Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 653: Tiếng gõ cửa

Tiếng gõ cửa hơi trầm đục vang vọng trong căn phòng không tính là quá lớn, dường như đang gõ thẳng vào lòng mỗi người.

Lại nữa rồi... Tim Long Duyệt Hồng đập rất nhanh.

Vẫn chưa dừng!

Tương Bạch Miên nhíu mày suy tư, nói với Thương Kiến Diệu:

"Lớn tiếng hỏi là ai đi."

Cô muốn thông qua cách này để gây sự chú ý với các tăng lữ cùng tầng, để những "Người viên giác" có bản lĩnh gì thì sử dụng bản lĩnh ấy, giải quyết triệt để chuyện quỷ quái này đi.

Thương Kiến Diệu ở bên cạnh cửa phòng mở cổ họng hết cỡ:

"Ai đấy?"

Giọng của anh truyền ra ngoài, không ai đáp lại, cũng không có tiếng vọng, dường như bên ngoài là vực sâu nhìn không thấy đáy.

"Cộc!"

Lại một tiếng gõ cửa nữa vang lên, cửa phòng bằng gỗ dường như hơi rung lắc.

Nếu không mở cửa, không cảm ứng, chỉ dự vào hiện tượng này, trong đầu Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu có thể tự nhiên hiện ra hình ảnh một người đang đứng ngoài cửa.

Hắn chỉ cách Thương Kiến Diệu một cánh cửa.

"Hình như âm thanh không thể truyền đi quá xa." Bạch Thần cũng ở bên cạnh cửa, nói ra cảm nhận vừa rồi.

"Chúng ta bị cô lập rồi, bị cách ly rồi?" Long Duyệt Hồng vô cùng căng thẳng.

Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút rồi nói:

"Nếu quả thật có ai lợi dụng năng lực can thiệp vật chất để thao túng không khí, thay đổi áp suất gió, bắt chước động tĩnh của tiếng gõ cửa, vậy thì hắn cũng có thể giới hạn âm thanh chỉ ở xung quanh đây."

"Cộc!"

Tương Bạch Miên vừa dứt lời, cửa phòng lại động đậy một chút.

Người ngoài cửa dường như không đợi được nữa, muốn đi vào trong.

"Mở cửa không?" Thương Kiến Diệu trưng cầu ý kiến của tổ trưởng.

Tương Bạch Miên trầm ngâm rồi nói:

"Đợi đã."

Lần này chờ gần nửa tiếng đồng hồ, ngoài cửa yên ắng, không còn tiếng động nào vang lên.

Người gõ cửa chờ đợi quá lâu dường như đã hoàn toàn bỏ cuộc.

Tương Bạch Miên xoay ngươi xuống giường, đi đến cửa, chăm chú cảm ứng một hồi:

"Tôi thử mở cửa, mọi người chuẩn bị đề phòng."

Bạch Thần lùi lại hai bước, chĩa súng trong tay về phía cánh cửa gỗ, Long Duyệt Hồng cũng làm động tác tương tự, chỉ có điều hắn ở trước giường cách cửa xa hơn.

Trong tay Thương Kiến Diệu ngoài vũ khí và đèn pin thì còn có một cái gương.

Thấy Tương Bạch Miên nhìn về phía mình, anh nghiêm túc giải thích:

"Đây là thứ học được từ quán chủ Châu, lỡ đâu là ma thật thì soa?"

Nhưng chiêu này của quán chủ Châu không phải dùng để đối phó với ma... Tương Bạch Miên chậm rãi hít vào một hơi rồi thở ra.

Tay trái cô khẽ nhấc lên, dùng tay phải đang cầm "Rêu băng" vặn chốt cửa, kéo về phía sau.

Ánh đèn đường phía xa xa xuyên qua khe hở đang từ từ mở rộng, lọt vào trong phòng, khiến gương mặt của các thành viên "Tổ điều tra cũ" phủ lên một lớp ánh sáng và bóng tối đan xen.

Trên hành lang không có ai đi lại, ngay cả nơi đèn đường không chiếu tới, bóng đêm dường như cũng đã ngủ say.

"Quả thực là không có ai." Tương Bạch Miên tỉ mỉ quan sát một hồi, đưa ra một kết luận như thế.

Cô cẩn thận đóng cửa phòng lại, xem tiếp theo còn tiếng gõ cửa không.

"Tổ điều tra cũ" lại đơn hơn nửa tiếng nữa, không còn tiếng "cộc" vang lên.

Điều này khiến họ cảm thấy những gì vừa trải qua chỉ là ảo ảnh trong mơ.

Nếu không phải Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu và Bạch Thần vẫn còn đợi ở đó, Long Duyệt Hồng chắc chắn sẽ cho rằng không có tiếng gõ cửa nào cả, tất cả đều là ảo giác của mình.

"Xem ra là yên tình rồi..." Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng.

Bạch Thần nhíu mày nói:

""Người" kia rốt cuộc vì sao lại gõ cửa?"

"Hắn không làm gì đã "đi rồi"..."

"Lẽ nào chúng ta mở cửa sau ba tiếng "cộc" nên đã gặp phải chuyện không tốt gì?"

Thương Kiến Diệu mỉm cười:

"Từ khi nào thì cô sinh ra ảo giác chúng ta không gặp chuyện không tốt?"

"Có lẽ chúng ta đã bất tri bất giác bị ảnh hưởng, nhưng còn chưa phát tác, giống như lúc ở di tích Số 13 khu đất hoang."

Nhớ đến chuyện bị Ngô Mông bí mật ảnh hưởng mà ba "thợ săn" đã tự sát, Long Duyệt Hồng không nhịn được rùng mình một cái.

"Không thể nào..."

"Không loại trừ khả năng này." Tương Bạch Miên không dám khinh thường chuyện này: "Dù sao chúng ta cũng thay phiên trực đêm, canh chừng lẫn nhau chút, vừa phát hiện có gì bất thường thì lập tức nhắc nhở đối phương."

Ở phương diện này, họ vẫn có kinh nghiệm nhất định.

"Garibaldi" Giuseppe vẫn bị trói, được hưởng đãi ngộ đút cho ăn, nói xen vào một câu với giọng không lớn lắm:

"Tôi cảm thấy không cần lo lắng như bậy."

"Nơi này là tổng bộ của "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh", ma quỷ dạng gì cũng không gây ra được sóng gió ở đây."

"Lúc một vài nơi ở thành phố Ban Sơ xảy ra "chuyện ma quỷ", thường sẽ mời tăng lữ "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh" tới thanh lọc."

"Chỉ sợ không phải ma." Tương Bạch Miên thở dài.

Cô không giải thích thêm với Giuseppe, tự nói tiếp:

"Thật sự có bất thường, có thể báo cho tăng lữ "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh" biết, mời họ hỗ trợ."

"Nếu không có thứ gì lặng lẽ ẩn nấp gây ảnh hưởng, thì chuyện vừa xảy ra, trọng điểm chính là hành động "gõ cửa" này, ừm, nó với lặng lẽ ẩn nấp gây ảnh hưởng cũng không tồn tại mâu thuẫn, nếu Ngô Mông có thể lợi dụng sóng điện để truyền sức mạnh thì vị vừa rồi dựa vào tiếng đập cửa để gây ảnh hưởng cũng không khó khiến người ta tiếp nhận."

"Ngoài ra, "gõ cửa" có lẽ là muốn gửi lại cho chúng ta chút tin tức nào đó, giống như tờ giấy kẹp trong kinh thư."

Tương Bạch Miên liên hệ chuyện "gõ cửa" vừa rồi và "danh sách thánh địa" lại với nhau.

Dù sao đây là những chuyện xảy ra sau khi họ tiến vào miếu Sikhara, tự mắt nhìn thấy thủ tịch viên tịch.

"Gửi lại tin tức..." Bạch Thần khẽ đảo mắt: "Tổ hợp đầu tiên là bảy tiếng gõ cửa, tổ hợp sau đó là ba tiếng, điều này đại diện cho cái gì?"

"Tổ điều tra cũ" có chương trình học chuyên môn về huấn luyện ám hiệu, tiếp thu tri thức về phương diện mật mã.

"Từ góc độ đơn giản và trực tiếp mà nói, đại diện cho hai số "bảy" và "ba"." Tương Bạch Miên trả lời: "Nếu muốn gửi lại tin tức cho người ngoài như chúng ta, sẽ không quá phức tạp."

"Ba, bảy..." Long Duyệt Hồng bắt đầu suy tư về ý nghĩa của hai con số này.

"Hơn nữa bây giờ là rạng sáng." Thương Kiến Diệu đưa ra suy nghĩ của mình như đã "có dự tính trong lòng": "Đáp án chính là bảy ngày sau, ba giờ sáng, đến gặp hắn."

"Anh cho là gõ đầu anh ba cái à?" Tương Bạch Miên không nhịn được.

Chuyện tương ứng, cô đã chia sẻ xong xuôi trong nội bộ "Tổ điều tra cũ".

Không đợi Thương Kiến Diệu đáp lại, cô lại hỏi thêm:

"Cho nên, đi đâu gặp?"

"Không biết." Thương Kiến Diệu trả lời vô cùng thẳng thắn.

Long Duyệt Hồng lại nghĩ lý do giúp:

"Có thể là bảy ngày nữa, ba giờ sáng, hắn sẽ đến nơi này tìm chúng ta một lần nữa?"

"Vậy vừa rồi sao không đi thẳng vào, còn phải chờ bảy ngày nữa?" Tương Bạch Miên thành thạo chỉ ra sơ hở.

Long Duyệt Hồng cứng họng, không trả lời được.

"Nhưng dựa theo logic này của anh." Bạch Thần cũng tham gia thảo luận: "Hắn muốn gửi tin tức gì thì cứ đi thẳng vào là được rồi, vì sao còn phải thông qua cách gõ cửa để lưu lại ám hiệu?"

"Đây đúng là một vấn đề." Tương Bạch Miên gật đầu: "Có lẽ vị gõ cửa kia không thể trao đổi trực tiếp với chúng ta, chỉ có thể thông qua cách nào, à, cho nên không loại trừ khả năng bảy ngày nữa, hắn có thể nói chuyện với chúng ta, đến thăm vào ba giờ sáng, nhưng vì sao hắn còn phải gõ cửa trước, không kiên nhẫn thêm chút, đợi luôn đến lúc đó?"

"Nghi thức!" Thương Kiến Diệu giành lời: "Trạng thái của hắn đặc thù, phải hoàn thành việc gõ cửa thì bảy ngày sau mới có thể trao đổi với chúng ta."

Bạch Thần đưa ra một khả năng khác:

"Biết đâu hắn sợ mấy ngày nữa chúng ta sẽ trốn ra khỏi Sikhara."

Tương Bạch Miên khẽ gật đầu:

"Hai cách giải thích này đều có sự hợp lý nhất định, cách duy nhất kiểm chứng chính là đợi đến bảy ngày nữa."

Nói đến đây, Tương Bạch Miên ngẩng đầu nhìn trần nhà:

"Có lẽ hai chữ số "bảy" và "ba" này còn có ý nghĩa khác."

"Xuất phát từ góc độ của "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh", "bảy" đại diện cho bảy cấp phù đồ, cũng đại diện cho ngôi miếu cao bảy tầng Sikhara này, đại diện tầng trên đầu chúng ta đây."

Việc này rất hợp lý... Long Duyệt Hồng khẽ gật đầu một cái.

So với suy đoán vô căn cứ vừa rồi của Thương Kiến Diệu, Tương Bạch Miên căn cứ vào đặc điểm của tổ chức phật giáo để đưa ra phán đoán nghe hợp lý hơn.

Tương Bạch Miên lại tiếp tục nói:

"Nếu "bảy" đại diện cho tầng thứ bảy của Sikhara, vậy thì "ba" có lẽ là số của một căn phòng nào đó trên tầng bảy."

"Người gõ cửa muốn chúng ta qua đó tìm hắn?"

Việc này... Long Duyệt Hồng và Bạch Thần liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy cách giải thích này có khả năng khá lớn.

"Đi ngay bây giờ?" Thương Kiến Diệu hăng hái hỏi.

Tương Bạch Miên im lặng một lúc lâu, nói:

"Không vội."

"Lỡ đâu là bẫy thì sao? Vị kia là tốt hay xấu, hiện giờ chưa thể phán đoán được, biết đâu... hắn không tiện trực tiếp đối đầu với đại sư Thiện Na Già, tranh đoạt chức thủ tịch, dùng cách này để dụ dỗ chúng ta qua đó, chỉ trích chúng ta làm trái quy định của miếu, liên lụy đến đại sư Thiện Na Già..."

"Có lẽ, sức mạnh của hắn bị giới hạn trong căn phòng kia, chỉ có thể để lọt một phần rất ít ra ngoài, phải dụ dỗ chúng ta đi vào mới có thể phát huy tác dụng..."

Nghe tổ trưởng đưa ra từng giả thiết, Long Duyệt Hồng cảm thấy vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.

Lúc này, Tương Bạch Miên nhìn quanh một vòng rồi nói:

"Đợi đến sáng, tìm cơ hội hỏi xem tầng thứ bảy của ngôi miếu này có cái gì, phòng số ba của ai ở, sau đó mới quyết định."

"Ừm, ngủ đi, người trực đêm canh lẫn nhau, đề phòng bất thường."

Cuộc thảo luận dừng ở đây, đêm nay "Tổ điều tra cũ" không gặp phải chuyện kỳ quái nữa.

...

Sáng sớm, hòa thượng trẻ tuổi lúc trước đưa cháo yến mạch và bánh mỳ nướng đến.

Tương Bạch Miên giả vờ tình cờ hỏi:

"Tầng cao nhất trong ngôi miếu của các anh có ai ở vậy? Buổi đêm hình như có tiếng động."

Hòa thượng trẻ tuổi nói với vẻ nghi ngờ:

"Không có ai ở cả."

"..." Giờ phút này Long Duyệt Hồng thực sự cảm nhận được cái gì gọi là truyện ma.

"Là nơi để điển tịch kinh thư à?" Tương Bạch Miên lại gặng hỏi thêm.

Hòa thượng trẻ tuổi gật đầu:

"Còn có điện nhỏ để thờ ngã phật Bồ Đề."

"Không có thế tự tại Như Lai?" Thương Kiến Diệu tò mò hỏi xen vào.

"Chúng tôi thờ ngã phật Bồ Đề là chính." Hòa thượng trẻ tuổi không giấu giếm những chuyện có thể hỏi thăm ở bất cứ đâu.

"Còn gì nữa không? Tầng bảy còn phòng gì không? Có lẽ là có chuột rồi?" Tương Bạch Miên bắt đầu bóng gió.

Hòa thượng trẻ tuổi suy nghĩ một chút:

"Không thể nào, canh giữ rất nghiêm... còn có phòng để pháp khí, còn có..."

Ánh mắt của hắn chợt trở nên nghiêm trang:

"Còn có thiện phòng mà "Ứng thân phật" đang ngủ say."
Bạn cần đăng nhập để bình luận