Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 956: Vui vẻ tiễn đưa

Tương Bạch Miên nghe xong câu trả lời của Thương Kiến Diệu, không yên tâm lắm, hỏi lại:

"Thật sự chỉ chơi game?"

Thương Kiến Diệu nghiêm túc trả lời:

"Tôi muốn chui qua đó họ cũng không đồng ý."

Bây giờ là vị "lỗ mãng" kia.

Lúc này Tương Bạch Miên mới thở phào nhẹ nhõm:

"Vậy thì cụ thể hóa ra máy chơi game, màn hình và mấy trò chơi mà Tiểu Xung thích nhất, chơi một hồi bên cạnh khe hở."

"Nhớ kỹ, tuyệt đối không được làm việc gì khác."

Hội hiệp thương dân chủ Thương Kiến Diệu mở cuộc họp mấy phút trong đầu, nghiêm trang cam đoan:

"Không thành vấn đề."

Tiếp đó anh nhỏ giọng nói:

"Cụ thể hóa ra game không có gì thú vị, đều từng chơi rồi, giống như đang phát lại thôi."

Về điểm này, não người quả thực kém hơn máy tính, không thể nào tính toán ra sự phát triển của một trò chơi phức tạp theo thời gian thực...

Long Duyệt Hồng vừa sợ tên này lại làm ra chuyện dở hơi gì, vừa sợ Thương Kiến Diệu đi theo con đường bình thường nhưng lại thu hoạch được thứ không mong muốn, chỉ đành trấn an một câu mà bản thân cũng không hiểu mình định diễn đạt cái gì:

"Không sao, Tiểu Xung có thể chơi một trò chơi rất nhiều lần."

"Ừm, hơn nữa tư duy của tôi rộng mở hơn cậu ta, nắm giữ rất nhiều cách chơi mới lạ, hẳn là sẽ thu hút sự chú ý của cậu ta..." Thương Kiến Diệu trở nên đắc ý.

Sau đó anh ngồi vào ghế sau của xe jeep, dựa vào lưng ghế, day huyệt thái dương hai bên, tiến vào giấc ngủ say.

Trong "Biển khởi nguồn", Thương Kiến Diệu không kịp chờ đợi, dùng hai bản thân làm cánh, bay đến bên cạnh khe hở đại diện cho Tiểu Xung giữa không trung.

Ngay sau đó, anh cụ thể hóa ra chiếc máy tính xách tay của mình, cũng kết nối với màn hình chiếu.

Thương Kiến Diệu "lỗ mãng" và Thương Kiến Diệu "thành thực" chuyển dời đến bên cạnh thiền sư "Phổ Độ", biến thành cánh của anh ta, giúp anh ta trôi nổi giữa không trung.

Mà Thương Kiến Diệu "thích chơi, thích hát, thích nhảy, thích game" lại dùng thiền sư "Phổ Độ" làm đệm, dựa vào máy tính, nhìn hình ảnh được chiếu ra ngoài, bắt đầu chơi game.

Đây là loại game đóng vai mà gần đây anh ta rất thích, anh ta lựa chọn "thợ săn", đặc thù là miệng liên tục chửi bậy, thao túng lửa.

Chơi một lúc, Thương Kiến Diệu đắm chìm vào trong đó.

Bỗng nhiên, anh lờ mờ cảm nhận trong khe hở bên cạnh có tia sáng nhạt hiện lên.

"Tiểu Xung! Tiểu Xung! Là cậu sao?" Thương Kiến Diệu "coi trọng tình cảm" vội vàng quay đầu, gọi về phía khe hở kia.

Nơi đó vẫn tĩnh mịch, không ai trả lời, không có gì bất thường.

Thương Kiến Diệu sờ cằm một hồi, thu lại ánh mắt, lại tiếp tục chơi game.

Khóe mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào khe hở sâu thẳm kia, nhưng cũng không thấy bất cứ động tĩnh gì.

"Lẽ nào vừa rồi chỉ là ảo giác?" Thương Kiến Diệu "thích hành động lại lỗ mãng" không khỏi lên tiếng.

Một bên khác, Thương Kiến Diệu "thành thực" nói theo:

"Chơi game lâu vậy rồi mà."

Qua một hồi thảo luận kịch liệt, các Thương Kiến Diệu lại đợi một hồi, vẫn không có bất cứ sự thay đổi nào.

Cân nhắc đến việc tinh thần tiêu hao, họ không kiên trì nữa, lùi ra khỏi "Biển khởi nguồn".

Trong "Hành lang tâm linh", Lawton lần trước thăm dò căn phòng "131" không có kết quả, lại trở về trước cửa căn phòng này.

Trong thời gian này ông ta đã xem đi xem lại những gì gặp phải lúc trước, phát hiện ra không ít vấn đề.

Điều rõ rệt nhất trong đó là, bình thường, người thức tỉnh tiến vào một bóng ma tâm lý, tương đương với việc đóng vai chủ nhân căn phòng đó, lặp lại nỗi sợ hãi lúc trước của họ, nói cách khác, người thức tỉnh thăm dò một căn phòng không có khả năng gặp được nguyên hình của chủ nhân căn phòng trong đó, nhưng trong căn phòng "131" kia, các bác sĩ, y tá, cáng cứu thương, băng gạc, ống tiêm, bức tường dường như cùng xuất phát từ chủ nhân căn phòng.

Điều này mâu thuẫn với kinh nghiệm của Lawton và những người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" mà ông ta quen biết.

Thông qua tự suy xét và xin chỉ bảo, Lawton đã có suy đoán đại khái: Loại trừ các trường hợp đặc biệt như căn phòng thuộc về Chấp tuế, bóng ma tâm lý tương ứng là loại kỳ quặc, không theo lệ thường, thì chỉ còn khả năng chủ nhân căn phòng bị các bệnh tinh thần như nhân cách phân liệt hoặc là chứng hoang tưởng.

Người thức tỉnh bình thường, tiềm thức rất vững chắc, có thể dự đoán, bởi vậy bóng ma tâm lý tương ứng cũng như thế, nhưng những người bị mắc các bệnh tâm thần như nhân cách phân liệt, chứng hoang tưởng, tiềm thức cũng bị phân liệt, tràn đầy những biến đổi khó đoán, giống như thế giới vi mô, không thể xác định.

Vì vậy, sau khi tiến vào căn phòng như thế, rất có khả năng chỉ đóng vai một nhân cách trong đó, còn phải đối diện với sự khiêu chiến đến từ các nhân cách khác, hoặc là hoang tưởng ra một kẻ địch là bản thân.

"Bóng ma tâm lý như vậy quả thực càng thêm phiền phức." Lawton nhìn cánh cửa đỏ thẫm của căn phòng "131", thầm lẩm bẩm: "Nếu thật sự là nhân cách phân liệt, những người khác còn có thể mang đến ký ức khác, nỗi sợ khác, thậm chí một phần giấc mơ, tạo thành một bóng ma tâm lý lộn xộn, nếu muốn vượt qua, phải chuẩn bị đối phó với tình huống phức tạp."

Đối với Lawton mà nói, chỗ khó của bóng ma tâm lý như vậy không phải là nguy hiểm, mà là hỗn loạn, không thể hình thành một phương án thành thục để giải quyết, có lẽ phải tốn rất nhiều thời gian vào nó.

Đương nhiên, không nguy hiểm chỉ là nói tương đối, Lawton rất rõ ràng nếu bản thân thực sự không đủ cẩn thận, để xảy ra sự cố, xác suất cao sẽ bị lây bệnh tinh thần tương ứng.

Mà bệnh tinh thần không hề dễ điều trị!

Sau khi cân nhắc rất nhiều lần, Lawton vẫn quyết định thử vài lần.

Ngay cả bóng ma tâm lý đầu tiên của căn phòng "13" ông ta còn chưa thực sự thâm nhập vào, không xác định được nơi này có cảm giác quen thuộc thuộc về cánh cửa "Thế giới mới" mới hay không, nên không dễ dàng từ bỏ.

Lawton có đường pháp lệnh khá sâu, môi hơi có màu đen, khẽ vặn nắm đấm cửa bằng đồng thau, mở cánh cửa phòng "131" ra.

Sau khi lướt qua phương án đã định trong đầu, ông ta đi về phía trước hai bước.

Ông ta lại một lần nữa đi vào bệnh viện kia, bước lên hành lang được quét sơn trắng.

Cửa phòng hai bên đóng kín, tận cùng là bóng tối sâu thẳm.

Lawton nhanh chóng cụ thể hóa ra một chiếc đồng hồ quả quýt, để nó lắc lư trước mặt.

Trước khi tiến vào "Hành lang tâm linh", ông ta đã nhờ một vị trưởng lão thành Tuế Mạt "thôi miên" bản thân, khiến ông ta tin rằng mình đã vứt bỏ cơ thể, trở thành sự tồn tại giống tăng lữ máy móc.

Mà tin hiệu để "thôi miên" kích hoạt chính là để đồng hồ quả quýt lắc lư.

Chẳng mấy chốc, trên gương mặt của Lawton hiện ra vẻ sáng bóng của kim loại, cơ thể ông ta nhanh chóng dựng lại, biến thành người máy màu đen.

Ông ta cất đồng hô đi, cúi đầu nhìn cơ thể mình, phát ra giọng nói mang cảm giác âm thanh điện tử hợp thành:

"Ta là người bất tử, người bất tử không sợ bệnh thật sinh lý, mà bệnh tinh thần cũng sẽ không trực tiếp lây nhiễm."

"Ha ha ha."

Lawton nhấc chân bước về phía cuối hành lang của bệnh viện.

Cánh cửa phòng hai bên đồng loạt mở ra, những bóng người khoác ga trải giường màu trắng xông ra.

Họ lần lượt ngã xuống, mà Lawton hoàn toàn không có cảm giác bị bệnh.

Không lâu sau, các bác sĩ, y tá, cáng cứu thương, ống tiêm từ cuối hành lang xông ra, hai bên tường cũng mọc ra gương mặt.

Lawton sừng sững bất động, không sợ hãi chút nào.

Bây giờ ông ta là người bất tử kim đâm không vào, thuốc uống không tác dụng, bác sĩ đánh không lại.

Cứ thế, ông ta dùng tư thái áp đảo xông qua cảnh tượng khiến cho tinh thần hỗn loạn này.

Cánh tay, bắp chân của ông ta hoặc treo hoặc kéo theo mấy bác sĩ, y tá, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến bước tiến của ông ta.

Đám bác sĩ, y tá này dù trái tim đã ngừng đập nhưng vẫn không thả hai tay ra.

Cuối cùng, Lawton đi tới cuối hành lang.

Nơi này có một cánh cửa màu trắng.

Lawton cân nhắc một hồi, quan sát xung quanh, ỷ vào việc mình là người bất tử, thò bàn tay phải bằng kim loại ra, cầm lấy nắm đấm cửa, khẽ vặn một cái.

Cánh cửa màu trắng kia chậm rãi mở về sau, để lộ ra một khe hở.

Trong khe hở là một mảng tối tăm, trong không gian tăm tối dường như có một bóng người phụ nữ đang nhìn ra bên ngoài.

Trong chớp mắt, tinh thần của Lawton bị một nỗi sợ hãi khủng khiếp bao phủ.

Nó đến không vì lý do gì, dường như xuất phát từ bản năng.

"Xong rồi..." Lawton chỉ kịp hiện lên một suy nghĩ như vậy, đã hôn mê bất tỉnh.

Ngay cả suy nghĩ hi vọng các trưởng lão khác của thành Tuế Mạt tới căn phòng này cứu mình cũng không kịp hiện lên trong đầu ông ta.

Mà bị hôn mê hoặc chết đi trong bóng ma tâm lý của người khác, thường có ý nghĩa là hoàn toàn bị vây nhốt, ngoài hiện thực trở thành người thực vật.

Không biết qua bao lâu, Lawton bỗng tìm lại được tư duy của mình, chậm rãi mở mắt ra.

Ông ta thấy đèn mổ, nhìn thấy một bác sĩ và rất nhiều y tá.

Họ đều đeo khẩu trang màu xanh lam, từ trên cao nhìn xuống Lawton, nhốn nháo nói:

"Ông tỉnh rồi à?"

"Cuộc phẫu thuật rất thành công."

"Hiện giờ ông đã khỏi rồi, có thể về nhà."

Khỏi rồi... về nhà... Lawton đầu tiên là mờ mịt, sau đó ngồi bật dậy, quan sát bản thân.

Ông ta vẫn là người bất tử, vẫn có cơ thể bằng sắt thép.

Nhưng so với thời điểm trước khi hôn mê, màu sơn của ông ta đã bị đổi thành bảy sắc cầu vồng, trước ngực khảm một chiếc loa nhỏ.

"Tôi có thể đi rồi?" Im lặng một lát, Lawton thử hỏi dò các bác sĩ và y tá.

Căn cứ vào kiến thức của ông ta, người bị hôn mê trong bóng ma tâm lý của người khác chẳng khác nào bị tổn thương nghiêm trọng, nhốt vào ngục giam tinh thần canh gác nghiêm ngặt, còn có thể tỉnh lại hay không cũng chưa biết được, càng đừng nói là rời khỏi căn phòng tương ứng.

"Ông có thể xuất viện rồi." Bác sĩ đeo khẩu trang màu xanh lam kia đưa tay bắt tay với ông ta: "Lần này ông chỉ hoàn thành một phần ba tiến độ, lần sau tiếp tục cố gắng."

Tuy rằng Lawton rất mông lung, nhưng cũng biết đạo lý thời cơ mất đi là không tìm về được, ông ta lập tức xoay người xuống giường, ra khỏi phòng mổ.

Trên hành lang màu trắng, các bác sĩ và y tá vừa múa vừa hát, cao giọng hô lên:

"Chúc mừng xuất viện!"

"Giữ gìn sức khỏe nhé!"

"Nhớ tặng cờ thưởng!"

Lawton mờ mịt trở về điểm khởi đầu, mở cánh cửa phòng "131" ra.

Đến khi đứng trên "Hành lang tâm linh", ông ta vẫn còn nghi ngờ mình đang nằm mơ: Diễn biến vốn nên nguy hiểm tại sao lại biến thành vui vẻ tiễn đưa ra khỏi bệnh viện?

Lawton càng nghĩ càng cảm thấy mình đã bị ô nhiễm tinh thần rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận