Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 911: Hy vọng

Bạch Thần theo hướng suy nghĩ của Thương Kiến Diệu, nói tiếp: "Có lẽ người nắm giữ "tín vật" của Phật môn đã chết trong trung tâm hồi phục người thực vật bệnh viện Nhân Huệ, những người còn sống sót hoặc là không biết rốt cuộc nhóm người mình vì sao lại đi được vào thành phố Đài thật, hoặc là đoán ra, nhưng không dám đến bệnh viện Nhân Huệ nữa, hy vọng có thể dùng biện pháp khác để thoát ra khỏi nơi này."

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng, nói bằng giọng điệu dẫn dắt:

"Nhân loại đều thích ỷ lại vào đường tắt, những người sống sót khỏi bệnh viện Nhân Huệ, sau khi thoát khỏi sự hoảng loạn ban đầu, có lẽ sẽ rút lui theo con đường quen thuộc nhất."

"Đến khi ra sát rìa thành phố, chắc hẳn họ phát hiện không thấy lối vào, bị cảnh tượng do núi lở đất lún tạo ra chôn vùi mất rồi."

"Như vậy, lối ra tương ứng ở đâu, hoặc nên nói những người sống sót sẽ quay trở về khu vực nào ở rìa thành phố?"

Gnawa là người đưa ra câu trả lời đầu tiên: "Nếu như nhóm người này thực sự là đội nghiên cứu khoa học của Quý Cường chồng Đinh Linh, nhìn từ thông tin chúng ta có được lúc trước, họ cũng giống chúng ta, đi đến đây từ phía tây nam."

Đây là thông tin mà "Tổ điều tra cũ" nghe được từ trạm nghỉ của "Quân cứu thế", nơi họ đã gặp được tăng lữ của "Ban khổ hạnh".

Long Duyệt Hồng nghe vậy chợt có linh cảm, thốt lên: "Họ đã tiến vào thành phố Đài thật từ chỗ chúng ta đi vào thành phố?"

"Cũng sẽ quay về nơi đó?"

Thương Kiến Diệu "thành thực" cười khẩy một tiếng:

"Anh đã quên lúc chúng ta tới cũng không hề thuận lợi sao?"

"Ở giữa gặp phải một khu vực bị sụt lún, phải dựa vào khung xương quân dụng, lão Gnawa và Đại Bạch mới không phải đi đường vòng, có thể đi thẳng vào thành phố từ hướng đó."

Tại sao lại đặt tôi song song với thiết bị khung xương quân dụng và lão Gnawa ? Nói cứ như lúc đó tôi không mặc thiết bị khung xương quân dụng vậy... Tương Bạch Miên nghi ngờ Thương Kiến Diệu đang miệt thị sức mạnh của mình có thể so với người máy thông minh, thiết bị khung xương quân dụng, đồng thời còn có chứng cứ.

Long Duyệt Hồng ủ rũ nhận ra sự sai sót của mình:

"Đúng vậy."

Hắn lập tức đưa ra đề nghị:

"Vậy chúng ta quay trở về khu vực sụt lún bên kia, xem đi đường vòng có thể vào thành phố từ chỗ nào."

Tương Bạch Miên lắc đầu nói:

"Không cần phức tạp như vậy."

"Anh suy nghĩ một chút, nghĩ theo logic của người bình thường chứ không phải là của "Này", anh trở về theo đường cũ, phát hiện lối vào đã bị vùi lấp, khó có thể vượt qua, sẽ làm như thế nào?"

Long Duyệt Hồng hít một hơi, ổn định tâm trạng, suy nghĩ một lát rồi nói:

"Vậy thì chắc chắn sẽ đổi một lối khác để ra khỏi thành phố, một thành phố lớn thế này làm sao chỉ có một lối ra chứ?"

Kéo tơ bóc kén đến mức độ này, suy nghĩ của hắn cũng dần rõ ràng:

"Sau khi phát hiện các lối ra đều không thể đi được, họ chắc hẳn sẽ chọn chỗ trông có hy vọng nhất, thử lót đường, bắc cầu, vượt qua chỗ sụt lún, đồng thời tìm kiếm trong các siêu thị gần đó, thu thập đồ ăn."

Lót đường bắc cầu mà hắn nói không phải là lót đường đắc cầu trên ý nghĩa thực sự, mà là ám chỉ các hành động như dọn dẹp chướng ngại vật, trải các tấm lót để đi qua khe rãnh.

"Cho nên việc bây giờ chúng ta cần làm là vòng một vòng ở rìa thành phố Đài, tìm những nơi có dấu vết lót đường bắc cầu. Những người còn sống sót khả năng cao đang ở gần đó, có xác suất vẫn còn sống." Tương Bạch Miên tiếp lời Long Duyệt Hồng, ra lệnh.

Lúc thế giới cũ bị hủy diệt, dân cư của thành phố Đài tử vong trong nháy mắt, hiện giờ trông có vẻ không ai còn sống sót, đồ ăn ở nơi này cũng không hề bị tiêu hao.

Đương nhiên, qua mấy chục năm, trong tình huống không có điện, rất nhiều đồ ăn đã hư thối, không thích hợp cho con người, nhưng loại thức ăn có thể bảo tồn lâu như đồ hộp đủ để một đội ngũ không còn lại mấy người sống sót thêm vài ba năm.

Bạch Thần nghe vậy, xoay tay lái, để xe jeep chạy về phía rìa thành phố.

Lúc này, Thương Kiến Diệu "dùng việc cứu vớt toàn bộ nhân loại làm nhiệm vụ, ghét ác như thù nói bằng giọng căm hận:

"Nếu không có trận oanh tạc của viện nghiên cứu Số 8, chúng ta tìm người sẽ dễ dàng hơn nhiều."

Tuy đạn đạo chủ yếu nhắm vào bệnh viện Nhân Huệ và trường cao đẳng Số 1 thành phố Đài, nhưng không thiếu những quả đạn đạo lệch sang nơi khác, nó có lẽ đã hủy đi dấu vết lót đường bắc cầu của những người sống sót kia.

"Còn chưa xác định là viện nghiên cứu Số 8 đâu." Tương Bạch Miên thuận miệng phản bác một câu: "Đây chỉ là suy đoán của chúng ta, cho rằng có khả năng rất cao, không loại trừ là do người khác làm."

Thương Kiến Diệu đã đổi nhân cách khác bật cười ha ha:

"Dù sao căn cứ của họ ở chỗ nào đó trên Băng Nguyên, vừa vặn trùng khớp."

"Cứ coi như là họ làm đi, đối với họ mà nói làm nhiều chuyện xấu như vậy, thêm một chuyện hay bớt một chuyện đều không là gì."

Nói đến đây, Thương Kiến Diệu trở nên hăng hái: "Những việc giống như phá hủy thánh địa Phật môn, đều có thể đổ lên đầu họ."

"Nghe thấy câu này, Long Duyệt Hồng nghiêng đầu liếc nhìn về phía trường cao đẳng Số 1 thành phố Đài, tâm trạng lập tức trở nên phức tạp.

Thánh địa Phật môn này cuối cùng cũng không tránh được số phận bị san bằng.

Cũng may Thương Kiến Diệu không chế giễu hắn, nói hắn miệng quạ đen, việc tốt không linh, việc xấu lại linh, mà đổ tội này lên đầu viện nghiên cứu Số 8.

Đúng vậy, đúng là do họ làm, là do họ phóng tên lửa đạn đạo phá hủy bệnh viện Nhân Huệ và trường cao đẳng Số 1 thành phố Đài! Long Duyệt Hồng từ từ tin chắc rằng việc này do viện nghiên cứu Số 8 làm ra.

Thành phố Đài có diện tích không nhỏ, hơn nữa rất nhiều con đường đã bị hư hại nghiêm trọng, "Tổ điều tra cũ" phải đến tận trưa mới đi được một vòng quanh rìa thành phố.

Trừ những nơi bị đạn đạo oanh tạc đã hoàn toàn thay đổi, những lối ra còn lại đều không có vết tích lót đường bắc cầu.

"Suy luận của chúng ta có vấn đề? Là chỗ nào sai?" Long Duyệt Hồng cảm thấy thất vọng, thu lại ánh mắt.

Hắn thà tin rằng đạn đạo đã phá hủy đầu mối.

Tương Bạch Miên cười nói:

"Không sao, bản thân việc suy luận lúc trước được thành lập trên mấy giả thiết, xuất hiện sai sót là chuyện hết sức bình thường."

"Không phải tôi thường nói sao? To gan đặt giả thiết, cẩn thận tìm chứng cứ, hiện giờ ít nhất chúng ta có thể loại bỏ được một khả năng."

"Lẽ nào không còn người khác sống sót, chỉ có duy nhất một người chạy ra khỏi bệnh viện Nhân Huệ, đi vào trường cao đẳng Số 1 thành phố Đài?" Bạch Thần tự hỏi.

Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút:

"Cũng có khả năng những người khác sống sót đã gặp phải biến cố trên đường, còn chưa kịp thử lót đường bắc cầu thì đã lần lượt mất mạng."

"Vậy thì phiền toái rồi." Người đánh giá chính là Gnawa.

Bởi vì như vậy muốn tìm được dấu vết do người sống sót để lại trong thành phố Đài đã bị đạn đạo oanh tạc không khác gì mò kim đáy biển, chỗ nào cũng có khả năng.

"Đúng vậy đúng vậy." Thương Kiến Diệu phụ họa: "Những người sống sót này có khả năng đã trốn ra khỏi bệnh viện Nhân Huệ, trên đường quay trở về lại xảy ra chuyện, cũng có thể gặp phải biến cố trong lúc đang đi tìm lối ra khác."

Tương Bạch Miên trầm ngâm một chút rồi nói:

"Làm hết sức mình, nghe theo ý trời đi."

"Bây giờ chúng ta dùng biện pháp thô sơ: rời khỏi thành phố Đài, đi về phía khu vực sụt lún kia, sau đó lựa chọn đi đường vòng, lái về phía bệnh viện Nhân Huệ, xem trên đường có phát hiện ra điều gì không."

"Nếu như vẫn không có thu hoạch, vậy thì ngày mai sẽ báo cáo với công ty địa điểm mục tiêu đã bị hủy, đồng thời báo cho công ty biết, chúng ta sắp quay về."

"Được!" Long Duyệt Hồng trả lời vô cùng dứt khoát.

Hắn cảm thấy hành động có điểm kết thúc rồi.

Sau mấy tiếng đồng hồ, "Tổ điều tra cũ" dựa theo kế hoạch đã định, vòng trở về rìa thành phố.

Từng tòa kiến trúc đứng sừng sững ở nơi đó đập vào tầm mắt họ, con ngươi đám người Tương Bạch Miên đồng thời phóng to.

Bên ngoài một tòa nhà cao tầng màu vàng xám, có một cửa sổ và bức tường xung quanh nó bị nhuộm màu đỏ chót.

Cho dù nhìn từ đằng xa, nó cũng vô cùng bắt mắt.

Thực ra lúc trước "Tổ điều tra cũ" đã đi đến lối vào này, nhưng chỉ kiểm tra xem có dấu vết lót đường bắc cầu hay không, chưa từng nhìn vào khu nhà phía xa xa.

"Là dùng sơn hắt vào." Qua vài giây, giọng nói mang cảm giác âm thanh điện tử hợp thành của Gnawa vang lên.

Nếu là máu, trừ phi vừa mới lấy được không lâu, nếu không chắc chắn sẽ bị oxy hóa, biến thành màu đen.

Bạch Thần suy nghĩ một chút rồi nói:

"Cảm giác như tín hiệu cầu cứu..."

Có một vài dân du cư hoang dã khi bị nhốt ở một nơi, bởi vì không biết chữ, hoặc là không khẳng định người đi qua có biết chữ hay không, thường lựa chọn dùng màu đỏ chót để thu hút sự chú ý.

Long Duyệt Hồng chợt có linh cảm:

"Những người còn sống sót kia làm ra?"

"Họ vào thành phố từ nơi này, cho rằng về sau những người khác cũng sẽ vào thành phố từ nơi này."

Vì vậy đã lựa chọn tạo ra tín hiệu cầu cứu ở chỗ này.

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu hiếm khi thấy vỗ tay cho Long Duyệt Hồng.

Tương Bạch Miên suy nghĩ vài giây rồi nói:

"Đi qua xem sao, cẩn thận một chút."

"Chuẩn bị theo tiêu chuẩn có khả năng gặp phải tiếp điểm "Thế giới mới" hoặc là sinh vật biến dị mạnh mẽ, "Vô tâm giả" cao cấp."

Không lâu sau, "Tổ điều tra cũ" đã đi đến phía dưới tòa nhà, Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu, Bạch Thần mặc thiết bị khung xương quân dụng, Long Duyệt Hồng và Gnawa thì mặc áo giáp thông minh sinh học.

Sau đó Bạch Thần, Long Duyệt Hồng đi đến tòa nhà đối diện, tìm vị trí thích hợp để ngắm bắn và dùng hỏa lực yểm trợ.

Gnawa ở lại dưới lầu, một mặt trông coi xe jeep, mặt khác chuẩn bị tiếp ứng cho đồng đội.

Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu vũ trang đầy đủ leo lên cầu thang, thuận lợi đi đến tầng 32 nơi có cửa sổ được sơn đỏ.

Căn phòng tương ứng khép hờ cửa, có mùi mốc meo tỏa ra.

Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.

Họ xuất phát từ góc độ của mình, xác nhận bên trong không có nhân loại, nhân loại còn sống.

Dựa vào chức năng phòng chống và lọc khí độc trong mũ giáp của thiết bị khung xương quân dụng, hai người tài cao mật lớn đẩy cánh cửa ra đi vào phòng.

Đây là một căn nhà chung cư bình thường, có đầy đủ bàn ghế, sofa, ti vi.

Vị trí gần cánh cửa sổ màu đỏ có đặt một chiếc máy tính, máy tính đặt trên bàn toàn là vết bẩn.

Phía trước bàn, trên chiếc ghế gần cửa có một thi thể mặc quần áo thẫm màu đang ngồi.

Người này đang nằm sấp trên bàn máy tính, cổ và đầu đã biến thành xương trắng.

Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đi từng bước tới gần, khi đến bên cạnh mới phát hiện giữa đùi và eo của thi thể kia có đặt một chiếc ba lô vải bạt màu xanh lục, dưới đất bên cạnh có một khẩu Ô Bắc 7 đang lẳng lặng nằm đó.

Mà ngoại trừ thi thể này, xung quanh không còn bộ hài cốt nào khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận