Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1068: Hai địa điểm

"Tôi cũng cảm thấy rất hứng thú." Thương Kiến Diệu tỏ ý việc này có gì đáng ngạc nhiên: "Chỉ là nhìn số sách này có vẻ như rất chuyên nghiệp, tôi rảnh rỗi rồi mới nghiên cứu."

Tương Bạch Miên hoàn toàn không để ý đến câu trả lời của anh, tự mình nói:

"Kết hợp với thông tin chúng ta thu thập được lúc trước, tôi nghi ngờ người thức tỉnh và vùng cấm của thần linh đều là kết quả mà giới khoa học của thế giới cũ tìm ra trong lúc nghiên cứu sự bí ẩn của ý thức nhân loại."

"Ừm, phương hướng thật sự của viện nghiên cứu Số 8 rất có thể là bí ẩn về ý thức nhân loại, chứ không phải làm thế nào để thức tỉnh, đó chỉ là thành quả kèm theo. Lâm Toái đã xác định là nhà khoa học trẻ tuổi của công ty Phương Bắc, ủy viên Ban hạng mục quan trọng, tên lại xuất hiện trong buổi tọa đàm học thuật về lĩnh vực nghiên cứu gien ở trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu, ngang hàng với thầy Đỗ Hoành - nghi là nguyên viện trưởng của viện nghiên cứu Số 8, rất có thể là một trong những nhân viên nghiên cứu nòng cốt của viện nghiên cứu Số 8."

"Tôi vốn nghi ngờ cô ta là một trong mấy người "Phó viện trưởng", "Charlie", "Tiến sĩ" ở gần tòa tháp cao, không ngờ anh lại tìm thấy nhà cô ta trên con đường xa khu vực trung tâm, còn nhìn thấy ảnh của cô ta."

Cô không nói "Giáo sư Lý" là vì Lâm Toái họ Lâm, dù đối phương muốn dùng danh hiệu để tự xưng thì cùng lắm là "giáo sư" chứ không cố gắng thêm một cái họ giả.

"Chưa chắc." Thương Kiến Diệu "thành thực" phản bác: "Biết đâu ngôi hợp viện này không thuộc về Lâm Toái, chủ nhân là một nhân viên nghiên cứu khác trong viện nghiên cứu Số 8 thầm mến cô ta."

Anh công nhận phần suy đoán phía trước của Tương Bạch Miên.

Tương Bạch Miên nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói:

"Cũng không phải không có khả năng này."

Thương Kiến Diệu lập tức đắc ý:

"Lúc thế giới cũ bị hủy diệt, chủ nhân của hợp viện chết đi, nhưng tình cảm thầm kín dành cho Lâm Toái và chấp niệm khiến linh hồn anh ta không tan biến, biến thành hồn ma, quanh quẩn trong căn nhà ở "Thế giới mới"."

"Những âm thanh rất nhỏ mà tôi nghe thấy do anh ta gây ra!"

"Nhưng không phải anh vừa nói tiếng khóc hu hu rất giống của phụ nữ sao?" Tương Bạch Miên hỏi ngược lại.

Thương Kiến Diệu sửng sốt một giây rồi nói:

"Ai nói phụ nữ không thể thầm mến phụ nữ?"

Anh nói rất hùng hồn.

Tương Bạch Miên hết lời chống đỡ.

Lúc này tư duy của Thương Kiến Diệu chợt nhảy cóc, anh thay đổi đề tài:

"Tôi cảm thấy cho dù Lâm Toái thực sự còn sống, là một trong những vị cường giả "Thế giới mới" của viện nghiên cứu Số 8, cùng lắm là chọn một trong hai người "Charlie" và "Tiến sĩ", những người khác có thể loại trừ."

Các cường giả "Thế giới mới" ở viện nghiên cứu Số 8 đều mất nhiều năm mới dần dần thăng cấp sau khi thế giới cũ bị hủy diệt.

"Vì sao loại trừ "Phó viện trưởng"?" Tương Bạch Miên hỏi.

Thương Kiến Diệu trả lời như đã dự liệu từ trước:

"Phó viện trưởng hẳn là Orc, ông ta là phó chủ tịch của công ty Phương Bắc, phó chủ nhiệm ủy ban hạng mục quan trọng."

Mà quan hệ giữa công ty Phương Bắc và viện nghiên cứu Số 8 hiện giờ không cần nói cũng biết.

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng, không thảo luận đề tài tạm thời không có đầu mối nào khác này nữa.

Cân nhắc đến việc tiêu hao tinh thần, cô nói với Thương Kiến Diệu:

"Tiếp theo tôi muốn cần anh đến hai nơi thăm dò giúp tôi."

"Hai nơi nào?" Thương Kiến Diệu biểu hiện ra không giống như Tương Bạch Miên nhờ anh đi làm mà là bản thân anh xung phong muốn làm.

Mặc dù Tương Bạch Miên mù đường nhưng trí nhớ tương đối tốt, lại có vi mạch phụ trợ và hệ thống thiết bị khung xương quân dụng cung cấp sự hỗ trợ, cô nhanh chóng cụ thể hóa ra một con đường và kiến trúc đã thăm dò lúc trước.

Đương nhiên, trong quá trình này, cô không thể tránh khỏi xuất hiện một vài ký ức hỗn loạn, dù sao không ít nơi cô đi qua do lạc đường cho nên không nắm được chính xác lắm.

Nhưng trong vi mạch phụ trợ và thiết bị khung xương quân dụng có ghi lại hoàn chỉnh, thậm chí cả ảnh chụp ban đêm khi cô nhìn từ trên cao xuống cũng có.

Cô chỉ vào một chỗ rồi nói:

"Anh đến vị trí đối ứng ở "Thế giới mới" xem có kiến trúc gì, bên trong có gì bất thường."

"Lúc trước tôi chống tay lên tường định nhảy lên nóc nhà thì lại trực tiếp xuyên qua bức tường..." Tương Bạch Miên kể lại đơn giản những gì mình gặp phải, gồm cả việc cuối cùng tòa nhà lại biến thành vật thật.

Thương Kiến Diệu nghe vậy thì hai mắt sáng lên, tỏ vẻ tiếc nuối vì mình không được trải nghiệm chuyện tương tự.

"Được lát nữa tôi đi xem." Anh đồng ý.

Sau đó Tương Bạch Miên lại chỉ về một hướng khác:

"Chỗ này là nơi có những ngọn đèn sáng lên xung quanh tòa tháp cao bên ngoài hiện thực, anh đến nơi tương ứng trong "Thế giới mới" điều tra thử xem có ai hoặc có kiến trúc nào không."

Thương Kiến Diệu "ừm" hai tiếng, nghiêm túc nhớ lại vị trí cụ thể của hai địa điểm, sau đó đối chiếu với bố cục ở "Thế giới mới".

Đợi anh hoàn thành xong việc này, Tương Bạch Miên kết thúc cuộc trao đổi.

Thương Kiến Diệu lập tức đi tới trước hai hàng giá sách, rút ra quyển sách liên quan đến ý thức nhân loại, nhanh chóng lật xem.

Anh không xem nội dung cụ thể, chỉ kiểm tra bên trong có kèm giấy tờ gì không, có bút ký viết lại vào chỗ trống giữa các trang sách không.

Việc này tốn của Thương Kiến Diệu gần nửa tiếng đồng hồ, nhưng không phát hiện thấy bất cứ thứ gì.

Anh lại chuyển sang phòng khác, cẩn thận lục soát.

Tuy rằng xác suất cao là công cốc, nhưng có những thời điểm Thương Kiến Diệu kiên trì hơn người, kiên trì đến mức biến thái.

Rốt cuộc không thu hoạch được gì, anh rời khỏi khu hợp viện, phân biệt phương hướng, tìm kiếm địa điểm đầu tiên mà Tương Bạch Miên nói.

Thương Kiến Diệu không bị mù đường, sau khi vòng qua khá nhiều con đường có mấy ngọn đèn, không mất bao lâu đã tới vị trí tương ứng.

Xuất hiện trước mắt anh là một quảng trường nhỏ, trên quảng trường có dựng những cây cột đá trang nhã và những bức tượng có đặc điểm của riêng mình.

Đây là những bậc hiền triết thuộc về thế giới cũ, có người Đất Xám cũng có người Hồng Hà, Thương Kiến Diệu từng gặp trong sách giáo khoa và tư liệu giải trí của thế giới cũ, sẽ không nhận nhầm.

"Không có gì kỳ lạ." Đi xuyên qua giữa những cột đá và những bức tượng, cũng đưa tay chạm vào phía ngoài chúng, Thương Kiến Diệu thất vọng tự nói một câu.

Thương Kiến Diệu "thâm độc cay nghiệt" cười nhạo đồng bạn:

"Nếu bí mật của "Thế giới mới" dễ bị phát hiện như vậy thì còn đến lượt chúng ta sao?"

"Đúng vậy đúng vậy." Thương Kiến Diệu phụ họa.

Họ nhớ kỹ tình huống nơi này, quay sang đi đến địa điểm thứ hai là Tương Bạch Miên nói, cũng chính là con đường có từng ngọn đèn sáng lên phía bên ngoài tòa tháp cao.

Giống như lúc trước, Thương Kiến Diệu đi trong bóng tối, cố gắng tránh xa những nơi có ánh đèn, tránh cho việc trao đổi giữa người với người sẽ làm giảm tốc độ tra xét của anh.

Không biết qua bao lâu, anh rốt cuộc cũng đi vòng tới lối vào con đường, từ xa nhìn thấy địa điểm mục tiêu.

Nơi đó có một tòa nhà màu xanh xám bốn tầng, phong cách tổng thể khá xa xưa.

Trên tầng cao nhất của tòa nhà có một ngọn đèn huỳnh quang được bật sáng, nhưng trên cửa sổ không chiếu ra bóng người nào.

"Ở đây cũng có đèn." Thương Kiến Diệu vừa tự nói vừa lùi về phía sau một bước.

Thương Kiến Diệu "lỗ mãng" bất mãn hỏi:

"Vì sao không đi thẳng qua đó?"

Bởi vì hành động ở hợp viện nên anh ta đã bị tập thể hợp sức trấn áp.

"Ai biết người bên trong kia có thân thiện như Jacob hay không, hay là ác ma muốn tìm thêm mấy viên pin, chúng ta phải quan sát cẩn thận một hồi rồi mới quyết định". Thương Kiến Diệu "thâm độc cay nghiệt" giận dữ đáp.

Thương Kiến Diệu "bình tĩnh lí trí" vuốt cầm:

"Chúng ta tìm một căn nhà, là loại căn nhà có thể nhìn thấy cổng của địa điểm mục tiêu, nhưng không quá gần, tránh bị chú ý thấy."

"Sau đó quan sát khách đến thăm, xác định thân phận của chủ nhân."

"Xác định thế nào?" Thương Kiến Diệu "coi trọng tình cảm" nghi hoặc hỏi: "Những người khách đến thăm chúng ta chưa chắc đã biết."

Thương Kiến Diệu "thâm độc cay nghiệt" cười ha ha:

"Quan sát xem khách đến thăm lúc rời đi có đi một mình không, nếu như chỉ có một mình thì tìm cơ hội đuổi theo, trở thành "bạn bè", từ miệng người đó xác nhận thân phận chủ nhân."

"Nhưng làm thế nào để theo dõi mà không bị phát hiện?" Thương Kiến Diệu "thành thực" giơ ngón tay chỉ lên đèn đường đang sáng.

Tất cả Thương Kiến Diệu đều rơi vào im lặng.

Cuối cùng, Thương Kiến Diệu "lỗ mãng" dứt khoát đưa ra quyết định:

"Cứ quan sát trước rồi tính!"

Họ quan sát địa hình, tiến vào một ngôi nhà cao tầng bị bóng tối bao phủ ở đầu phố, lên tầng sáu.

Ánh đèn huỳnh quang ở cửa sổ tương ứng theo đó sáng lên.

Thương Kiến Diệu đứng ở nơi kín đáo, xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh, quan xác địa điểm mục tiêu ở chênh chếch đối diện.

Anh có thử che giấu ý thức bản thân nhưng việc này không có bất cứ tác dụng nào.

Tương Bạch Miên đứng dậy, nhìn Thương Kiến Diệu đang dựa vào tường và thùng gỗ đựng đầu đạn hạt nhân, trong đầu lóe lên một ý tưởng.

Cô nhanh chóng đưa ra quyết định, định chuyển toàn bộ vật tư trong xe jeep đến đây.

Điều này có thể giúp cô tiết kiệm thời gian qua lại giữa đường hầm và xe jeep một cách hữu hiệu, giúp cô có nhiều tinh lực ra vào thăm dò thành phố nhỏ kia hơn.

Đồng thời còn giảm thiểu số lần lạc đường.

"Phù." Tương Bạch Miên thở hắt ra, tự giễu trong lòng: "Thực ra mình hoàn toàn không cần mạo hiểm vào thăm dò, cứ chờ "Này" có thu hoạch, đợi mây mù bao phủ trên thông tin tản đi rồi lại thử tiếp, nhưng thực sự không muốn kéo chân anh ta, hơn nữa phát hiện ra điều bất thường ở bên ngoài, tìm được đầu mối cũng có sự trợ giúp lớn cho "Này"."

Sau khi thuyết phục mình một hồi, Tương Bạch Miên vẫn mặc thiết bị khung xương quân dụng, đi ra phía ngoài viện nghiên cứu Số 8.

Qua mấy lần lạc đường, cô chuyển toàn bộ vật tư đến bên cạnh Thương Kiến Diệu và đầu đạn hạt nhân, giấu xe jeep ở một địa điểm kín đáo bên ngoài.

Làm xong mọi việc, cô tìm chỗ sạc điện, dựa tường ngồi xuống, tiến vào "Biển khởi nguồn".

Trong đại dương tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, Tương Bạch Miên tiếp tục bơi về phía xa hư vô mờ mịt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận