Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 491: Thành phố kia

Thương Kiến Diệu nghe xong bản tin giờ chẵn, dựa vào gối đầu, giơ tay lên day hai huyệt thái dương.

Ý thức của anh nhanh chóng tiến vào "Biển khởi nguồn" đang lấp lánh ánh sáng nhạt, tùy tiện tìm một hướng để bơi đi.

Bơi một lúc, chỗ giáp ranh giữa trời và biển một lần nữa bốc lên sương mù màu vàng xanh, trong sương mù, một thành phố rộng lớn của thế giới cũ như ẩn như hiện.

Thương Kiến Diệu lập tức điều chỉnh phương hướng, dốc toàn lực bơi đến chỗ mục tiêu.

Nhưng bất kể anh cố gắng thế nào, khoảng cách giữa anh và màn sương mù vàng xanh kia cũng không hề gần lại chút nào, hơn nữa còn không ngừng thay đổi vị trí, dường như vĩnh viễn không thể đến được.

Thương Kiến Diệu ngừng lại, dựa theo phương án đã định, để cơ thể chia ra làm chín.

Chín Thương Kiến Diệu đều tự xuất phát, đi về những nơi khác nhau, dường như muốn đan thành thiên la địa võng, khiến màn sương mù nhạt màu vàng xanh kia không còn chỗ trốn.

Trong "Biển khởi nguồn" bao la, các Thương Kiến Diệu thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mục tiêu xuất hiện trước mặt mình, nhưng chẳng mấy chốc đã thay đổi.

Không biết qua bao lâu, chín Thương Kiến Diệu đến được khoảng cách lớn nhất mà họ có thể tách nhau ra, buộc phải ngừng lại.

Chín Thương Kiến Diệu đồng thời hít một hơi, bóng người tập trung lại với nhau.

Anh ngồi xếp bằng trên "Biển khởi nguồn" lấp lánh sánh sáng nhạt, tiến vào trạng thái trầm tư.

Cũng chỉ mất hai phút, Thương Kiến Diệu đã tạo ra một băng vải đen, che hai mắt mình lại.

Sau đó, anh lấy ra hai cục bông gòn, nhét vào tai mình.

Thế là Thương Kiến Diệu tiến vào trạng thái không "nhìn thấy", cũng không "nghe thấy".

Anh cứ thế tùy ý bơi trong biển, hoàn toàn không biết phía trước có cái gì, sẽ hướng đến đâu.

Lúc bơi sắp kiệt sức, Thương Kiến Diệu ngừng lại, lấy bông ra khỏi tai, bỏ tấm vải đen bịt mắt ra.

Thứ đầu tiên đập vào mắt anh chính là màn sương mù mỏng màu vàng xanh.

Nó gần trong gang tấc, trong tầm tay!

Thương Kiến Diệu mỉm cười, tai trái ôm lấy nắm tay phải, làm lễ về phía màn sương mù màu vàng xanh:

"Chí nhân vô kỷ, thế giới mới đang ở trước mắt."

Hoàn thành nghi thức này xong, Thương Kiến Diệu đưa ánh mắt về phía thành phố của thế giới cũ đang chìm trong sương mù xanh vàng.

Nơi đó có những tòa nhà cao tầng hàng chục, hàng trăm mét, tạo thành một rừng kiến trúc hùng vĩ.

Bên ngoài các tòa nhà tắm ánh nắng mặt trời màu đỏ, yên tĩnh đến mức không có một âm thanh nào truyền ra.

Thương Kiến Diệu không vội vàng đi qua sương mù, tiến vào bên trong, mà vòng ở bên ngoài, bơi rất nhanh.

Thành phố như ảo ảnh kia tự bày bản thân ra ở các góc độ khác.

Qua một hồi, Thương Kiến Diệu đột nhiên nhìn thấy một đường hầm đi vào hình mái vòm, nhìn thấy hàng ngàn bức tường thủy tinh phản xạ ánh sáng mặt trời, nhìn thấy con đường có những tấm biển quảng cáo rách nát ở hai bên.

Thương Kiến Diệu ngừng lại, để ánh mắt xuyên qua màn sương mù mỏng màu vàng xanh, rơi về phía con phố phía trước.

"Em hai", "Đồ nướng", "Tiện dân", "Lẩu", "Ngâm chân", "Siêu thị"... Những chữ này theo đó cũng đập vào mắt anh.

Mà những cửa hàng tương ứng với những tấm biển hiệu này hoặc đã đổ nát, hoặc đã phủ đầy bụi bặm, điểm giống nhau là đều không có bóng người.

Thương Kiến Diệu quan sát thêm vài lần, trên mặt dần nở nụ cười.

Anh cao giọng hô to:

"Tiểu Xung! Tiểu Xung!"

Anh quá quen thuộc với hình ảnh trong sương mù, chính là phế tích đầm lầy Số 1, chính là chỗ mà họ được Kiều Sơ đưa đi, chính là thành phố bí ẩn đã gặp phải ngựa ác mộng và Tiểu Xung!

Điều khác biệt duy nhất là, nó không đổ nát như trong ký ức của Thương Kiến Diệu.

Thành phố như ảo ảnh vọng lại giọng nói của anh, nhưng không có phản ứng nào khác.

Thương Kiến Diệu bơi về phía trước mấy mét, xuyên qua màn sương mù màu vàng xanh.

Trong quá trình này, anh không phát hiện ra điều gì bất thường.

Mà thành phố phía trước không hề có cảm giác ảo ảnh, chân thực hệt như những hòn đảo tâm linh vậy.

Thương Kiến Diệu ở bên cạnh tùy ý tìm một chiếc xe đạp không khóa, dùng nó để đi sâu vào trong thành phố.

Trong ánh mặt trời chiếu chênh chếch, anh không mất bao lâu đã đến một tòa nhà cao tầng có sân vườn, trên đường không gặp bất cứ ai, cũng không có "Vô tâm giả", cả thành phố chìm trong tĩnh mịch yên ắng.

Thương Kiến Diệu xoay người xuống xe, đưa ánh mắt về phía tẩm biển bằng đá cẩm thạch đen treo ngang phía trên sân vườn.

Trên tấm biển, mấy chữ vàng hợp thành một cái tên:

"Trung tâm kiểm soát mạng thông minh thành phố".

Hình ảnh này giống hệt với những gì đám người Thương Kiến Diệu nhìn thấy ở phế tích đầm lầy Số 1.

Thương Kiến Diệu dốc hết tốc lực chạy xuyên qua sân vườn hệt như đang chạy đua với ai đó, đến chỗ tòa nhà "Trung tâm kiểm soát mạng thông minh thành phố".

Anh quen thuộc men theo lối thoát hiểm của từng tầng, đi xuống chỗ phòng máy dưới lòng đất.

Sau đó, anh bật đèn pin, chạy một mạch trong hành lang tối tăm, tìm thấy căn phòng đã gặp được Tiểu Xung lúc trước.

Thương Kiến Diệu đẩy cửa ra, đồng thời chiếu đèn pin vào trong, gọi lớn:

"Tiểu Xung! Tiểu Xung!"

Bàn ghế trong căn phòng vẫn như trước, chỉ là hoàn toàn không có bóng người, vô cùng yên tĩnh.

Thương Kiến Diệu để lộ vẻ mặt thất vọng.

Đúng lúc này, mọi thứ xung quanh anh dần nhạt đi, trở nên trong suốt.

Không quá mười giây đồng hồ, thành phố như ảo ảnh kia biến mất, màn sương mù vàng xanh nhàn nhạt xung quanh nó cũng không thấy đâu nữa, kết thúc hệt như lần trước.

Thương Kiến Diệu trở lại trong "Biển khởi nguồn".

Anh lập tức cảm thấy vô cùng mệt mỏi, buộc phải ra khỏi thế giới tâm linh.

Hôm sau, trong căn phòng số 14, tầng 647.

Lúc Thương Kiến Diệu đến, chỉ có một mình Tương Bạch Miên ở đó.

"Tiểu Hồng không đi cùng anh à?" Tương Bạch Miên ngẩng đầu nhìn, cười hỏi.

Thương Kiến Diệu thở dài, nói với giọng sâu xa:

"Tài liệu giải trí của thế giới cũ chỉ hại người."

"Tối qua anh ta lại đắm chìm trong đó à?" Tương Bạch Miên cảm thấy hơi buồn cười.

Tuy cô cũng biết tính tự chủ của Long Duyệt Hồng không được mạnh lắm, nhưng cũng cho rằng đối phương không đến mức ngay ngày đầu tiên đã thế rồi.

Thương Kiến Diệu lắc đầu:

"Cha mẹ, hai em cùng hàng xóm láng giềng của anh ta mê muội."

Nghe đến đó, Tương Bạch Miên không nhịn được giơ tay bịt miệng, bật cười một tiếng.

Thương Kiến Diệu lại nói thêm:

"Sau này hẳn là sẽ không nữa."

"Vì sao?" Tương Bạch Miên tò mò hỏi.

Thương Kiến Diệu giải thích:

"Sáng nay lúc đi ngang qua nhà họ, nghe thấy cha anh ta đang kêu ca ở đó "sao dùng nhiều điện thế, sắp hết số lượng điện được phân phối tháng này rồi"."

"Mẹ anh ta cũng lúng túng, hình như nói với Tiểu Hồng "con à, thứ con cầm về rốt cuộc là cái gì, quá hại người"."

"Tiểu Hồng trấn an họ "con đã D5 rồi, lượng điện con được phân phối cũng gần bằng của bố mẹ cộng lại, có thể chịu được đến cuối tháng này, không thành vấn đề."

Thương Kiến Diệu bắt chước giọng điệu của ba người nhà họ Long giống y như đúc, Tương Bạch Miên nghe mà cười như nắc nẻ.

"Cho nên, anh không chờ anh ta?" Tương Bạch Miên ngừng cười, hỏi bằng giọng suy đoán.

Thương Kiến Diệu gật đầu:

"Tôi nghĩ trong thời gian ngắn có lẽ họ không trò chuyện xong được."

"Tôi còn có việc cần tìm cô."

"Việc gì?" Tương Bạch Miên lập tức ngồi ngay ngắn: "Chuyện về màn sương mù vàng xanh?"

Lúc này, Bạch Thần cũng đã vào phòng làm việc, vừa vặn nghe được nửa câu sau.

Cô nhìn Thương Kiến Diệu với vẻ kinh ngạc:

"Nhanh như vậy mà anh đã giải quyết xong rồi?"

Thương Kiến Diệu lắc đầu:

"Tìm ra, nhưng chưa giải quyết được."

"Nói cụ thể xem nào." Tương Bạch Miên thoát khỏi trạng thái vui vẻ khi hóng hớt chuyện nhà khác, vẻ mặt trở nên chuyên tâm.

Thương Kiến Diệu kể lại từ đầu đến cuối mình làm sao tìm được màn sương mù vàng xanh, làm sao tiến vào bên trong, phát hiện ra cái gì.

Tương Bạch Miên càng nghe, hai mắt càng mở to:

"Anh xác định chính là phế tích thành phố đã gặp Tiểu Xung?"

"Trừ phi có nơi khác có bố cục giống y hệt." Thương Kiến Diệu đáp lại, khá tỉnh táo.

Tương Bạch Miên cau mày:

"Việc này thật sự đáng sợ, vừa phức tạp, vừa thần bí..."

Trong giọng nói của cô dần mang theo chút hăng hái.

"Mọi người đang thảo luận cái gì vậy?" Long Duyệt Hồng đi vào phòng làm việc, liếc mắt nhìn người này, lại liếc mắt nhìn người kia.

Sau khi Tương Bạch Miên lặp lại sự việc một lần, Long Duyệt Hồng thốt lên:

"Sao lại có chuyện này?"

"Chút ảnh hưởng còn lại của "Đồ nhát gan" còn gồm cả phế tích đầm lầy Số 1 mà bọn mình đã đi qua?"

Sau đó hắn chợt có lời giải thích, nhìn Thương Kiến Diệu nói:

"Có phải anh đã kết hợp một phần ký ức của mình với màn sương mù vàng xanh kia không?"

"Vì sao không phải là ký ức khác?" Thương Kiến Diệu hỏi ngược lại.

Trùng hợp... Long Duyệt Hồng ngại không dám nói từ này ra khỏi miệng.

Thương Kiến Diệu tiếp tục nói:

"Tôi có "Kết nối sinh mệnh", có thể xác định đây không phải là ký ức của tôi."

Sao anh không nói sớm... Long Duyệt Hồng thầm lẩm bẩm một câu.

Tương Bạch Miên ngồi tại chỗ, trong đầu nhanh chóng nảy ra hàng loạt suy nghĩ, sau đó nói:

"Màn sương mù màu vàng xanh kia đến từ một người thức tỉnh nào đó đã thăm dò đến chỗ sâu trong "Hành lang tâm linh", là chút khí tức do người này để lại..."

"Xác suất lớn là Diêm Hổ đã lấy được trong lúc thăm dò một căn phòng nào đó trong "Hành lang tâm linh"..."

"Người cảnh báo Tống từng nói, mỗi một căn phòng tương ứng với một thế giới tâm linh, chỉ có những người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" mới có thể mở ra một cách bình thường..."

"Những thứ xuất hiện trong những căn phòng này có khả năng là giấc mơ của chủ cũ, có khả năng là một phần hòn đảo đáng sợ mà người này đã vượt qua. Ừm, dựa theo suy đoán này, thứ xuất hiện có thể là cảnh tượng do ký ức nào đó của người này đan xen tạo ra..."

Nói đến đây, Tương Bạch Miên cho ra một suy đoán như lẽ đương nhiên:

"Cảnh tượng phế tích thành phố kia đến từ một đoạn ký ức nào đó mà màn sương mù vàng xanh mang theo, một giấc mơ?"

Bạch Thần nghe vậy thì đôi mắt chợt ngưng lại:

"Chủ cũ của "Đồ nhát gan" từng đi qua phế tích đầm lầy Số 1?"

"Cũng có thể người này bắt đầu xuất phát từ chỗ đó." Tương Bạch Miên đưa ra một khả năng khác.

Khả năng này càng khiến Long Duyệt Hồng rợn tóc gáy.

Thương Kiến Diệu thì sờ cằm nói:

"Nếu là vậy, chỉ cần tìm được "người này" trong thành phố giấc mơ, thì có thể tiêu trừ hoàn toàn ảnh hưởng còn sót lại..."

"Đúng vậy, chủ nhân của giấc mơ này chính là sự đặc thù nhất trong cảnh tượng kiểu này." Long Duyệt Hồng suy tư vài giây, tỏ ý tán thành.

Hắn lại đưa ra một vấn đề:

"Nhưng phải đi đâu tìm? Người này sẽ ở chỗ nào của thành phố giấc mơ?"

Hắn vừa dứt lời, Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên hai miệng một lời đáp:

"Phòng thí nghiệm kia!"

Phòng thí nghiệm bí ẩn mà Kiều Sơ đã phá hủy!

Tương Bạch Miên lập tức mỉm cười với Thương Kiến Diệu, ý là mọi người thật ăn ý.

Giây kế tiếp cô thấy Thương Kiến Diệu đưa tay phải về phía mình.

Nụ cười của Tương Bạch Miên chợt cứng lại một giây, quai hàm hơi gồ lên, cô cũng giơ tay phải lên, đập tay một cái với Thương Kiến Diệu.

Sau khi thu tay về, cô vội vàng hỏi một vấn đề khác:

"Anh nghĩ thế nào mà lại bịt mắt để tìm ra màn sương mù màu vàng xanh kia?"

Thương Kiến Diệu giải thích khá nghiêm túc:

"Nếu tôi là người thức tỉnh lĩnh vực "Trang Sinh", thì nên thử tìm cách thích ứng với mọi hoàn cảnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận