Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 672: Số học rất quan trọng

Forcas lái xe việt dã chống đạn, đưa theo hai người con trai, đi một mạch ra khỏi khu Kim Bình Quả, đi qua khu Hồng Cự Lang, đến một căn nhà trọ năm tầng trông rất bình thường ở khu Thanh Cảm Lãm.

Cách căn nhà trọ này không xa lắm, chính là nơi khách sạn Ugo tọa lạc.

Forcas đỗ xe ở trong một con ngõ nhỏ gần đó, mang theo hai con trai, bước đi trầm ổn vào trong nhà trọ.

Ông ta không đi lên trên, mà xuống thẳng lối vào tầng hầm.

Trong bóng tối nơi đó có hai người đàn ông mặc quần bình thường đang canh giữ.

Họ vừa thấy Forcas, lập tức nắm tay lại, khẽ gõ lên đầu mình một cái, không hề ngăn cản.

Forcas khẽ gật đầu, dùng cùi chỏ đẩy cánh cửa đang khép hờ.

Đi qua một hành lang chật chội, Forcas đi tới một đại sảnh.

Tận cùng của đại sảnh có đựng một bức tượng bằng đá, trước bức tượng có những hàng đệm trải dưới đất đơn sơ.

Giờ phút này, trên những chiếc đệm đã có khá nhiều người nằm, họ đều nhắm chặt mắt, dường như đang ngủ say.

Forcas đi về phía bức tượng làm bằng đá, giữa chừng, ông ta đặt hai con trai của mình lên hai chiếc đệm trống.

Thứ này thực ra cũng không thể gọi là đệm trải dưới đất, chúng chỉ là những chiếc khăn trải giường trắng xếp chồng lên nhau, trải xuống nền lát đá mà thôi, về bản chất chẳng khác nào nằm thẳng xuống đất, vô cùng cứng rắn, vô cùng khó chịu.

Nằm ngủ phía trên gần như là đày đọa.

Cuối cùng, Forcas đi tới trước bức tượng đá.

Bức tượng đá kia không giống với những bức tượng cùng loại, gương mặt nó không điêu khắc ngũ quan, mà khảm một cái gương bình thường.

Lúc Forcas ngẩng đầu lên nhìn về phía bức tượng này, tự nhiên nhìn thấy bản thân.

Ông ta nắm bàn tay lại, khẽ gõ lên đầu mình một cái, trầm giọng nói:

"Bản ngã thật sự vĩnh viễn tồn tại."

Làm lễ xong, Forcas quay người lại, về bên cạnh hai con trai mình, tìm một chiếc đệm đơn sơ nằm xuống.

Cảm xúc cứng rắn hành hạ hông ông ta, khiến ông ta nhớ lại lúc trước.

Sau khi vợ ông ta mắc "Bệnh vô tâm", mà sau khi một quý tộc, một tướng quân, một người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" như ông ta lại không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn, ông ta đã gia nhập "Giáo phái Chân Ngã" sùng bái "Bình Minh", trở thành một "Người phá mộng".

Qua khoảng mười lăm phút, Forcas nhắm mắt lại, hô hấp trở nên gấp gáp.

Ông ta đã hôn mê.

Khu Kim Bình Quả, trong phủ của quan giám sát.

Quản gia Alexander dẫn Cynthia đến chơi vào một trong những phòng sinh hoạt.

Cynthia khoảng hai bảy hai tám tuổi, vóc dáng cao, có mái tóc dài màu nâu bóng mượt và một đôi mắt cùng màu dường như biết nói.

Hôm nay, cô ta mặc một chiếc váy dài màu đen để hở vai, đeo dây chuyền kim cương, vòng tay và cài áo, trông cao quý trang nhã, nhưng không có gì đặc biệt.

"Thưa quan giám sát." Cynthia nhìn Alexander, cúi chào với thái độ cung kính.

Ánh mắt của cô ta theo đó quét qua toàn bộ phòng sinh hoạt, kiểm tra xem ở đây có bao nhiêu người.

"Một người..." Đây là chỉ quan giám sát Alexander.

"Một người..." Ánh mắt Cynthia lướt qua mặt Già La Lan.

"Hai người..." Cynthia liếc nhìn quản gia bên cạnh.

"Ba, bốn người..." Cynthia nhìn thấy hai cảnh vệ phụ trách bảo vệ Alexander.

Tổng cộng bốn người... Cô ta thầm gật đầu một cái.

"Phu nhân, muộn thế này cô còn đến có chuyện gì không?" Alexander hắng giọng, lên tiếng hỏi.

Cynthia nhìn quanh một vòng, do dự nói:

"Có thể làm phiền họ ra ngoài cửa chờ được không?"

Bình thường cô ta đến phủ quan giám sát làm khách, từng lén lút ở chung với Alexander, đề nghị này không có gì là quá đáng.

Là một trong hai người đứng đầu thành phố Ban Sơ, bản thân Alexander cũng có đủ sức để tự vệ.

Alexander hơi nhíu mày, do dự một lát rồi nói:

"Mọi người ra ngoài canh chừng."

Ngoài mặt là ông ta đang lệnh cho quản gia và cảnh vệ, nhưng ánh mắt cũng nhìn về phía con gái Già La Lan của mình.

Già La Lan lạnh nhạt đứng đó, dường như không cảm nhận được cái nhìn của cha mình.

Cùng lúc đó, quản gia và hai cảnh vệ không nói tiếng nào, nhẹ bước ra khỏi phòng sinh hoạt.

Người trước vô cùng cẩn thận đóng cửa phòng lại, sau đó cùng hai cảnh vệ canh giữ ở bên ngoài, không cho bất cứ ai đến gần.

Cynthia thấy thế, tiến tới hai bước, để lộ ra vẻ kinh hoàng và sợ hãi, nói:

"Thưa ngài quan giám sát, hung thủ cho nổ bom cuộc biểu tình của công dân do "Bàn tay trật tự" bắt được đã khai ra và xác nhận nguyên lão Varro là người đứng sau thao túng, tướng quân Gaius nhân cơ hội triệu tập buổi mít-tinh tất cả công dân trong thành phố vào sáng mai."

"Điều, điều này khiến tôi nhớ lại một vài tin đồn không hay."

"Ngài quan giám sát, nếu ngài không đứng ra ngăn cản, thành phố Ban Sơ sẽ xảy ra bạo động!"

Lúc nói chuyện, Cynthia đến gần Alexander, cố gắng dùng tay khoác lên khuỷu tay của ông già, dùng việc này để trấn an nội tâm đang sợ hãi của mình.

Alexander nghiêng đầu liếc nhìn con gái Già La Lan của mình, lúng túng rút tay về:

"Phu nhân, không nên như thế."

Trước khi Cynthia đáp lại, Alexander đã chỉ vào bàn trà trong phòng sinh hoạt:

"Phu nhân, bình tĩnh một chút, uống tách trà trước nhé?"

Chỗ đó có hai tách trà, một tách thuộc về Alexander, một tách Già La Lan đã uống.

Cynthia theo tay Alexander chỉ nhìn sang, theo bản năng đếm tách trà nơi đó:

"Một, tách, ba tách... Ừm, tổng cộng có ba tách trà."

"Lúc trước quan giám sát đã nói chuyện phiếm với hai vị nào ở đây?"

Trong lúc suy nghĩ, Cynthia mím môi nói:

"Được, được thôi."

Sắc mặt cô ta hơi hồng, da dẻ bóng mượt, nhìn vô cùng quyến rũ.

Alexander ép mình thu lại ánh mắt, bất giác nuốt nước bọt.

Ông ta nhanh chóng gọi quản gia mang lên một tách trà nữa.

Lúc này, Già La Lan đã tìm chỗ ngồi xuống, biểu hiện ra trạng thái thích hợp với mọi hoàn cảnh, không có ý rời đi.

Chẳng mấy chốc, quản gia bưng một tách hồng trà tới, tiếp đó nhẹ tay nhẹ chân lùi ra khỏi phòng.

Cynthia cầm tách lên, cố gắng nhấp một ngụm, nhưng bị nỗi sợ hãi và tâm trạng hoảng hốt vẫn còn trong người ảnh hưởng, hai tay cô ta run rẩy, sơ ý làm đổ tách trà.

"Ối..." Cô ta vội vàng đứng dậy, phần ngực áo đã ướt đẫm.

Alexander vốn là người phong độ lịch thiệp, muốn đứng lên giúp đỡ, nhưng thấy chỗ bị ướt, lại liếc nhìn con gái bên cạnh, ông ta tự mình dừng bước.

Cynthia luống cuống tay chân một hồi, thấy không có ai đáp lại, đành phải tự rút khăn tay, tự mình lau một cách thảm thương.

"Quan giám sát, ngài xem..." Cô vừa lau ngực áo, vừa muốn nói mình có lẽ phải vào nhà vệ sinh xử lý một chút.

Theo câu "ngài xem", Alexander nhìn về phía ngực Cynthia, chỉ cảm thấy đường cong ở đó vô cùng đẹp đẽ, có cảm giác quyến rũ không nói nên lời.

Ông ta đột nhiên cảm thấy mình hơi nóng trong người, có thứ gì đó đang nhanh chóng bùng lên, sắp sửa sôi trào.

Nhưng... Alexander lại nghiêng đầu liếc nhìn con gái Già La Lan đang ngồi bên cạnh, không nhịn được thầm trách móc Cynthia: Không thể nhìn trường hợp một chút sao?

Sao lại tỏ ra như ở đây không có ai vậy?

Alexander nghiêm mặt, trầm giọng nói:

"Phu nhân, tôi đã biết những gì cô muốn bày tỏ, tôi sẽ giữ ổn định cho thành phố Ban Sơ."

"Được rồi, cô có thể về, quần áo ướt rất dễ bị cảm lạnh."

Cynthia sửng sốt một chút, mãi cho đến khi quản gia nhận được lệnh, tiến tới mời cô ta ra về, vẻ mặt vẫn chưa trở lại bình thường.

Cô ta chưa từng thấy quan giám sát Alexander như vậy!

Đến khi bóng dáng Cynthia biến mất ở cửa, Alexander quay người nhìn về phía con gái Già La Lan, hơi cau mày nói:

"Đây là một trong những năng lực của con?"

Già La Lan đáp lại vô cùng bình thản:

"Đúng vậy."

Alexander im lặng một hồi, thở thật dài:

"Con bây giờ khác hoàn toàn trước đây."

Già La Lan nở nụ cười:

"Có lẽ bố còn không biết cái giá phải trả của con là gì."

"Ừm?" Alexander phát ra âm thanh nghi vấn.

Cái giá phải trả có thể tùy tiện nói ra?

Trừ phi nó không dễ bị nhắm vào.

Lúc này, Già La Lan đột nhiên nói nhỏ một tiếng "Vô Lượng Thiên Tôn".

Sau đó cô nói như thuận miệng:

"Tính cách."

Cái giá phải trả của cô là tính cách.

Khu Hồng Cự Lang, trong căn phòng an toàn mà "Tổ điều tra cũ" đã chuẩn bị.

Long Duyệt Hồng nhìn sắc trời dần sáng lên, thở phào một hơi:

"Tôi còn tưởng rằng đêm qua sẽ xảy ra bạo động."

Dù sao sự tồn tại khủng khiếp như Tiểu Xung đã ra tay, rất dễ dẫn đến phản ứng quá khích.

Mà ngoài cái đó ra, những vụ náo động mà "Tổ điều tra cũ" gây ra cũng đang kích thích thần kinh nhạy cảm của dân chúng trong thành phố.

"Xem ra thực lực và tính ổn định của thành phố Ban Sơ còn mạnh hơn chúng ta tưởng, những lãnh đạo cấp cao kia đêm qua hẳn là rất bận rộn." Tương Bạch Miên gật đầu tán thành: "Một tòa nhà cao chọc trời như thế, nếu không phải kết cấu nội bộ xảy ra vấn đề, chỉ dựa vào ngoại lực, rất khó tạo ra bạo động."

Thương Kiến Diệu nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói với Long Duyệt Hồng:

"Anh nói thêm chút gì nữa đi, ví dụ như, tôi cải tạo gien mới cao một mét bảy lăm, thành tích cũng bình thường, ví dụ như, lần này hẳn là không xảy ra bạo động để cung cấp cơ hội cho chúng ta lợi dụng."

"Ê..." Long Duyệt Hồng vừa bực mình vừa buồn cười.

Tương Bạch Miên liếc Thương Kiến Diệu, thở hắt ra, nghiêm mặt nói:

"Chúng ta cần ra ngoài để kiếm máy thu phát vô tuyến điện."

Họ đồng thời còn phải chú ý diễn biến của cuộc mít-tinh công dân lần này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận