Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 889: Ban khổ hạnh

Tuy Thường Hải Giang trường kỳ đóng ở Băng Nguyên, nhưng xuất thân từ "Quân cứu thế", lên đến sỹ quan trung cấp, anh ta có sự hiểu biết nhất định về các phương diện, hơn nữa cũng từng gặp vài hòa thượng, biết nên đối phó với người trước mắt như thế nào.

Anh ta hỏi thăm với thái độ hiền hòa:

"Mấy vị thiền sư, muốn đổi thứ gì?"

Người Hồng Ngạn đã có tuổi kia đáp lại bằng giọng đều đều:

"Đổi một ít bánh mì đen."

"Không có." Thường Hải Giang lắc đầu: "Giá trị tương đương chỉ có bánh ngô độn, có muốn lấy không?"

Người Hồng Ngạn có tuổi kia suy nghĩ một chút rồi nói:

"Cũng được."

Ông ta theo đó gỡ một chiếc túi ở bên hông xuống, lấy ra một mảnh kim loại:

"Thế này đủ chưa?"

Thường Hải Giang nhận lấy, ước lượng một chút, phân biệt một hồi rồi nói:

"Có thể đổi được khoảng một trăm, a, trong thời gian ngắn tôi không thể lấy ra được nhiều như vậy, trong phòng bếp chỉ có hơn ba mươi cái... Thiền sư, hoặc là ông đổi vật tư khác, hoặc là đợi phòng bếp làm thêm một mẻ mới?"

Người Hồng Ngạn có tuổi kia không do dự:

"Chỉ đổi bánh ngô độn, chúng tôi có thể chờ đợi."

"Được." Thường Hải Giang không khuyên nhủ gì cả.

Người Hồng Ngạn có tuổi kia liền dẫn đám tăng nhân đi đường xa mệt mỏi, mặc quần áo đầy mảnh vá đi ra phía ngoài cửa, tìm một nơi ngồi xuống đất.

Đột nhiên trước mặt họ xuất hiện một bóng người.

Đó là Thương Kiến Diệu đang cầm "Ngọc sáu giác quan".

Tương Bạch Miên muốn kéo lại cũng không được.

Thương Kiến Diệu cũng ngồi xuống đất, tư thế có chút mất tự nhiên.

Anh chắp hai tay lại, nói:

"Nam mô a nhục Đa La tam miệu tam bồ đề, bần tăng là Phổ độ, mấy vị xưng hô thế nào?"

Người Hồng Ngạn có tuổi kia cũng đáp lại bằng nghi thức tương tự:

"Nam mô a nhục Đa La tam miệu tam bồ đề, bần tăng là Mạt Lan Già."

"Các ông là người của Giáo phái Ý Thức Thạch Anh?" Thương Kiến Diệu tò mò hỏi.

Hiển nhiên đây không phải là "Giáo đoàn tăng lữ", họ còn chưa vứt bỏ cơ thể, dùng khoa học kĩ thuật chứng đạo, máy móc để phi thăng.

Mạt Lan Già lắc đầu:

"Chúng tôi thuộc "Ban khổ hạnh"."

"Ban khổ hạnh?"

Thương Kiến Diệu hỏi lại bằng giọng nghi ngờ.

Anh chưa từng nghe nói đến.

"Trọng điểm của chúng tôi là khổ hạnh, dùng nó để rèn luyện ý chí, nâng cao bản thân, cuối cùng siêu thoát." Mạt Lan Già giải thích, lời ít ý nhiều, không nói thao thao bất tuyệt.

Ông ta lại hỏi: "Không biết pháp sư xuất thân từ nơi nào?"

"Giáo đoàn tăng lữ." Thương Kiến Diệu trả lời không chút do dự.

Thấy đám tăng nhân Mạt Lan Già đều lộ vẻ kinh ngạc, trên mặt viết đầy chữ "không tin", anh lại bồi thêm một câu:

"Nhưng vì tôi và họ lý giải về thiện, về bản tính không giống nhau, cho nên cuối cùng mỗi người đi một ngả."

Nói đến đây, anh thở dài, tỏ ra là cao tăng đắc đạo.

Giải thích xong, Thương Kiến Diệu mới một lần nữa trả lời câu hỏi vừa rồi của Mạt Lan Già:

"Tôi không phải là thành viên của bất cứ đoàn thể tăng nhân nào, bởi vì từng tiếp xúc với tăng lữ khác nhau, đọc qua một ít sách kinh, nhận được chút duyên phận, mới lựa chọn con đường này. Nam mô a nhục Đa La tam miệu tam bồ đề."

Nói cứ như thật vậy... Tương Bạch Miên đứng ở cửa không muốn nhận tên này là đồng đội của mình.

Có điều nói từ bản chất, Thương Kiến Diệu không nói dối, thiền sư Phổ Độ đúng là người như vậy.

Mạt Lan Già quan sát Thương Kiến Diệu từ trên xuống dưới.

Ánh mắt ông ta liếc qua chuỗi tràng hạt trên tay đối phương, đột nhiên hơi ngưng lại.

"Nam mô a nhục Đa La tam miệu tam bồ đề." Mạt Lan Già một lần nữa chắp hai tay, thấp giọng tuyên một tiếng Phật hiệu.

Ông ta không hỏi nhiều.

Thương Kiến Diệu tò mò nhìn các tăng lữ xung quanh:

"Sao họ không nói chuyện?"

Đúng vậy, quá là lịch sự... giới luật hà khắc? Tương Bạch Miên bây giờ mới cảm thấy có chút không đúng.

Đám hòa thượng kia chỉ nghe không nói, hoàn toàn không tham gia vào cuộc đối thoại giữa Mạt Lan Già và Thương Kiến Diệu.

Bình thường, khi Thương Kiến Diệu nói đến danh hiệu "Giáo đoàn tăng lữ", trong số họ hoặc ít hoặc nhiều cũng sẽ có người đưa ra nghi vấn.

Mạt Lan Già không nói vòng vèo quanh co, thản nhiên đáp:

"Tăng nhân thuộc "Ban khổ hạnh" chúng tôi phải tu bế khẩu thiền ít nhất 20 năm."

"À à." Thương Kiến Diệu tỏ vẻ "tôi hiểu rồi": "Pháp sư, ông đã tu được 20 năm rồi?"

Mạt Lan Già gật đầu:

"Tôi đã tu bế khẩu thiền 20 năm, lại nói chuyện 20 năm, đang tu bế khẩu thiền lần thứ hai."

"Vậy vì sao bây giờ lại có thể nói được?" Thương Kiến Diệu không hề che giấu sự tò mò của mình.

Vẻ mặt của Mạt Lan Già nhất thời ngẩn ra:

"Thất bại rồi, tôi tự mình phá vỡ bế khẩu thiền."

"Sao lại xuất hiện chuyện như vậy?" Thương Kiến Diệu thiền sư "Phổ Độ" hỏi han với vẻ quan tâm.

Mạt Lan Già cúi thấp đầu, chắp hai tay lại, lại tuyên thêm một tiếng Phật hiệu:

"Nam mô a nhục Đa La tam miệu tam bồ đề, có điềm báo thành hiện thực, đại kiếp nạn sắp giáng xuống." "Đại kiếp nạn? Đại kiếp nạn gì?" Thương Kiến Diệu một tay cầm "Ngọc sáu giác quan", một tay dựng thẳng trước ngực.

Mạt Lan Già ngậm miệng, không nói thêm câu nào, dường như trở về trạng thái đang tu bế khẩu thiền.

Thiền sư "Phổ Độ" bình thản từ bi, không quá vì bản thân, từ bỏ việc gặng hỏi, chậm rãi đứng lên.

Sau khi đi qua Tương Bạch Miên, một lần nữa quay lại trạm nghỉ, anh mới bỏ "Ngọc sáu giác quan" trở lại ba lô chiến thuật.

Tương Bạch Miên không nói gì, đi theo Thương Kiến Diệu không biết đang là nhân cách nào trở về vị trí cũ.

Bạch Thần và Long Duyệt Hồng ngẩng đầu liếc mắt nhìn họ, sau đó chuyển đường nhìn về phía bàn cơm.

Thường Hải Giang mang một bát thịt khô lớn và một đĩa bánh ngô màu vàng tới.

Một đám hòa thượng như thế đến Băng Nguyên, lẽ nào cũng là đến... Long Duyệt Hồng vừa hiện lên một suy nghĩ như vậy, đã vội vàng ép sự chú ý vào các món ăn dân dã trên bàn.

Hắn biết lĩnh vực "Bồ Đề" có "Đọc tâm thuật", "Thiên nhĩ thông", trong tình huống khoảng cách hai bên chưa đến mười mét, nhóm người mình không tiện thảo luận, cũng không dám nghĩ đến.

Trong lúc"Tổ điều tra cũ" ăn thịt sấy khô, bánh ngô, Thường Hải Giang lại lần lượt mang lên thịt nai nướng cà rốt, cá hồ Bắc An xông khói, dưa chuột muối chua, rau trộn, bánh nhân thịt hấp.

Canh là một loại rau cuộn biến dị, hơi ngọt.

"Thịt nai có mùi hơi nặng, cũng may là nướng lên." Long Duyệt Hồng vừa ăn, vừa để bản thân đặt toàn bộ sự chú ý vào đồ ăn."

"Đây rõ ràng không phải là loại được nuôi thuần dưỡng, mà là săn bắt ở vùng hoang dã về." Tương Bạch Miên cũng đánh giá một câu.

Vào mùa này, khu vực gần phía nam sau này mới bị Băng Nguyên xâm chiếm, có rất nhiều động vật hoang dã.

"Ừm ừm." Thương Kiến Diệu nhét đầy thức ăn vào miệng.

Bạch Thần gật đầu:

"Dưa chuột muối không tệ."

Rất giải ngấy, có thể trung hòa vị tanh.

Nói tóm lại sau nhiều ngày bôn ba ở vùng hoang dã, bữa tiệc này "Tổ điều tra cũ" ăn rất thoải mãn.

Liếc nhìn chén đĩa đều đã trống không, Tương Bạch Miên đứng lên nói:

"Quay về bãi đỗ xe đi, không thể để một mình lão Gnawa ở đó."

"Được." Thương Kiến Diệu hưởng ứng khá tích cực.

Bạch Thần và Long Duyệt Hồng cũng đoán được đại khái ý của Tương Bạch Miên.

Đám hòa thượng này không biết có "Đọc tâm thuật" hay không, vẫn nên cách họ xa một chút thì tốt hơn.

Lúc trước Tương Bạch Miên còn nói hôm nay nghỉ ngơi, thuê mấy căn phòng ở đây, ngủ trên giường chiếu rộng rãi, Long Duyệt Hồng có chút chờ mong.

Sau khi trở lại xe jeep nhà mình đang đỗ ở bãi đỗ xe, Tương Bạch Miên ra lệnh ngắn gọn:

"Trực đêm bình thường, thay phiên nhau."

Cô không thảo luận với các tổ viên về tăng lữ khổ hạnh, sợ đối phương có "Thiên nhĩ thông".

Dùng chữ viết cũng không được, "Thiên nhãn thông" cũng thực sự tồn tại trên thế giới này.

Có điều bãi đỗ xe và khu phòng trọ của trạm nghỉ cách mấy chục mét, với đặc tính của "Đọc tâm thuật", cho dù đám tăng lữ khổ hạnh Mạt Lan Già có người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh", lại có được năng lực này, xác suất cao cũng không thể đọc được suy nghĩ của người ở phía bên này.

Tăng lữ máy móc Tịnh Pháp lúc trước được coi là hùng mạnh trong "Biển khởi nguồn", nhưng cũng chỉ có thể nghe được loáng thoáng một vài từ then chốt trong khoảng cách ba mét.

Dù thăng cấp theo hướng khác nhau, sau khi tiến vào "Hành lang tâm linh", người thức tỉnh có thể nghe rõ nội tâm của một người trong khoảng bảy tám mét đã là tương đối khá rồi, cho dù thăm dò vào chỗ sâu, cũng rất khó có sự thay đổi về chất.

Đương nhiên, đây là suy đoán dựa vào kinh nghiệm của đám người Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên, "Sinh vật Bàn Cổ" cũng không đưa ra số liệu chính xác.

Căn cứ vào điều này, suy nghĩ của Tương Bạch Miên cũng thoải mái hơn chút:

"Một đám hòa thượng đến Băng Nguyên, chắc là đến thành phố Đài..."

"Nếu chỉ đơn thuần dùng khổ hạnh chứng đạo, hoàn toàn có thể lựa chọn đến vào mùa đông..."

"Hơn nữa, ven đường họ còn thu thập chút vàng dùng để trao đổi vật tự, điều này chứng tỏ họ không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào việc bổ sung lương thực..."

Trong thời gian ngắn, Tương Bạch Miên không biết nên đi chậm lại, đợi đám tăng lữ khổ hạnh kia đến thăm viếng thánh địa xong rồi đến thành phố Đài, hay là đi trước họ, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Lúc này, Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng, Bạch Thần và Gnawa cũng đều chìm vào suy nghĩ của riêng mình.

Ngày thứ hai, "Tổ điều tra cũ" dùng số phiếu định mức còn thừa bổ sung vật tư, để Bạch Thần lái xe, rời khỏi trạm nghỉ, tiếp tục đi về phía đông bắc.

Bảy tám phút sau, Thương Kiến Diệu phát hiện đám tăng nhân mặc quần áo cũ kỹ nhiều mảnh vá Mạt Lan Già đang im lặng đi bên đường.

Anh đột nhiên hạ cửa kính xe xuống, cao giọng hỏi:

"Đại kiếp nạn rốt cuộc là chỉ cái gì?"

Mạt Lan Già không để ý đến anh, hơi cúi đầu, hai tay chắp trước ngực, đi từng bước về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận