Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 462: Thái độ khiến người ta nghi ngờ

Hai hôm trước? Tương Bạch Miên nói như đang nhớ lại:

"Hình như lúc trước cũng có tình huống Duy Gia Nhĩ mấy ngày liền không xuất hiện."

Đó là trong lễ Misa của giáo phái Cảnh Giác.

"Đúng vậy." Tống Hà không nhắc đến chuyện của Duy Gia Nhĩ nữa, mà hỏi: "Các cô tới tích góp lương thực?"

Nhìn từ góc độ người bình thường, tiểu đội Không Làm Mà Hưởng trở lại chợ Đá Đỏ chắc chắn là để bổ sung lương thực trên đường về.

"Không phải, ở Tarnan có thể đổi được rất nhiều đồ hộp, đồ hộp đủ loại vị." Tương Bạch Miên vừa cười vừa nói.

Cô lén liếc nhìn giáo chủ Antoniola mới nhậm chức đang định rời khỏi đại sảnh cầu nguyện, tiếp tục nói:

"Chúng tôi chủ yếu muốn đổi pin tính năng cao, người cảnh báo Tống, hẳn ông cũng thấy, chúng tôi mới có thêm một người máy."

Gnawa đeo kính râm cao to "chắc chắn", rất đặc biệt, bất cứ ai cũng không thể phớt lời sự tồn tại của ông ta.

"Có thể tìm quản gia Ullrich của Dimarco, với cả Anhebas." Tống Hà chủ động cung cấp phương hướng.

"Chúng tốt đã làm vậy rồi." Tương Bạch Miên kể lại những gì gặp phải hôm nay, cuối cùng nói: "Chuyện có chút rắc rối, chỉ có thể hi vọng "Chiếc thuyền Noah ngầm" có thể chia ra được nhiều pin hơn."

"Đúng rồi." Tương Bạch Miên dường như có sự liên tưởng từ đề tài này, hỏi như nói chuyện phiếm: "Giáo chủ Antoniola lúc nhậm chức có gặp ngài Dimarco không?"

Antoniola khoác áo choàng đen, đi được một đoạn rồi lại bất giác dừng bước.

Tống Hà quay đầu nhìn ông ta một cái, đáp lại đơn giản:

"Có nói chuyện qua cuộc gọi video."

"À..." Thương Kiến Diệu dùng giọng điệu khó mà phân tích ra được ý nghĩa cụ thể ẩn giấu trong đó để lên tiếng.

Ít nhất với kho số liệu hiện giờ của Gnawa thì không phân tích ra được.

Tên này luôn biết cách ra chiêu mới... Tương Bạch Miên vừa nảy ra suy nghĩ, dường như phát hiện giáo chủ Antoniola vẫn còn đứng trong đại sảnh, bèn trách móc "giúp" ông ta một câu:

"Giáo chủ giáo phái cũng không thể mặt đối mặt giao lưu với Dimarco?"

"Lúc trước để tìm hiểu tình hình ở hòn đảo giữa hồ mà ông ta lại bằng lòng gặp mặt chúng tôi, quả thực là khó hiểu."

Tổ trưởng, diễn xuất của cô cũng không kém đâu, quả thật là phối hợp vô cùng ăn ý với tiếng "à" vừa rồi của Thương Kiến Diệu... Long Duyệt Hồng nhìn thấy thì vừa líu lưỡi, vừa cảm thấy rất buồn cười.

Hắn nghi ngờ tổ trưởng đã học được trò này từ trong phim của thế giới cũ.

Bởi vậy mới nói, tài liệu giải trí của thế giới cũ cũng không phải chỉ có hại... Long Duyệt Hồng nghĩ tới đây, bất giác liếc nhìn Bạch Thần một cái.

Vẻ mặt Bạch Thần có chút nghiêm túc, dường như đang cảm thấy Tương Bạch Miên như vậy càng thêm khó ứng phó.

Antoniola xoay người lại, nói bằng giọng có chút vang dội:

"Mấy giáo chủ trước đều trao đổi qua cuộc gọi video với ngài Dimarco, hơn nữa ngài Sigmund có tiến vào "Chiếc thuyền Noah ngầm", gặp mặt ngài Dimarco nói chuyện một lần ở tầng hai ngầm."

Tương Bạch Miên chính là đang đợi cơ hội này, thuận thế hỏi:

"Ngài Sigmund sau khi trở về có dặn dò gì không?"

Nghe thấy câu hỏi này, lại nhớ đến lời lẽ lúc trước, Tống Hà liếc mắt nhìn đám người Tương Bạch Miên, khẽ gật đầu, dường như hiểu ra gì đó.

Bởi vì không phải là việc cơ mật gì, cho nên Antoniola không giấu giếm, nhớ lại rồi nói:

"Ngài Sigmund nói cho chúng tôi biết, chỉ cần chủ nhân của "Chiếc thuyền Noah ngầm" còn tín ngưỡng "U Cô", không thực sự phá hủy sự ổn định của chợ Đá Đỏ, vậy thì chúng ta cũng không cần phải can thiệp vào chuyện nội bộ của "Chiếc thuyền Noah ngầm"."

Câu này có chút kỳ lạ... Tương Bạch Miên nhạy bén đến mức nào, lập tức nghe ra một vài vấn đề: Vị "giáo chủ Sợ Hãi" của giáo phái Cảnh Giác kia dùng chủ ngữ là chủ nhân của "Chiếc thuyền Noah ngầm", chứ không phải là Dimarco!

Việc này có hai cách giải thích: Một, đây là chính sách lâu dài mà giáo phái Cảnh Giác dùng để ứng phó với "Chiếc thuyền Noah ngầm", sẽ không phát sinh thay đổi vì chủ nhân của nơi đó là ai.

Hai, giáo phái Cảnh Giác cũng không thèm để ý chủ nhân "Chiếc thuyền Noah ngầm" là ai, Dimarco cũng được, mà con trai của ông ta cũng thế, hoặc là người nào khác cũng vậy, chỉ là một ký hiệu, có thể thỏa mãn điều kiện tín ngưỡng "U Cô", không phá vỡ sự ổn định của chợ Đá Đỏ, là được.

Mà hai cách giải thích này tồn tại điểm giống nhau rất lớn, đó là việc thay đổi chủ nhân của "Chiếc thuyền Noah ngầm" thuộc về việc nội nộ, giáo phái Cảnh Giác sẽ không can thiệp vào, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chủ nhân mới của "Chiếc thuyền Noah ngầm" tín ngưỡng "U Cô", không phá vỡ sự ổn định của chợ Đá Đỏ.

Đây là thái độ mà Tương Bạch Miên muốn giáo phái Cảnh Giác có.

Nhưng cô vẫn có chút nghi hoặc, cô cho rằng vị "giáo chủ Sợ Hãi" kia nói quá thẳng thừng, biểu hiện quá rõ ràng.

Lẽ nào dùng cách xưng hô chủ nhân của "Chiếc thuyền Noah ngầm" thay thế cho cái tên Dimarco còn có ý khác? Tương Bạch Miên trong thời gian ngắn cũng không nghĩ ra được lý do, nhưng việc này không cản trở cô nhân cô hội chọc ngoáy đối phương.

Cô hơi cau mày, nghi ngờ nói:

"Nhưng lúc trước Dimarco đã muốn dẫn người cá, quái núi vào thanh trừng chợ Đá Đỏ."

"Đây không tính là phá hỏng sự ổn định của chợ Đá Đỏ sao?"

Antoniola nhất thời nghẹn lời, Tống Hà lại khẽ cười nói:

"Chuyện quá khứ không cần truy cứu, chúng ta phải nhìn về tương lai."

Tương Bạch Miên biết điểm dừng, mỉm cười nói:

"Đây là chuyện của quý giáo, tôi nhất thời cảm thấy bất bình, xin đừng phiền lòng."

Giọng điệu nho nhã của tổ trưởng này vừa nhìn là biết bị phim của thế giới cũ ảnh hưởng... Long Duyệt Hồng bắt đầu nghiêm túc suy tư một vấn đề, đó chính là tổ trưởng rốt cuộc có lén xem sau lưng nhóm người mình, à không, thẩm tra tư liệu giải trí của thế giới cũ không.

Sau khi hàn huyên thêm một hồi nữa, "Tổ điều tra cũ" tạm biệt ra về, lên xe jeep.

"Đến cửa vào "Chiếc thuyền Noah ngầm" ở Thiết Sơn." Tương Bạch Miên nhìn phía trước, ra lệnh.

Bởi vì Gnawa còn chưa thu thập được bản đồ khu vực này, cho nên người phụ trách lái xe là Bạch Thần.

"Đến chỗ đó làm gì?" Long Duyệt Hồng vô cùng kinh ngạc.

Thương Kiến Diệu chợt cất tiếng hát:

"Tìm là tìm, là tìm bạn bè..."

"Tìm nội ứng." Tương Bạch Miên giải thích giúp.

Long Duyệt Hồng cũng không phải ngốc, lập tức hiểu ra chuẩn bị làm việc.

Hắn vừa lo lắng, vừa căng thẳng nói:

"Tổ trưởng, thật sự muốn đối phó "Chiếc thuyền Noah ngầm" à?"

Chúng ta là một tiểu đội năm người, làm sao làm nổi chuyện mà ngay cả một đại đội hành động cũng chưa chắc đã làm được?

Việc này có phải vượt quá khả năng rồi không?

Tổ trưởng, tôi vẫn luôn tin tưởng vào sự thận trọng của cô!

Tương Bạch Miên bất đắc dĩ thầm thở hắt ra trong lòng, ngoài miệng lại cười nói:

"Thương Kiến Diệu và Gnawa cung cấp một phương án có tính khả thi, tôi phải tuân thủ lời hứa."

"Yên tâm, chắc chắn là phải đi từng bước một, một khi ở giữa xuất hiện điều kiện không thể thỏa mãn, thì sẽ lập tức dừng lại. Ừm, trong vòng ba ngày nếu không thành công thì cũng sẽ như vậy, chúng ta còn đang bị người của "Thiên đường máy móc" đuổi bắt, không thể ở lại chợ Đá Đỏ quá lâu được."

Nửa câu sau là nói với Thương Kiến Diệu và Gnawa.

Dừng một chút, Tương Bạch Miên lại nghiêng đầu nhìn Bạch Thần:

"Tiểu Bạch, Tiểu Hồng, hai người có ý kiến gì không?"

"Nếu hai người phản đối, tôi cũng sẽ suy tính cẩn thận, ở chỗ của tôi, suy nghĩ của mọi người đều có trọng lượng như nhau."

Nói thật, Tương Bạch Miên lúc này có chút mâu thuẫn, cô vừa hi vọng Bạch Thần và Long Duyệt Hồng phản đối phương án này, khiến mình có thể mượn cớ bác bỏ ý tưởng của Thương Kiến Diệu, lại vừa không ngầm ra hiệu với họ như vậy.

Vừa nghĩ tới những đôi mắt tràn ngập mong đợi, cô cũng phải thở dài.

Bạch Thần im lặng rất lâu, lâu đến mức Tương Bạch Miên tưởng rằng cô không muốn phát biểu ý kiến.

Cuối cùng, cô nhìn phía trước, bình tĩnh nói:

"Điều kiện để bỏ dở giữa chừng được thiết lập rất hợp lý, có thể thử một lần."

Chẹp, không giống dân du cư hoang dã có thâm niêm chỉ biết bo bo giữ mình Tiểu Bạch gì cả... Để duy trì cảm giác đoàn đội? Tương Bạch Miên không đánh giá ngoài miệng, hơi nghiêng người nhìn về phía Long Duyệt Hồng.

Long Duyệt Hồng đột nhiên cảm thấy áp lực, a một tiếng:

"Tôi tin vào phán đoán của cô."

Câu này... Tương Bạch Miên đột nhiên cảm thấy áp lực trên vai nặng hơn một chút.

Thương Kiến Diệu lại vỗ tay:

"Bốn phiếu tán thành, một phiếu trắng, thông qua!"

"Tôi tán thành lúc nào?" Tương Bạch Miên buồn cười hỏi lại một câu.

Thương Kiến Diệu cũng cười rộ lên:

"Trong lòng cô."

Tương Bạch Miên động đậy hàng mi bên trái, không đáp lại.

Thiết Sơn, bên cạnh hang núi ở dưới thung lũng, cửa vào "Chiếc thuyền Noah ngầm".

Mấy thành viên của "Tổ điều tra cũ" quan sát tròn một buổi chiều nhưng không phát hiện được người nào.

Long Duyệt Hồng ngẩng đầu nhìn mặt trời ngày càng ngả về tây, hít gió lạnh giữa núi, nói:

"Trời sắp tối rồi, cũng sắp phải về rồi nhỉ?"

Không có chuyện gì xảy ra thực sự là quá tốt.

Thương Kiến Diệu nghiêng đầu nhìn hắn, thở phào một cái:

"Cuối cùng anh cũng nói ra câu này."

"Anh có ý gì?" Long Duyệt Hồng cảm thấy mình đã bị sỉ nhục.

"Kìa." Thương Kiến Diệu hất cằm về phía cửa hang.

Hai người mặc đồng phục màu ô liu vác theo một cái bao tải rất lớn, bước nặng nề ra ngoài.

"..." Long Duyệt Hồng nhìn thấy thì trợn tròn mắt.

"Trước khi anh nói, họ đã đi ra ngoài rồi." Tương Bạch Miên thấy thế, an ủi một câu.

"Đúng vậy..." Long Duyệt Hồng chợt ngộ ra.

Với tốc độ của hai người kia, từ cửa ra của "Chiếc thuyền Noah ngầm" đến cửa hang, ít nhất cũng phải hai ba phút.

Thương Kiến Diệu không phủ nhận, trong giọng nói thêm vài phần "khiếp sợ":

"Nói cách khác, câu nói của anh ảnh hưởng đến chuyện mấy phút trước?"

"Hiện giờ thay đổi được cả quá khứ rồi?"

Long Duyệt Hồng cảm nhận sâu sắc tâm trạng thường xuyên muốn phớt lờ Thương Kiến Diệu của tổ trưởng.

Trong lúc hai cận vệ của "Chiếc thuyền Noah ngầm" đi từng bước về phía chỗ chôn xác, Bạch Thần thấp giọng nói:

"Trong bao tải không chỉ có một thi thể."

Nếu chỉ có một thi thể thì họ đã không phải vác vất vả đến vậy.

Tương Bạch Miên đương nhiên nhìn ra được, im lặng hai giây, nghiêng đầu nói với Thương Kiến Diệu:

"Đi thôi."

Thương Kiến Diệu giữ chiếc mặt nạ khỉ mặt lông mỏ nhọn trên mặt, từ trên cao nhảy xuống, đáp xuống trước mặt hai cận vệ của "Chiếc thuyền Noah ngầm".

Bịch, hai tên cận vệ ném bao tải trong tay đi theo phản xạ có điều kiện, khiến nó đập xuống đất, phát ra tiếng động nặng nề.

Họ đang định trở tay rút súng ra, lại phát hiện cổ tay không thể hoàn thành được động tác này.

Giờ phút này, họ cứng nhắc đứng tại chỗ, vừa sợ vừa hoảng.

Thương Kiến Diệu vừa xoay "Rêu băng", vừa cười nói:

"Đừng căng thẳng, tôi tới để kết giao bạn bè."

Hai cận vệ định chạy, thì thấy khẩu súng đang xoay trong tay kẻ địch tự dưng ngừng lại, nòng súng đen ngòm chĩa về phía mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận