Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1067: Thật thật giả giả

Trong khu nhà hợp viện, có ang nước, có thực vật xanh biếc, trong không khí mát mẻ còn có cảm giác ẩm ướt, khiến Thương Kiến Diệu cảm thấy giống như đang từ điểm tụ cư cỡ lớn như thành phố Ban Sơ đi ra vùng ngoại ô hoang vu.

"Ôi, thời điểm này mình nên nằm trên nóc xe jeep, vừa ngắm những ngôi sao kia, vừa bị Đại Bạch mắng là đè hỏng tấm pin năng lượng mặt trời, Tiểu Hồng, Tiểu Bạch cũng không giúp mình, chỉ biết ở chỗ kia ân ân ái ái, để một mình lão Gnawa phụ trách tuần tra..." Thương Kiến Diệu vừa quan sát tình hình khoảng sân, vừa lầm bầm.

Đây là một trong những cảnh tượng hằng ngày của "Tổ điều tra cũ".

Khoảng sân của hợp viện thoạt nhìn không có gì bất thường, Thương Kiến Diệu thậm chí còn thò đầu vào trong ang nước, nhưng không phát hiện ra dấu vết nào.

"Phì phì, thực sự có nước!" Anh chợt thẳng người dậy, rút đầu ra khỏi ang nước.

Sau khi lau xong mặt, anh đi về phía cửa chính của căn nhà.

Đây là một cánh cửa gỗ màu xám khép hờ, không khóa.

Cốc cốc cốc, Thương Kiến Diệu leo tường vào lịch sử gõ mấy tiếng, không lập tức đẩy cửa đi vào.

Gõ liên tiếp ba lần như vậy, anh vui mừng nói:

"Anh đã không trả lời, vậy tôi coi như anh ngầm cho phép nhé!"

Anh không đợi nữa, giơ tay phải đẩy cánh cửa chính ra.

Đằng sau cánh cửa hình như là một phòng khách, cách bài trí cổ xưa đến mức Thương Kiến Diệu không nhịn được cảm thán:

"Cương thi à!"

Nói xong anh lùi lại hai bước, quay ra ngoài cửa, nhìn lên phía trên, lầm bầm:

"Cũng không phải là đơn vị bảo hộ văn vật..."

Đây là từ ngữ anh học được trong tư liệu giải trí của thế giới cũ.

Trạng thái trong phòng khách quả thực khá cổ xưa, đối diện cửa phòng là một chiếc bàn, xung quanh đặt những chiếc ghế bằng gỗ lim, xen kẹp giữa chúng là hai hàng ghế dựa có tạo hình xa xưa.

"Lẽ nào đây là một phần của căn cứ quay phim?" Thương Kiến Diệu nhất thời cảm thấy hứng thú.

Anh vừa khen ngợi tuy "Thế giới mới" nhỏ nhưng đầy đủ mọi thứ, vừa đi vòng quanh phòng khách, tìm kiếm ngọn nguồn của những động tĩnh rất nhỏ kia.

Không hề thấy chút sợ hãi nào!

Qua một hồi, Thương Kiến Diệu ngồi lên chiếc ghế thái sư bên trái, nhìn hai chiếc đèn lồng sáng lên vì mình, thất vọng lẩm bẩm:

"Không có vấn đề gì..."

Còn chưa dứt lời anh đã đột nhiên ngậm miệng lại.

Thương Kiến Diệu thoáng nghiêng đầu, chăm chú lắng nghe.

Trong chái phòng bên trái có tiếng khóc như có như không.

"Hu hu hu..."

Thương Kiến Diệu lặng lẽ đứng dậy, rón rén đi đến gần nơi phát ra âm thanh.

Anh vừa đi tới cửa, đèn bên trong lập tức sáng lên, hai chiếc đèn lồng phía ngoài cũng theo đó tắt đi.

"Ôi!" Thương Kiến Diệu bóp cổ tay thở dài.

Ngọn đèn bên trong cánh cửa đại diện cho bản thân anh.

Anh không hề che giấu bản thân, vặn nắm đấm cửa, mở cửa phòng trước mặt ra.

Chái phòng bố trí bình thường, bày hai giá sách, có chiếc bàn đặt gần cửa sổ, đối diện có một chiếc giường và một chiếc ghế dựa, một chiếc ghế băng để tùy tiện trên khoảng đất trống.

Phong cách của đồ gia dụng rất tương đồng với hợp viện, chỉ là tạo hình trông không cổ xưa.

Thương Kiến Diệu quét mắt nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại trên chiếc bàn cạnh cửa sổ.

Nơi đó có đặt một khung ảnh.

Thương Kiến Diệu đi tới, nương theo ánh đèn soi sáng, nhìn rõ chi tiết trong bức ảnh.

Bên trong là một cô gái trẻ tuổi, không tính là đẹp, nhưng nụ cười rất ngọt ngào, mái tóc bện lại thành một cái đuôi.

Thương Kiến Diệu nhìn kỹ càng một hồi, đột nhiên đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái, nói:

"Mình nhớ ra rồi, chúng ta quen biết cô gái này!"

Đây chính là nhà khoa học thiên tài Lâm Toái!

Lúc trước trong bóng ma tâm lý về thành phố Thiết Sơn của căn phòng "522", Thương Kiến Diệu từng đọc được bài phỏng vấn về Lâm Toái.

"Cô ta cũng có nhà ở đây." Thương Kiến Diệu như hiểu ra: "Nhưng vì sao lại không có ánh đèn, ra ngoài chưa về à?"

Tiếng khóc và động tĩnh kia đến từ thứ khác?

Sau khi tự hỏi hai giây, họ rơi vào im lặng.

Qua vài giây, Thương Kiến Diệu bắt đầu lục soát tìm kiếm đầu mối.

Dần dần anh đi tới trước giá sách.

Thương Kiến Diệu nhìn lại, phát hiện bên trong đặt đủ loại sách, rất nhiều sách chuyên ngành.

Anh không nhịn được giơ tay phải lên chắn trước mặt, dường như sợ bị ánh sáng của kiến thức làm cho mù mắt.

Xem lướt qua tên sách xong, anh lặng lẽ di chuyển về phía giường ngủ, ngay cả hứng thú mở sách ra xem cũng không có.

Tương Bạch Miên căn cứ vào cảm ứng lúc trước, di chuyển trong bóng đêm, đến gần chỗ một bộ phận "Vô tâm giả".

Để đến đây cô không khỏi phải đi đường vòng, nhưng phương hướng đại khái là đúng, cho nên kết quả không có vấn đề gì.

Rốt cuộc cô cũng đến nơi, núp trong bóng tối ngoài cửa sổ, lén nhìn tình hình trong tòa nhà.

Hai "Vô tâm giả" một nam một nữ đang nằm trên giường, ngủ say giống như nhân loại bình thường, nhìn không ra có gì không đúng.

Tương Bạch Miên thu lại đường nhìn, lại đi về phía khác.

Sau một vòng trinh sát, cô phát hiện những "Vô tâm giả" mình cảm ứng được vẫn duy trì thói quen sinh hoạt của nhân loại, ngủ trên giường, khóa cửa, đóng cửa sổ.

Mà trong một vài căn phòng, gạo, bột mì, đồ hộp, bánh quy, thanh năng lượng được chất đống vương vãi khắp nơi.

Điều này khiến cho Tương Bạch Miên nghi ngờ viện nghiên cứu Số 8 lắp đường ray trong đường hầm là để chuyên môn vận chuyển vật tư cho các "Vô tâm giả" trong thành phố nhỏ này.

Cô không vội vàng điểm danh những "Vô tâm giả" này, bởi vì còn có chín phần mười mục tiêu không rõ tung tích.

Cân nhắc đến việc ấy, Tương Bạch Miên quyết định ra khỏi "Thế giới mới" ngoài hiện thực, báo những sự bất thường mình phát hiện được cho Thương Kiến Diệu biết.

Biết đâu những phát hiện này có thể thúc đẩy đối phương thăm dò "Thế giới mới" trong tinh thần, mà thu hoạch trong đó chưa biết chừng có thể giúp Tương Bạch Miên phá giải một vài bí ẩn trong thực tế.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hai nơi này có sự liên hệ mật thiết.

Dựa vào thiết bị khung xương quân dụng, Tương Bạch Miên rời xa chỗ ở của các "Vô tâm giả" này.

Sau đó, không có gì bất ngờ xảy ra, cô xác nhận mình lại một lần nữa lạc đường.

Tương Bạch Miên có kinh nghiệm phong phú, leo lên cây cột điện gần nhất, đứng ở trên đỉnh nhìn ra bốn phía.

Nhờ ánh sao đầy trời và công năng nhìn ban đêm hỗ trợ, Tương Bạch Miên nhanh chóng phân biệt được phương hướng dẫn đến lối vào đường hầm.

"Phải vòng qua hai con đường, đi qua một vài ngã tư, rẽ vào không ít chỗ ngoặt..." Tương Bạch Miên càng đánh giá tuyến đường quay về, tâm trạng càng nặng nề.

Cô có thể dự kiến được mình sẽ lạc đường không ít lần.

Trong lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Tương Bạch Miên bệnh lâu thành lương y, đột nhiên có đối sách.

Cô định đi đường thẳng.

Gặp tường leo tường, gặp nhà leo nhà!

Điều này có thể tránh được việc lựa chọn phương hướng sai lầm một cách hữu hiệu, hơn nữa còn trang bị chức năng định vị, Tương Bạch Miên cảm thấy cùng lắm là lạc đường một lần.

Xác định xong phương án, cô lập tức áp dụng hành động, tụt xuống khỏi cột điện, cẩn thận chạy về tòa nhà đầu tiên.

Cô đưa tay phải ra, ấn vào tường, định mượn lực trực tiếp nhảy lên nóc của tòa nhà không cao lắm.

Nhưng ngoài dự liệu của Tương Bạch Miên, tay phải cô ấn vào bức tường lại giống như không có nơi chịu lực, trống rỗng như không tồn tại!

Điều này khiến cho cô đã thay đổi trọng tâm không thể nào kéo người lại được nữa, cả người bất giác nghiêng về phía trước, đụng phải bức tường.

Cô trực tiếp lăn qua giống như hồ lô lăn dưới đất.

Tương Bạch Miên đã làm cải tạo gien, lại mặc thiết bị khung xương quân dụng, nhanh chóng dừng lại cơ thể đang mất khống chế lăn đi, nhảy bật lên như một con cá chép.

Cô quay người lại, nhìn về phía mặt tường, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Nghĩ rằng nơi đây là "Thế giới mới" trong hiện thực, môi trường điện từ khá hỗn loạn, Tương Bạch Miên không nhịn được nảy ra suy đoán:

"Tòa tháp cao, nhà cửa mà mình và "Này" nhìn thấy thực ra cũng không phải là hình dáng thực sự của thành phố nhỏ này, tất cả mọi thứ nơi đây đều bị bóp méo, tạo thành một ảo ảnh cỡ lớn, thật giả đan xen?"

Để xác nhận, Tương Bạch Miên quay trở về trước bức tường vừa rồi, nhẹ nhàng đưa tay phải ra.

Tay phải của cô xuyên qua bức tường đá quét vôi trắng giống như xuyên qua không khí.

Tương Bạch Miên đi từng bước về phía trước, cả người cũng xuyên qua, quay trở về nơi vừa ngã xuống.

"Trong các Chấp tuế, có "Gương Vỡ" chấp chưởng ảo giác, trong "Thế giới mới" ngoài hiện thực cất giấu chỗ kỳ dị cũng là chuyện bình thường." Tương Bạch Miên thầm lầm bầm một câu.

Cô suy nghĩ một chút, lại một lần nữa giơ tay phải về phía bức tường.

Lần này cô làm động tác rất chậm, tĩnh tâm trải nghiệm cảm giác xuyên qua bức tường giả.

Đột nhiên bàn tay Tương Bạch Miên dán vào mặt ngoài của bức tường, nhưng không tiến thêm nữa.

Không phải là cô không muốn mà là không làm được.

Bức tường kia rắn chắc lạnh lẽo, nào có trạng thái của ảo ảnh?

Tương Bạch Miên đi đường thẳng, mất một chút thời gian để quay lại đường hầm, lại một lần nữa đóng cánh cửa màu sắt đen nặng nề lại.

Cô thuần thục ngồi xếp bằng xuống bên cạnh cơ thể của Thương Kiến Diệu, cho tinh thần lan ra, chạm vào ý thức của đối phương.

Sau khi cảnh tượng không có gì mới hiện ra, Thương Kiến Diệu vẫy tay về phía Tương Bạch Miên:

"Tôi có chuyện muốn nói cho cô biết!"

"Vừa vặn tôi cũng có chuyện muốn nói cho anh biết." Tâm trạng nặng nề của Tương Bạch Miên thả lỏng hơn.

Tiếp đó cô dặn dò:

"Liên quan đến quy tắc, bí mật của "Thế giới mới" thì cố gắng dùng tiếng lóng, nếu không thể dùng thì đổi sang cách nói khác, dùng chuyện khác làm ví dụ."

"Không liên quan đến bí mật "Thế giới mới", tôi đã vào nhà của Lâm Toái." Thương Kiến Diệu kể lại những gì mình đã trải qua ở phía bên này.

"Nhưng không phát hiện ra thứ gì có giá trị, cũng không tìm được ngọn nguồn của âm thanh kỳ quặc kia."

Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút rồi nói:

"Anh kể lại tên những quyển sách có trong văn phòng của Lâm Toái đi."

Thương Kiến Diệu để lộ vẻ mặt khổ sở:

"Không nhớ được."

"À, tôi thử cụ thể hóa ra, cô tự mình xem."

Bởi vì đang trao đổi về mặt ý thức, cho nên anh có thể trực tiếp quay về căn phòng có giá sách, vừa nhìn vừa cụ thể hóa ra trước mắt Tương Bạch Miên.

Tương Bạch Miên quét mắt nhìn, nói như có điều suy nghĩ:

"Lâm Toái cũng cảm thấy rất hứng thú về những nghiên cứu liên quan đến ý thức nhân loại..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận