy vĩnh viễn không bị tổn thương."

Tôi nghe mà cũng thấy cảm động... Long Duyệt Hồng suy nghĩ theo ý tưởng của Thương Kiến Diệu, phát hiện đây đúng là câu chuyện khiến người ta vui buồn lẫn lộn, động lòng người.

Mà quan trọng nhất là, hắn không tìm được bản gốc, không nhớ có truyện phát thanh nào như thế.

Điều này chứng tỏ Thương Kiến Diệu đã từ "kiến thức uyên bác" phát triển đến tự sáng tác câu chuyện.

"Còn rất hợp lý..." Tương Bạch Miên tưởng tượng tình huống Thương Kiến Diệu miêu tả, cảm thấy đây cũng là một câu chuyện đẹp đẽ thê thảm mà cảm động.

Nếu tên "Vô tâm giả" cao cấp kia không coi con người là coi mồi, chỉ gặm cắn đến khi máu thịt lẫn lộn thì tưởng tượng càng thêm hoàn hảo.

Bạch Thần mấp máy môi, không nói gì.

Không để Thương Kiến Diệu có cơ hội nói tiếp, Tương Bạch Miên tiếp tục nói:

"Đây là một khả năng, ngoài ra có một vài thứ đang thu hút lão."

Im lặng vài giây, Tương Bạch Miên cầm điện thoại lên, gọi một dãy số:

"A lô, quán chủ Châu đấy à?"

Giọng của Châu Nguyệt vang lên ở đầu dây bên kia:

"Ha ha, lần này tôi nhận ra cô, cô là Tiết Thập Nguyệt, tiểu đội Không Làm Mà Hưởng!"

Giọng nói của cô ta đầy vẻ đắc ý.

"Trong danh bạ của cô chắc chắn có ghi chú tên tôi..." Khóe miệng Tương Bạch Miên giật giật, đáp một câu.

Châu Nguyệt ho khan một tiếng:

"Khắp nơi đều là ảo mộng, cần gì phải nghiêm túc?"

Không để Tương Bạch Miên có cơ hội tiếp tục đề tài này, cô ta hỏi:

"Có chuyện gì không?"

"Là thế này..." Tương Bạch Miên kể lại đại thể tình hình của đội ngũ Bạch Kiêu, Lâm Đồng: "Hiện giờ họ đang đi về phía cô."

"Được, tôi sẽ phân biệt thật giả kỹ càng." Châu Nguyệt đưa ra câu trả lời khẳng định.

Tương Bạch Miên lại hỏi:

"Quán chủ Châu, "Vô tâm giả" cao cấp kia vì sao lại cứ quấn lấy Tarnan không rời? Vùng núi Chilar này cũng không phải chỉ có một điểm tụ cư như thế."

Châu Nguyệt im lặng một chút rồi nói:

"Có lẽ phải hỏi lão."

Quán chủ Châu, cô và Thương Kiến Diệu chưa biết chừng có tiếng nói chung đấy... Tương Bạch Miên thấy không nhận được đáp án gì, lịch sự nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.

Cửa vào phía đông bắc Tarnan.

Châu Nguyệt mặc áo dài màu trắng, thắt dây thừng ngang hông, đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhìn về phía dãy núi Chilar.

Bên hông cô ta đeo một chiếc gương bát quái, trên trán buộc một cái gương trang điểm, hai bên có hai người máy chiến đấu phi trí tuệ.

Khác với công sự không có kẽ hở của "Tổ điều tra cũ" bên kia, Châu Nguyệt gần như không làm bố trí gì, chỉ dựng đằng sau một tấm bảng gỗ, trên tấm bảng gỗ dùng những tấm gương vỡ xếp thành ký hiệu rồng khổng lồ.

Đây là thánh huy của "Gương Vỡ".

"Kỳ lạ, lão cần vào Tarnan làm gì..." Sau khi bỏ điện thoại xuống, Châu Nguyệt nghi ngờ tự nói.

Bờ sông Morville, phía tây bắc Tarnan.

Tương Bạch Miên liếc nhìn mặt trời chậm rãi xuống núi, nói với đám người Thương Kiến Diệu:

"Tranh thủ ăn gì đi, thay phiên nhau."

Long Duyệt Hồng "ừm" một tiếng:

"Tôi đi vệ sinh trước đã."

Nói xong, hắn cầm một chiếc bình nhựa đã chuẩn bị từ trước, đi vài bước, nhờ đầu xe jeep che chắn, kéo khóa quần, giải quyết vấn đề cá nhân.

Đây là phương án họ đã bàn bạc từ trước, mục đích là để không đi xa, tránh bị ảo giác ảnh hưởng, phán đoán sai phương hướng và cự ly, tự giẫm lên địa lôi, hoặc rơi vào bẫy.

Về vấn đề ngại ngùng, tầm quan trọng của nó xếp tít ở đằng sau.

Đương nhiên, để mùi ở khu vực canh gác không bốc lên khó ngửi, "Tổ điều tra cũ" đã thu thập một đống chai nhựa từ các quầy hàng và nhà kho của đội vệ binh người máy.

Trong tiếng xè xè, Long Duyệt Hồng thoải mái nheo mắt lại.

Đột nhiên hắn phát hiện Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu và Bạch Thần đều dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn mình.

Việc này... Long Duyệt Hồng hơi mờ mịt.

Đợi đã, không phải mình đã đi đến vị trí đầu xe sao? Nhất thời, Long Duyệt Hồng tỉnh ra, vội vàng cúi xuống nhìn quần.

Nơi đó đã bị ướt sũng.

Mà chai nhựa trong tay hắn còn chưa mở nắp.

Một loạt động tác hắn vừa làm chỉ là ảo giác!

Giống như trong mơ điên cuồng đi tìm nhà vệ sinh, sau khi tìm được thì hoàn toàn thả lỏng bản thân.

Giờ phút này, Long Duyệt Hồng không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối phó.

"Rất mang tính sỉ nhục." Tương Bạch Miên đưa ra đánh giá về ảnh hưởng của ảo giác lần này.

Cũng là gián tiếp an ủi Long Duyệt Hồng.

Thương Kiến Diệu thì nghiêm nét mặt, nói với Long Duyệt Hồng:

"Cần phải làm thêm một lần kiểm chứng thân phận nữa."

"Lần cuối cùng anh tè dầm là khi nào?"

"Cút!" Long Duyệt Hồng thẹn quá hóa giận.

"Phản ứng chính xác." Thương Kiến Diệu hoàn toàn không có cảm giác bị chửi.

Anh vừa dứt lời, đột nhiên thấy Tương Bạch Miên, Long Duyệt Hồng, Bạch Thần giơ hai tay lên, chĩa súng vào mình.

Vẻ mặt họ giống hệt như nhìn thấy quái vật, một "Vô tâm giả".

Thương Kiến Diệu hơi động đậy hai tay, sau đó giữ nguyên tư thế, dường như trước mắt chỉ là một cảnh phim.

Pằng! Pằng! Pằng!

Tương Bạch Miên, Long Duyệt Hồng, Bạch Thần lần lượt nổ súng.

Thương Kiến Diệu vẫn đứng ở đó, không nhúc nhích, dường như đang so can đảm với ai.

Gần như đồng thời, anh cảm nhận được đau đớn dữ dội, cả người không tự chủ được cong lại.

Chỉ mất hai giây, Thương Kiến Diệu bởi nỗi đau đớn không thể chịu được và cảm giác sinh mạng dần dần lụi tàn mà từ từ mất đi ý thức, đường nhìn đen kịt một màu.

Trong bóng tối im phăng phắc, tiếng tranh luận ồn ào chậm rãi vang lên, càng lúc càng lớn:

"Giả!"

"Nhất định là giả."

"Đừng hòng dọa được ta!"

"Tôi cảm thấy cần cẩn trọng hơn một chút, thu thập nhiều manh mối hơn, có đầy đủ chứng cứ mới đưa ra kết luận."

"Cãi nhau gì thế? Thảo luận lý trí!"

"Phải nói mời."

Trong tiếng tranh luận, bóng tối dần nứt ra một khe hở, ánh sáng rực rỡ chiếu vào.

Thương Kiến Diệu mở hai mắt ra, thấy Tương Bạch Miên, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đều đang nhìn mình với ánh mắt quan tâm.

"Anh vừa làm sao vậy?" Tương Bạch Miên lo lắng hỏi.

Cố vừa thấy cả người Thương Kiến Diệu co quắp lại, tín hiệu điện sinh vật cũng xảy ra hỗn loạn, trán đổ mồ hôi lạnh.

"Thiếu chút nữa bị ảo giác giết chết." Thương Kiến Diệu đầu tiên là nghiêm túc, sau đó hoài niệm nói: "Tôi có chút nhớ ngựa ác mộng, "giấc mơ chân thật" của nó còn có cảm giác sâu sắc hơn ảo giác tử vong vừa rồi."

"Xảy ra chuyện gì?" Long Duyệt Hồng lờ mờ có suy đoán.

Thương Kiến Diệu kể lại "trải nghiệm" vừa rồi của mình, cuối cùng nói:

"Có lẽ vì lão còn chưa từng chết thật, cho nên không mô phỏng được cảm giác chân thật nhất."

"Điều này có thể giống nhau sao?" Tương Bạch Miên thở hắt ra: "Giấc mơ chân thật" liên quan trực tiếp đến ý thức của anh, ảnh hưởng sinh ra chắc chắn sẽ lớn hơn. Ừm, bất kể thế nào, sử dụng ảo giác và "giấc mơ chân thật" đều có hiệu quả như nhau, cũng rất giống với "sợ hãi" lĩnh vực "U Cô", phải đề phòng chút, đừng để bị dọa chết."

Long Duyệt Hồng một lần nữa có cảm giác bất an và lo sợ.

Đây là kẻ địch mạnh nhất mà hắn từng đối mặt cho tới bây giờ.

"Chúng ta không thể bị động như thế được." Hắn thở hắt ra, nói ra suy nghĩ của mình.

"Ừm." Tương Bạch Miên gật đầu, nhìn Thương Kiến Diệu nói: "Phương án số 5."

"Được." Thương Kiến Diệu cầm loa phóng thanh để trên nóc xe jeep lên.

Lúc này, anh khịt mũi một cái, nói với Long Duyệt Hồng:

"Thì ra anh đi tè không phải là ảo giác."

"Cút!"

Long Duyệt Hồng giận dữ đáp lại, tâm trạng bởi vậy đỡ sợ hơn nhiều.

Thương Kiến Diệu mỉm cười, giơ loa phóng thanh lên, chĩa về phía con đường dẫn tới vùng núi Chilar.

Đây là một trong những phương án của họ: Sử dụng loa phóng thanh phóng đại cự ly của "Thằng hề suy luận", ảnh hưởng đến kẻ địch ở tầm xa giống Đàm Kiệt của chợ Đá Đỏ.

Tuy tên "Vô tâm giả" cao cấp kia giống dã thú hơn, chưa chắc đã hiểu được tiếng người, "Thằng hề suy luận" trông có vẻ không thể có hiệu quả, nhưng Tương Bạch Miên nhớ đến "đội ngũ Bạch Kiêu" trong ảo ảnh có hỏi có đáp, cảm thấy ở một mức độ nào đó, hoặc là sâu trong tiềm thức của lão, vẫn có chút trí tuệ của con người, có thể thử gây ra ảnh hưởng tương tự.

Cho nên, sau khi nhìn theo đội ngũ Bạch Kiêu thật rời đi, cô đã bàn bạc với đám Thương Kiến Diệu, Bạch Thần một hồi, bổ sung thêm một phương án như thế.

Về phần có hiệu quả hay không, cô không thể khẳng định.

Phù, hi vọng tên này có thể tìm được một vài câu chữ "thông tục dễ hiểu", ngay cả "Vô tâm giả" cao cấp cũng có thể tiếp nhận... Tương Bạch Miên vừa chờ mong, vừa giúp Thương Kiến Diệu nghĩ "cách nói chuyện".

Đúng lúc này, Thương Kiến Diệu dùng loa phóng thanh hướng về phía xa xa, phát ra một tiếng gào thét !
Bạn cần đăng nhập để bình luận