Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 881: Im lặng

Ngoại Thành Ô Bắc, trên một ngọn đồi bên cạnh bờ sông Nguyệt Lân.

Hứa Lam mặc quần áo bò, đội mũ vành rộng, hai bên người đều ở trong trạng thái đối xứng, đưa ánh mắt về phía chiếc máy tính bảng phía trước.

Nó lẳng lặng nằm dưới đất, bên ngoài màn hình tinh thể lỏng tỏa những tia sáng lấp lánh, ở giữa không trung ngưng tụ một bóng người khổng lồ.

Bóng người này như ẩn như hiện, khiến người ta không nhìn rõ, chỉ có thể gắng gượng phân biệt ra có đầu, có mặt, có mũi, có miệng, có hai tay, có thân người, giống như một con người bị phóng to gấp mười mấy lần.

Tổng thể mà nói, giống như thần linh từ trên trời giáng xuống, hoặc là ác ma từ vực sâu bò ra.

"Tiến sĩ" quả thực đã trở về từ "Thế giới mới", nhưng ông ta chỉ có thể trở về trong cơ thể đang nằm ở viện nghiên cứu Số 8 của mình.

Mà đa số phương tiện giao thông thời kỳ này đều không thể tải nổi ông ta, sau khi nhận được tin tức trong mấy tiếng đồng hồ ông ta chạy tới Ô Bắc.

Máy bay phản lực có thể dùng được, nhưng mục tiêu quá rõ ràng, vừa tiến vào không phận của "Quân cứu thế", khả năng cao là sẽ bị đạn đạo đánh chặn, vô cùng mất an toàn.

Cho nên "Tiến sĩ" vẫn lựa chọn dựa vào việc bản thân kiểm soát điện từ, thông qua máy tính bảng trong tay Hứa Lam, gây ảnh hưởng đến mục tiêu ở Ô Bắc.

Đương nhiên, so với lúc trước, ông ta đã hoàn toàn trở về, dựa vào phương pháp này để đưa ra uy hiếp mức độ chắc chắn lớn hơn rất nhiều, hoàn toàn có thể mang đến "Bệnh vô tâm" trong một phạm vi nhất định, chỉ là cường độ có sự chênh lệch khá lớn so với việc chân thân tự mình đến.

Nếu như đám người ủy viên Hoàng, Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu ở lại Ô Bắc, tập trung một chỗ với lực lượng chiến sĩ đông đảo, "Tiến sĩ" thực sự không có cách làm gì họ, bởi vì nếu như ý thức nhân loại tập trung lại với nhau, hơn nữa có nhiều người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" chống đỡ, ông ta gây ảnh hưởng tầm xa khó có thể khiến cho "Bệnh vô tâm" phát tán, đạt được mục đích đã định, chỉ có thể giống như ở thành phố Ban Sơ, để tinh thần mọi người trở nên suy nhược, nửa đêm mơ thấy ác mộng, ngày thứ hai lần lượt bị đau đầu, buồn nôn.

Nếu không ai quan tâm, để tình huống này tiếp tục kéo dài hơn một tháng, khiến tinh thần người bị ảnh hưởng ngày càng kém đi, "Bệnh vô tâm" vẫn có khả năng bùng phát, nhưng nơi này là Ô Bắc, là một trong những thành phố trọng tâm của "Quân cứu thế", làm sao không có ai để ý?

Nếu như "Tổ điều tra cũ" không phát hiện ra nguy hiểm, "Tiến sĩ" còn có thể để Hứa Lam lặng lẽ lẻn vào Ô Bắc, trước khi chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về tính đối xứng phát tác, giúp mình tìm cơ hội, dùng thủ đoạn khác để đột kích mục tiêu, nhưng đám người Thương Kiến Diệu Tương Bạch Miên thực sự quá cảnh giác.

"Tiến sĩ" hết cách, chỉ đành "đánh rắn động cỏ".

Ông ta nhờ các đồng nghiệp trong "Thế giới mới" giúp đỡ, trong thời gian ngắn vây khốn vị đang ngủ say ở Ô Bắc kia, kể một câu chuyện về chân thân của một cường giả "Thế giới mới" sẽ tấn công, dùng việc này đánh động lãnh đạo của "Quân cứu thế", để họ nhanh chóng sơ tán dân chúng, cho các nhân vật quan trọng rút lui theo nhóm.

Như vậy hiệu ứng tập trung bị phá vỡ, "Tiến sĩ" có thể lần lượt khiến từng tiểu đội rút lui bị nhiễm "Bệnh vô tâm".

Đây chính là nguyên nhân sau khi vị ngủ say ở Ô Bắc kia không liên lạc được, ông ta vẫn chậm chạp không phát động tấn công, để dành thời gian cho dân chúng Ô Bắc sơ tán.

Bình thường nếu muốn tập kích, vào lúc "Tiến sĩ" sắp ra tay, các đồng nghiệp của ông ta ở "Thế giới mới" mới đột nhiên gây khó dễ, không cho "Quân cứu thế" có cơ hội phản ứng lại.

Tuy bị phạm vi năng lực và tốc độ rút lui của trực thăng hạn chế, "Tiến sĩ" cho rằng mình chỉ kịp đến ảnh hưởng tới ba đến bốn đội ngũ, nhưng không sao, xác suất gần năm mươi phần trăm vẫn rất khả quan, hơn nữa sau đó còn có thể bảo Hứa Lam tiếp tục đuổi theo mục tiêu, dù sao vị ngủ say ở Ô Bắc kia và đối tượng tiêu diệt chủ yếu của ông ta chắc chắn không đi cùng một đường, tránh để người ta một lưới bắt hết.

Đến lúc đó, cho dù các cường giả khác của "Quân cứu thế" có kịp thời hóa giải cảnh bị vây hãm của vị ở Ô Bắc kia, sau khi trở về người đó cũng không kịp giúp đỡ "Tổ điều tra cũ"!

Trong lúc suy nghĩ, bóng người khổng lồ chui ra từ máy tính bảng kia đưa mắt nhìn về phía một chiếc trực thăng vũ trang sắp thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của mình.

Trên chiếc trực thăng số năm, bất kể là các chiến sĩ của "Quân cứu thế", hay là các thành viên của "Tổ điều tra cũ" đều ngồi thẳng lưng, chờ đợi đòn tập kích có lẽ sẽ đến, hoặc có lẽ sẽ không đến.

Tương Bạch Miên đang run lên cầm cập, điều chỉnh tâm trạng để bản thân cực kỳ tập trung, không suy nghĩ về vấn đề có chết hay không, có mắc "Bệnh vô tâm" hay không nữa.

Cô chú ý vào việc kiểm soát trạng thái bản thân, vừa phát hiện có gì không đúng sẽ lập tức thử cảm ứng ngược lại kẻ địch, tranh thủ dựa vào việc kết nối ý thức, định vị đối phương.

Đến lúc đó, cho dù cô không thể tránh khỏi việc mắc "Bệnh vô tâm", vi mạch phụ trợ trong cánh tay nhân tạo của cô cũng có thể ghi lại thông tin tương ứng, chuyển về để Gnawa biết được.

Mà Gnawa là một người máy thông minh, chắc chắn sẽ không biến thành "Vô tâm giả", có thể căn cứ vào thông tin, phóng ra đạn tín hiệu về nơi chính xác, khiến cho đạn đạo phòng thủ của khu vực Ô Bắc bao phủ chỗ đó.

Đồng thời, Gnawa còn có thể hỗ trợ điều khiển trực thăng, sử dụng các vũ khí lắp đặt trên nó.

Tương Bạch Miên dự định như vậy, Thương Kiến Diệu cũng thế, Long Duyệt Hồng thì không có biện pháp gì, chỉ để mặc cho suy nghĩ lan man không mục đích: Nếu như thật sự bị mắc "Bệnh vô tâm", mình sẽ lựa chọn cái chết nhân đạo...

Không được, lỡ đâu qua vài năm nữa tìm được cách điều trị "Bệnh vô tâm" thì sao?

Ừm, bảo lão Gnawa nhốt bọn mình lại, chăm sóc bọn mình, đợi khoa học kĩ thuật tiến bộ.

Chỉ cần không chết thì vẫn còn hy vọng!

Long Duyệt Hồng mang theo ham muốn sống sót, nghiêng người sang, nhìn về phía Gnawa.

Đúng lúc hắn há miệng ra, cố gắng nói suy nghĩ của bản thân cho đồng đội biết, thì đầu Thương Kiến Diệu đột nhiên co giật đau đớn.

Là người thức tỉnh các bậc "Hành lang tâm linh", anh có khả năng chống đỡ loại ảnh hưởng này ở mức độ nhất định, vì vậy khiến cho kẻ địch càng dốc sức đối đãi.

Điều này khiến cho đám người Tương Bạch Miên còn chưa bị mắc "Bệnh vô tâm" trước, chỉ cảm thấy ánh sáng trong trực thăng tối đi một chút.

Thương Kiến Diệu biết mình không chống đỡ được bao lâu, lập tức đưa ý thức vào trong thế giới tâm linh của mình, sau đó xé vết rách đại diện cho Tiểu Xung có hoà trộn khí tức kỳ lạ của trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu ở trong "Biển khởi nguồn" đến mức cực hạn, đợi sự thay đổi.

Trong cơn đau đầu dữ dội và cảm giác mê man, Thương Kiến Diệu còn chưa kịp tiến vào "Hành lang tâm linh" đột nhiên thấy trong kẽ hở trên bàn tay phải của mình tỏa ra "bóng tối" đậm đặc.

Anh bất giác mở bàn tay ra, để lộ ngọc Phật ở bên trong.

Ngọc Phật màu xanh biếc như hồ nước kia trở nên hư ảo, giống như không có thực thể.

Mặt khác, nó không phát ra ánh sáng màu xanh biếc, mà là "bóng tối" dâng lên như thủy triều.

Bóng tối này chợt bùng lên, lập tức lấp đầy không gian trong trực thăng, cũng theo sự liên hệ vô hình, che kín bầu trời, bao phủ bóng người khổng lồ phía xa xa.

Trong mắt "Tiến sĩ" bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh: Trong bóng đêm đậm đặc, một bóng người phụ nữ cách một tấm bình phong nửa hở, lẳng lặng nhìn chăm chăm vào mình.

A!

Một tiếng hét thảm đầy sợ hãi vang vọng đến tận trời xanh, dường như kéo dài đến tận dãy núi phía Bắc, sâu vào trong Băng Nguyên.

Trong tiếng răng rắc, toàn bộ bóng người khổng lồ như hình chiếu kia biến mất trong chớp mắt, ngay cả chiếc máy tính bảng chống đỡ nó, bên ngoài màn hình cũng xuất hiện một vết nứt chằng chịt như mạng nhện.

Hứa Lam quỳ xuống đất, trái tim vì sợ hãi mà gần như ngừng đập, suýt chút nữa khiến cô ta bị dọa chết.

May là cô ta không phải là mục tiêu, chỉ là đối tượng bị liên lụy.

"Bóng tối" luôn ra nhanh chóng nhạt đi, không lâu sau quay trở về ngọc Phật.

Chỉ khoảng một hai giây, trong trực thăng số năm lại sáng lên.

Long Duyệt Hồng nhận thấy sự thay đổi này, lắc lắc đầu, phát hiện bản thân có thể suy tư.

"Kết thúc rồi? Không bị mắc "Bệnh vô tâm"..." Hắn cầm dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh", thốt lên.

Trong sự bất thường vừa rồi, dường như hắn cũng bị dọa sợ, từ bị liệt một chân trở thành cả người đều không thể nhúc nhích, cho đến bây giờ mới trở lại bình thường.

Nghe thấy Long Duyệt Hồng hỏi, đám người Tương Bạch Miên, Bạch Thần đều đưa ánh mắt về phía miếng ngọc Phật xanh biếc như hồ nước trong lòng bàn tay Thương Kiến Diệu.

Nó đã có cảm giác tồn tại, mượt mà cứng rắn.

Thương Kiến Diệu thở một hơi thật dài, cảm khái bằng giọng vui mừng:

"Tôi đã nói "bức tranh chư thiên Chấp tuế phù hộ" sẽ hữu dụng mà!"

Tương Bạch Miên muốn cho tên này một bạt tai, nhưng lại nhịn xuống.

Cô không để ý đến sự tồn tại của các chiến sĩ ra "Quân cứu thế" và phi công, lầm bầm như tự nói:

"U Cô giúp đỡ?"

Hiện giờ xem ra, trong hội nghị phổ giáo ở chợ Đá Đỏ, ánh nhìn của "U Cô" không chỉ mang đến sự thay đổi bất thường trong công ty thực phẩm Số 2 thành phố Thiết Sơn, còn tương đương với một tấm bùa hộ mệnh của "Tổ điều tra cũ".

Cũng phải, ngọc Phật mà bọn mình lấy được thực ra chẳng khác nào một chiếc chìa khóa mở ra sự bất thường còn lưu lại trong công ty thực phẩm Số 2 thành phố Thiết Sơn, cái nhìn của "U Cô" chỉ là dệt hoa trên gấm trong chuyện này, thực ra không cần thiết lắm... Mãi đến lúc này, Tương Bạch Miên mới hiểu ra.

Thương Kiến Diệu cúi đầu nhìn ngọc Phật trong lòng bàn tay, một lần nữa thở dài:

"Bây giờ hết rồi."

Bùa hộ mệnh mà "U Cô" cho đã dùng hết.

Nói xong, trên mặt Thương Kiến Diệu để lộ sự tiếc nuối rõ ràng:

"Sớm biết như vậy chúng ta không nên đi, đám người ủy viên Hoàng, lão Trương cũng sẽ không chết..."

Một lão chiến sĩ của "Quân cứu thế" ngồi ở hàng ghế trên nghe vậy, thở dài nói:

"Không cần áy náy, chuyện này các cậu không thể nào biết trước được."

"Đội trưởng Hoàng và trại trưởng Trương chết vì lí tưởng của mình, một cái chết có ý nghĩa!"

Để làm dịu tâm trạng của Thương Kiến Diệu, Tương Bạch Miên lại hỏi:

"Tiến sĩ thế nào rồi?"

Thương Kiến Diệu lắc đầu:

"Có lẽ bị dọa chết, cũng có lẽ bị dọa đến phát điên, hoặc là chỉ bị dọa đến mức bán thân bất toại."

Anh không thể nào xác nhận được tình huống của "Tiến sĩ", chỉ có thể xác định được một điểm: Trong thời gian ngắn vị này không thể gây ra sóng gió gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận