Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 786: Sự yên ổn mong manh

"Mấy chục nòng pháo?" Long Duyệt Hồng kinh ngạc hỏi lại.

Thực lực như vậy, vượt xa băng cướp "Linh Cẩu" mà "Tổ điều tra cũ" gặp phải lúc trước, gần như có thể ngang với thế lực chiếm cứ tài nguyên khoáng sản ở vùng khỉ ho cò gáy này.

Dawson vuốt chòm râu rối bù của mình:

"Tiểu đội săn bắn của chúng tôi nghe thợ săn di tích đi ngang qua nói, không có thực sự đụng phải."

"Nếu như gặp phải, làm sao còn quay về được nữa?"

"Dù sao tôi chỉ nhắc nhở các cô một câu, các cô muốn tin thì tin, không muốn tin, tôi cũng không tìm ra nhiều lý do hơn để thuyết phục các cô."

Nói xong, là trưởng lão của điểm định cư này, Dawson thân thiết hỏi:

"Các cô muốn bỏ ra bao nhiêu đồ hộp để đổi lấy nấm và rong rêu?"

Người xứ khác muốn chết thì chết, nhưng tuyệt đối không thể làm lỡ việc giao dịch vật tư.

Thực ra vừa rồi Dawson đã nói dối một vài chi tiết, chủ yếu là về sản lượng của nấm và rong rêu.

Tuy sản lượng thực sự không cao, nhưng hệ thống thoát nước của một thành phố cỡ lớn có diện tích khổng lồ, trong phế tích chỗ nào cũng thích hợp để trồng nấm, hơn nữa chủng loại được cải tạo qua nhiều đời, chúng có thể miễn cưỡng trở thành thức ăn chính của điểm tụ cư này.

Dawson rất am hiểu chân lý "không nên đem toàn bộ tài sản trong túi cho người khác thấy", tránh những người xứ khác này nổi lòng tham, cho nên cố tình nói sản lượng nấm và rong rêu ăn được có vấn đề, không đủ cho dân cư ăn.

Đương nhiên, loại thức ăn này không có quá nhiều dinh dưỡng, không hết đói được, cho nên họ vẫn phải định kỳ tổ chức tiểu đội ra ngoài săn bắn, hái lượm, đồng thời cũng không bỏ qua cơ hội giao dịch các loại thức ăn khác như đồ hộp quân dụng, lương khô.

Những thứ này không những rất ngon, hơn nữa còn giúp no bụng!

Tương Bạch Miên giành trả lời trước Thương Kiến Diệu đang "hăng hái:

"Tối đa bốn hộp, chúng tôi cũng không còn lại bao nhiêu."

"Ừm, các ông cần vũ khí không? Chủng loại tương đối tạp nham, loại đạn tương ứng cũng không nhiều, nhưng mấy túi nấm phơi khô có thể đổi được."

"Nếu các ông có nhu cầu đổi vật liệu kim loại, chúng tôi cũng thu thập được một ít."

Những thứ này đều cướp được từ trong hang động của đám "Vô tâm giả" kia, nhét chật kín không gian trống trên xe jeep.

Cho nên, Tương Bạch Miên hi vọng nhanh chóng thanh lý chúng, bổ sung chút lương thực, tránh việc phải làm thợ săn trên đường đến thành phố Ban Sơ.

Thợ săn thật sự.

Dawson gãi mái tóc hơi bết:

"Tôi sợ chúng tôi không lấy ra được nhiều đồ để trao đổi."

"Khu vực này còn có mấy điểm định cư, hay là chúng tôi liên hợp giao dịch?"

Nghe giọng điệu này, Long Duyệt Hồng nhận thức sâu sắc về sự thiếu thốn vật tư trong các điểm định cư tương tự.

Nó không thể dùng từ "bần cùng" để hình dung và bao hàm.

"Không cần, làm lỡ thời gian của chúng tôi..." Tương Bạch Miên cố gắng thanh lý hết số vật tư cướp được, đổi lấy ba túi nấm khô, một bao rong rêu có thể ăn được và bản đồ phân bố nguồn nước chỉ bị ô nhiễm nhẹ ở khu vực xung quanh.

Hai bên đều vui mừng.

Sau khi được Dawson tiễn ra khỏi căn lều dựng trong đường ống thoát nước của ông ta, Long Duyệt Hồng lắc lư đèn pin trong tay, chiếu sáng rong rêu ướt nhẹp xanh lét bám trên hai bức tường.

Điểm định cư này chỉ có một máy phát điện bằng dầu và mấy tấm pin năng lượng mặt trời từ thời thế giới cũ, vô cùng nhạy cảm với việc tiêu hao năng lượng, ngay cả lúc trưởng lão Dawson nói chuyện với "Tổ điều tra cũ", cũng chủ yếu dựa vào ánh sáng đèn pin từ trong tay đám người Tương Bạch Miên.

Mà trong hoàn cảnh tối tăm ẩm ướt thời gian dài, ngũ quan của cư dân nơi đây đều có sự biến dị nhất định, có thể tự do hoạt động trong cống thoát nước như chuột, đi lại như gió.

"Tổ trưởng, muốn đến nơi có từ trường hỗn loạn ở phía tây kia à?" Long Duyệt Hồng thấy bốn bề vắng lặng, lên tiếng hỏi một câu.

Hắn không để ý lắm đến băng cướp tên là Zorro kia, chỉ cần đối phương không có người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh", với thực lực hiện giờ của "Tổ điều tra cũ", trong tình huống cố tình thanh trừ, thì ít có khả năng thất bại.

Càng nhiều nòng pháo thì càng cần nhiều người thao tác, nếu người xảy ra vấn đề thì có pháo cũng không thể phát huy tác dụng.

Nghĩ đến đây, Long Duyệt Hồng chột dạ liếc nhìn Gnawa.

Ừm, người máy thông minh cũng là người!

Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút rồi nói:

"Khu vực từ trường hỗn loạn, bất kể là lão Gnawa, hay là thiết bị khung xương quân dụng và các loại vũ khí của chúng ta đều không có tác dụng, ma mới biết có sinh vật nguy hiểm nào đang ẩn náu không."

"Vẫn nên báo cáo chuyện này lại cho công ty, để họ tổ chức một tiểu đội người thức tỉnh đến điều tra riêng."

Tương Bạch Miên dừng một chút, nói bằng giọng điệu của tổ trưởng:

"Mọi người phải luôn nhớ kỹ, sau lưng chúng ta là một thế lực lớn, không cần chuyện gì cũng tự mình làm, nếu cứ tự thân vận động, chưa nói đến chuyện có nguy hiểm hay không, chỉ riêng việc chạy ngược chạy xuôi đã khiến mọi người mệt chết rồi!"

"Dù sao liên quan đến vấn đề huyền bí của thức tỉnh, công ty chắc chắn sẽ không bỏ qua, và một khi có thành quả, người được lợi còn không phải là chúng ta?"

"Đến lúc đó, chúng ta còn có thể xin được thông tin tương ứng, xem phương diện này có ẩn chứa nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt và căn nguyên của "Bệnh vô tâm" hay không."

Bạch Thần bày tỏ tán thành:

"Dựa theo cách nói vừa rồi của trưởng lão kia, đi qua bên đó phải mất hai ba ngày, hoàn toàn cách xa tuyến đường mà chúng ta đã định."

"Tôi hiểu rồi." Long Duyệt Hồng trả lời bằng giọng đã nhận được sự dạy bảo.

Thương Kiến Diệu tỏ vẻ do dự, nhưng cuối cùng dưới ánh mắt của Tương Bạch Miên, anh đã lựa chọn nghe lời lãnh đạo.

Năm thành viên của "Tổ điều tra cũ" đi qua một ống thoát nước có trồng đủ loại rong rêu ăn được, đến trước cầu thang bằng kim loại nối lên mặt đất.

Nơi này có khá nhiều người đang xếp hàng, lần lượt leo lên.

Lúc này vừa vặn đến buổi chiều, bên ngoài ánh mặt trời sáng sủa.

Đám người Tương Bạch Miên trèo ra khỏi ống thoát nước, tùy ý nhìn quanh một vòng, phát hiện những cư dân vừa ra ngoài lúc trước đầu tiên là đến các nơi râm mát ẩm ướt để kiểm tra nấm nhà mình trồng, sau đó tìm nơi có nắng chiếu thẳng vào nhưng khá kín đáo, từng người nằm xuống, thoải mái híp mắt lại.

Môi trường trong cống thoát nước khiến họ vô cùng thích phơi nắng.

Cũng chính vì vậy, mà họ lựa chọn tín ngưỡng Chấp tuế Tháng Bảy "Hai Mặt Trời".

Tương Bạch Miên hào hứng nhớ kỹ phong tục tập quán này.

Thấy cảnh tượng ấy, Long Duyệt Hồng vừa kéo cửa sau của xe jeep, vừa cảm khái:

"So với rất nhiều điểm định cư của dân du cư hoang dã, nơi đây quả thực chính là một thiên đường."

"Bên ngoài phạm vi thế lực của thành phố Ban Sơ, thị trấn dùng cống thoát nước làm nơi ở lại khá bí mật, không cần lo lắng đến người của đội bắt nô lệ và các loại trộm cướp."

"Hơn nữa, họ còn tìm được kỹ thuật trồng nấm của thế giới cũ, biết cách chăm sóc rong rêu có thể ăn, có nguồn lương thực khá ổn định, tiết kiệm một chút là có thể đối phó với nạn đói..."

Đợi Long Duyệt Hồng nói xong, Gnawa thành thực nhắc nhở:

"Nhưng họ không trốn được sự cảm ứng của người thức tỉnh, cũng không có đủ thực lực đối đầu với kẻ thù bên ngoài."

"Nếu không phải vừa rồi chúng ta tình cờ gặp phải, thuận lợi giải quyết được quần thể "Vô tâm giả" kia, đến khi bọn họ tiêu hao hết đồ ăn dự trữ, bắt đầu săn bắn, nhân loại trong điểm định cư này rất có khả năng cũng không thể tránh thoát."

Long Duyệt Hồng lập tức im lặng.

Qua vài giây, Thương Kiến Diệu "thành thực" mắng giúp hắn:

"Thế giới khốn nạn này!"

Đây là Đất Xám.

Bởi vì rất nhiều nơi cần phải đi vòng, rất nhiều con đường vô cùng khó đi, cho nên "Tổ điều tra cũ" mất hơn một tuần mới lái xe jeep đến lối vào phía nam của thành phố Ban Sơ.

Nhìn xe tăng màu vàng đất, xe thiết giáp đỗ ở ven đường và binh lính quân phòng thủ thành phố ôm súng tự động, súng trường đang lần lượt kiểm tra xe cộ và người đi đường, Long Duyệt Hồng một mặt cảm thấy việc này không khác gì lúc trước, mặt khác lại cảm thấy có gì đó không giống.

Tương Bạch Miên ở vị trí ghế lái phụ nhìn xung quanh rồi nói:

"Nơi này không có người giống như Giả Địch."

Giả Địch là một người Hồng Ngạn mà "Tổ điều tra cũ" lần đầu tiên đến thành phố Ban Sơ đã làm quen được ở một đầu khác của cây cầu lớn bắc qua Hồng Hà, hắn phụ trách giúp đội xe, thợ săn mang theo hàng cấm khai thông quan hệ, bình an vào thành phố.

Mà bây giờ, cửa vào phía nam lại không có người như vậy hoạt động.

Điều này khá khác thường.

Thấy ánh mắt Long Duyệt Hồng và Thương Kiến Diệu nhìn về phía mình, Gnawa gài chiếc kính đen lên sống mũi, chặn lại ánh sáng đỏ đang lóe ra:

"Lúc tôi rời khỏi nơi này, quan chấp chính đang chỉnh đốn quân đội, một mặt thắt chặt kỷ luật, một mặt đồng ý mở rộng..."

"Cho nên, binh lính quân phòng thủ thành phố không dám nhận tiền?" Tương Bạch Miên như hiểu ra.

Đám Giả Địch cũng không có không gian sinh tồn.

Nếu là "Tổ điều tra cũ" trước đây, gặp phải sự thay đổi này chắc chắn sẽ có chút phiền não, nhưng bây giờ họ chỉ đỗ xe ở phía xa, để Bạch Thần và Thương Kiến Diệu trao đổi vị trí, cứ thế tiếp tục đi về phía trước.

Không lâu sau, đến lượt xe jeep của họ bị kiểm tra.

Thương Kiến Diệu đã ngụy trang đỗ xe lại, lấy giấy chứng nhận tướng quân Forcas đưa cho, tùy ý đung đưa một chút, nói:

"Hâm mộ các anh thật đấy, ngày ngày không cần bôn ba, cứ làm việc cố định là được, còn chúng tôi phải đi tìm người khắp nơi."

"Đồng nghiệp, quay về trò chuyện tiếp."

So với "Thằng hề suy luận", "Dẫn dắt tư duy" ôn hòa hơn, bí mật hơn, binh lính quân phòng thủ thành phố bên cạnh xe jeep nhất thời mỉm cười, phất tay cho đi:

"Gặp lại sau."

Họ cho rằng đây là đồng nghiệp đi chấp hành nhiệm vụ bí mật.

"Tổ điều tra cũ" dễ dàng quay trở lại thành phố Ban Sơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận