Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1077: Thẩm tra

Vào tòa nhà ngầm, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần theo thông lệ nộp lên toàn bộ vật phẩm trong người.

Lúc họ kiểm tra an ninh, nhân viên phụ trách kiểm tra đeo găng tay, nghiêm túc lật xem những vật phẩm kia.

Đảo xem một lát, anh ta nhìn về phía Bạch Thần và Long Duyệt Hồng, nói:

"Bút ghi âm?"

Đây là thứ mà sổ tay an ninh nhiều lần nhấn mạnh phải chú ý.

"Đúng vậy." Bạch Thần bình tĩnh nhìn chiếc bút ghi âm trong tay đối phương.

Nam nhân viên phụ trách kiểm tra an ninh thông qua thiết bị điện tử, xin một danh sách vật tư được hai người đối diện mang theo lúc rời đi, so sánh một chút rồi nói:

"Hai người mới lấy được mấy hôm nay?"

"Sao thế?" Long Duyệt Hồng đeo lên nụ cười: "Lúc trước nó thuộc về chúng tôi, có điều lần này mới mang về."

Lúc này, vị đội trưởng phụ trách khu vực cửa ra vào đi tới gần, cau mày hỏi:

"Có ý gì?"

Long Duyệt Hồng liếc mắt nhìn xung quanh, thấp giọng nói:

"Bình thường chúng tôi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, có một vài vật phẩm để ở bên ngoài, tránh việc phải nộp lên trên."

Trong số nhân viên Ban an toàn canh giữ lối ra vào có khá nhiều người có kinh nghiệm ra ngoài làm nhiệm vụ, vừa nghe đã biết đây là chuyện gì: Họ ra ngoài lấy được vật phẩm, chỉ cần mang về công ty thì đều phải nộp lên trên, sau đó đổi thành điểm cống hiến tương đương rồi phát xuống dưới, mà việc này không tránh khỏi có "hao tổn", có làm ra cống hiến, các công nhân viên cuối cùng chỉ có thể nhận được phần thưởng tương đương với vài phần giá trị của những gì thu hoạch được.

Đương nhiên, "Sinh vật Bàn Cổ" cũng sẽ bù đắp vào phương diện thăng chức thăng cấp.

Cho nên đội ngũ liên tục ra ngoài làm nhiệm vụ đều sẽ để lại một vài thứ ở bên ngoài, giấu ở nơi kín đáo, sau này có cơ hội sẽ dùng chúng đổi lấy vài thứ mà bình thường ít có để hưởng thụ từ chỗ các thợ săn di tích, lái buôn vũ khí hoặc là đội ngũ "Vô căn giả".

Đây coi là quy tắc ngầm trong Ban an toàn, các lãnh đạo đều mắt nhắm mắt mở đối với việc này, không làm ầm ĩ đến mức quá khó coi thì sẽ mặc kệ.

Vị đội trưởng kia gật đầu, hỏi:

"Vì sao lần này lại muốn mang về?"

Đây là câu hỏi theo thông lệ.

"Bên trong có ghi lại một ít thông tin mà tiểu đội chúng tôi từng thảo luận cũng như mắt thấy tai nghe." Long Duyệt Hồng nhịn xuống ý muốn giơ bàn tay sắt lên gãi đầu, cười nói: "Khoảng thời gian này chúng tôi khá rảnh rỗi, lúc trao đổi với nhau phát hiện có một vài chi tiết không nhớ rõ lắm, cho nên cố ý cầm bút ghi âm về nghe lại."

"Thông tin trong này đã trình lên chưa?" Vị đội trưởng kia không quen thuộc với "Tổ điều tra cũ" lắm, chỉ là người từng nghe thấy thanh danh của Tương Bạch Miên ở bên ngoài.

"Đã sớm trình lên rồi." Long Duyệt Hồng trả lời thành khẩn.

Đội trưởng kia "ừ" một tiếng:

"Chỗ tôi không có vấn đề gì, các cậu có thể đi về, nhưng chiếc bút ghi âm này và các vật phẩm khác vẫn phải đưa đi thẩm tra, xác nhận không có gì bất thường mới trả lại cho các cậu."

"Điểm này, các cậu chắc hẳn rất rõ ràng đúng chứ?"

"Hiểu rồi." Long Duyệt Hồng biết sau chuyện "Giáo phái Thiên Nhiên", các loại vật phẩm như bút ghi âm, máy tính đều được quản lý vô cùng nghiêm ngặt trong công ty.

Hắn và Bạch Thần đã hoàn thành kiểm tra an ninh, quay lại xe, lái chiếc xe việt dã vào chỗ sâu trong tầng này.

Sau khi đi xa khỏi cửa, Long Duyệt Hồng chậm rãi thở hắt ra.

Hắn biết công cuộc chờ đợi tiếp theo mới là thời gian khó trải qua nhất.

Không biết chiêu trò của tổ trưởng có thể qua mắt được nhân viên thẩm tra của công ty hay không... Một khi phát hiện ra điều bất thường, mình và Tiểu Bạch coi như xong đời... Long Duyệt Hồng nghiêng đầu liếc nhìn Bạch Thần ở ghế lái phụ, phát hiện vẻ mặt cô rất bình tĩnh, không hề có chút căng thẳng nào.

"Tố chất tâm lý của em tốt hơn tôi rất nhiều." Long Duyệt Hồng thấp giọng cảm thán một câu.

Bạch Thần mím môi một cái, nói:

"Chúng ta đã trải qua rất nhiều sóng gió."

Tiếp đó cô lại nói thêm một câu:

"Đừng nói những lời tương tự như vậy nữa."

Tránh tai vách mạch rừng.

Trong một căn phòng tầng 649, tòa nhà ngầm.

Một nam một nữ mở bút ghi âm ra, nghe nội dung bên trong.

Bên cạnh họ để một thiết bị ghi âm, hiện giờ đã được bật lên, có thể ghi lại nội dung trong bút ghi âm bất cứ lúc nào.

Qua một lượt quay vòng như vậy, sự bất thường nếu có sẽ bị loại bỏ, để lần thứ hai nghe đoạn ghi âm, người so sánh văn tự trong đoạn ghi âm sẽ không bị ảnh hưởng.

Mà trong tay một nam một nữ kia đều đang cầm bút máy, trước mặt để một tập giấy trắng.

Họ đều có năng lực tốc ký, một bên nghe nội dung trong bút ghi âm, một bên chuyển thành văn tự, sau đó giao cho những người ở lượt thứ hai kiểm tra.

Cùng lúc đó, bản thân họ cũng là "thiết bị kiểm tra", nghe xong đoạn ghi âm, sẽ có nhân viên chuyên môn tới xác nhận họ có bị ảnh hưởng hay không.

Đây là quy trình được nhân viên chuyên nghiệp của "Sinh vật Bàn Cổ" thiết kế ra: Bước đầu tiên, hai người thông qua đoạn ghi âm gốc, xác nhận trực quan có sự bất thường hay không;

Bước thứ hai nghe nội dung được ghi âm lại, xem văn tự được ghi chép lại, từ trong ngôn ngữ thẩm tra ra có khuynh hướng không tốt nào không, có các chiêu trò ẩn giấu trong đó không;

Bước thứ ba, so sánh văn tự được ghi chép và nội dung được ghi âm lại, xác nhận hai bước trước có tồn tại vấn đề gì không.

Là con gái của cấp quản lý, là nhân viên cấp D9, là người thức tỉnh, Tương Bạch Miên đã sớm thông qua con đường của bản thân, tìm hiểu quy trình này.

Xẹt xẹt, sau khi tiếng dòng điện vang lên một khoảng thời gian ngắn ngủi, giọng của Thương Kiến Diệu truyền ra:

"Tôi có một chuyện vô cùng nghiêm túc muốn nói cho mọi người biết."

"Chuyện gì?" Giọng của Long Duyệt Hồng lên tiếng hỏi.

Tương Bạch Miên theo đó cười nhạo:

"Người này từ trước đến giờ chưa bao giờ nghiêm túc, anh ta nói cái gì, anh sẽ tin cái đó sao?"

"Thỉnh thoảng anh ta vẫn nghiêm túc thảo luận vấn đề." Bạch Thần không "kỳ thị" Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc nói:

"Về, ừm, sếp tổng."

"Sếp tổng làm sao?" Giọng của Tương Bạch Miên cũng trở nên nghiêm túc.

Thương Kiến Diệu đột nhiên cười nói:

"Tôi đang nghĩ, phải chăng sếp tổng cũng tham gia cưỡng chế kết hôn."

"Ai có thể may mắn trở thành phu nhân của sếp tổng?"

Sau khi im lặng một lát, Tương Bạch Miên thở dài nói: "Tôi biết ngay lời anh nói không có ích gì, nếu như để các vị trong Ban giám đốc nghe được, chắc chắn sẽ không cho anh sống tử tế."

Thương Kiến Diệu chẹp miệng một tiếng:

"Nghe được thì đã sao? Cho dù, à, sếp tổng là, là Chấp tuế, bình thường chúng ta khinh nhờn Chấp tuế còn ít sao?"

"Chúng tôi không có, chỉ có một mình anh khinh nhờn!" Long Duyệt Hồng kiên quyết phủ nhận.

Thương Kiến Diệu giống như giơ tay đếm:

"Đầu tiên gặp được là "Tư Mệnh", sau đó có "U Cô", "Gương Vỡ", "Bồ Đề", "Trang Sinh"."

Anh nói ào ào một hồi, cuối cùng nói:

"Ban giám đốc lại không phải người chăn thả nghe lệnh của Chấp tuế, tôi sợ cái gì?"

"Lại còn người chăn thả?" Tương Bạch Miên khinh thường.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc giải thích:

"Trong truyện cổ của thế giới cũ, có một vị thần linh, nhân viên thần chức của ngài được gọi là người chăn thả, mà chúng ta là bầy dê ngài nuôi nhốt."

"Hiện giờ chỉ có Chấp tuế." Bạch Thần nói một câu.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc nói:

"Vậy các Chấp tuế lúc trước có truyền thuyết."

"Đó chỉ là một phần nhỏ." Long Duyệt Hồng chen miệng vào.

"Không thảo luận chuyện này nữa." Tương Bạch Miên thay đổi đề tài: "Bây giờ chúng ta sẽ thảo luận các thông tin về "Thế giới mới" thu thập được từ trước đến nay."

"Ừm." Thương Kiến Diệu biết nghe lời phải: "Bây giờ xem ra tiến vào nơi đó không phải là thân thể mà là ý thức nhân loại."

Thảo luận một hồi, anh nói như có điều suy nghĩ:

"Tôi đang nghĩ cư dân ở "Thế giới mới" dùng cái gì để ăn?"

"Thần linh ăn không khí mà thọ." Tương Bạch Miên cười nói.

Thương Kiến Diệu nói tiếp:

"Rất nhiều đầu mối đều chỉ về "Thế giới mới", đây là căn nguyên của "Bệnh vô tâm"."

"Hiện nay vẫn chưa thể xác nhận toàn bộ." Long Duyệt Hồng chỉ ra.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc đáp lại:

"Tác dụng của chúng ta chính là hoàn thành chuyện này."

"Tôi cảm thấy không thể coi bản thân quá quan trọng." Long Duyệt Hồng đưa ra ý kiến khác: "Phải tự mình biết mình."

Thương Kiến Diệu nghiêm túc nói:

"Không, làm người phải tự tin, chưa biết chừng tương lai tôi còn có thể, trở thành sếp tổng."

"Cũng may anh có chứng nhận của bác sĩ, nếu không để người của công ty nghe thấy đoạn ghi âm này, anh chính là phản tặc đang hoạt động." Tương Bạch Miên bật cười.

Thương Kiến Diệu đáp lại:

"Cũng không thể, biết đâu có một ngày, chúng ta trở thành thức ăn cho "Vô tâm giả"."

"Các vị, có cái chết nhẹ tựa lông hồng, cũng có cái chết nặng tựa núi Thái Sơn."

"Dừng lại!" Tương Bạch Miên cắt ngang lời anh.

Giọng nói của Thương Kiến Diệu đột nhiên trở nên trầm thấp:

"Đây là vấn đề cần nghiêm túc suy nghĩ."

"Chúng ta càng điều tra gần đến "Thế giới mới", thì càng nguy hiểm, phía trước trùng trùng nguy cơ, tai họa có lẽ sắp xảy ra."

"Anh cho rằng sẽ là tai họa gì?" Long Duyệt Hồng hỏi.

Thương Kiến Diệu vẫn duy trì trạng thái vừa rồi:

"Suy đoán của tôi có rất nhiều, ví dụ như "Bệnh vô tâm" một lần nữa bùng phát, ví dụ như "Thế giới mới" vỡ tan, Đất Xám cũng bị hủy diệt theo..."

"Bây giờ mọi người phải nhân cơ hội nâng cao thực lực của mình."

"Đến lúc đó nếu thực sự phải nguy hiểm, không thể chống chọi, mọi người đừng do dự, lập tức trốn thoát, quay về công ty."

"Vậy còn anh?" Bạch Thần hỏi.

Thương Kiến Diệu trả lời không chút do dự:

"Đương nhiên tôi phải cứu vớt toàn bộ nhân loại, sau đó mới quay về toà nhà ngầm."

"Đợi đến lúc đó, chúng ta đã hoàn toàn thoát khỏi sự uy hiếp của "Bệnh vô tâm"."

"Sau đó, Ban giám đốc chắc hẳn sẽ lựa chọn tôi để đề cử lên kế thừa vị trí, của sếp tổng."

"Vì sao anh lại vòng trở về rồi?" Trong giọng của Tương Bạch Miên tràn đầy sự bất đắc dĩ.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc nói:

"Đây là một trong những mục tiêu sau khi tôi về hưu."

"Làm người ấy mà, phải biết cách khống chế bản thân."

"Anh thế này mà còn gọi là không chế?" Long Duyệt Hồng tò mò hỏi lại.

Thương Kiến Diệu không để ý tới hắn, lẩm bẩm:

"Mọi người cùng nhau cố gắng lên đi, chạy về phía ánh bình minh, và hy vọng!"

"Cuộc sống tốt đẹp đang ở trước mắt!"

"Cảm ơn anh đã cổ vũ." Tương Bạch Miên tức giận hỏi: "Nếu như thất bại thì sao?"

"Thì..." Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút rồi nói: "Mau mau, tìm cơ hội chạy trốn!"

"Tổ điều tra cũ" thỉnh thoảng lại trao đổi về vấn đề "Thế giới mới", để lại rất nhiều đoạn ghi âm.

Sau khi nghe xong, một nam một nữ trong căn phòng kia bỏ tai nghe xuống, nhìn nhau một cái.

"Không có vấn đề gì." Người nam lắc đầu.

Người nữ phụ họa một câu:

"Ngoại trừ tình hình của người đàn ông kia không tốt lắm, hơn nữa còn thích tự biên tự diễn."

Họ không nói nữa, đối chiếu nội dung tốc ký đã hoàn thiện.

Làm xong mọi việc, họ ra khỏi phòng, giao nội dung ghi chép và phần được ghi âm lại cho đồng nghiệp phụ trách thẩm tra đợt hai, hai người lại được các nhân viên chuyên nghiệp kiểm tra một lần.

Sau khi xác nhận, nội dung trong bút ghi âm kia không có vấn đề gì.

Trong căn phòng 14, tầng 647.

Long Duyệt Hồng lấy lại vật phẩm, loay hoay một lúc lâu, rút chiếc bút ghi âm kia ra, mở lên nghe.

Nghe xong đoạn đầu tiên, hắn nghiêng đầu, khẽ gật đầu với Bạch Thần.

Bạch Thần cũng đáp lại bằng động tác giống vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận