Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 353: Phong tục

Teresa vừa giải thích xong, Thương Kiến Diệu bên cạnh Tương Bạch Miên đã nở nụ cười:

"Đeo mặt nạ thật thú vị."

Anh dùng tiếng Hồng Hà.

Tuy chưa nói lưu loát lắm, nhưng thế giới cũ bị hủy diệt nhiều năm như vậy, tiếng Hồng Hà ở những nơi khác nhau đều có sự thay đổi nhất định, khẩu âm của bản thân Teresa không giống với khẩu âm thịnh hành bên thành phố Cỏ Dại lắm.

"Cái gì?" Teresa mờ mịt nhìn về phía Tương Bạch Miên, tìm lời giải đáp.

Ý của anh là vì đeo mặt nạ, bà chỉ có thể căn cứ ngôn ngữ của người đối diện để phán đoán một người là dân Hồng Hà hay dân Đất Xám, nên trước mặt mấy người chúng tôi mới lớn tiếng nói người Đất Xám không tốt... Ngụy trang hay lắm, lúc ngụy trang đến mức mọi người không thể phân biệt được sự khác biệt bề ngoài, thì sự tình trở nên khá thú vị... Giống như cách thể hiện vật chất của khái niệm "mặt nạ nhân cách" trong tâm lý học... Ha ha, người Đất Xám biết nói tiếng Hồng Hà, người Hồng Hà biết nói tiếng Đất Xám, thì dựa vào cái gì để phân địch ta, lập bang kết phái chứ? Tạo thành "đảng mặt nạ động vật", "đảng mặt nạ người" và "đảng mặt nạ quái vật" chăng? Giờ phút này, trong đầu Tương Bạch Miên lóe lên ý tưởng.

Cuối cùng, những ý tưởng này hóa thành một câu nói:

"Lúc trước anh ấy chưa từng được chơi mặt nạ."

Không để Teresa có cơ hội gặng hỏi, Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng:

"Bên trị an đưa ra nguyên nhân cái chết là bị sợ hãi quá độ?"

Teresa khẽ gật đầu:

"Họ quá qua loa, nguyên nhân này không thuyết phục được tôi."

Nguyên nhân cái chết chưa chắc đã là giả, trọng điểm là điều gì đã tạo ra nỗi sợ hãi quá độ... Tương Bạch Miên suy tư rồi hỏi:

"Ngài Herwig vốn có vấn đề về tim không?"

"Không, sức khỏe của ông ấy rất tốt, bất kể là chạy bộ, nhảy hay là đánh nhau, đều không tệ." Teresa trả lời vô cùng chắc nịch.

Thương Kiến Diệu giơ tay, không đợi Tương Bạch Miên đồng ý đã tò mò hỏi:

"Bà chỉ nói về việc ông ấy chạy bộ, nhảy, đánh nhau, còn những phương diện khác thì sao?"

Teresa lắc đầu:

"Tôi chỉ đơn cử mấy cái đó."

"Nếu thật sự muốn nói, thì ông ấy ở trên giường biểu hiện không tốt lắm."

Phụt... Tương Bạch Miên thiếu chút nữa bị nghẹn nước bọt của mình.

Cái gì với cái gì cơ?

Long Duyệt Hồng cũng ho khan, chỉ có Bạch Thần là bình tĩnh.

Teresa lập tức giải thích:

"Đây cũng là bệnh chung của tín đồ giáo phái chúng tôi."

"Để bảo vệ bản thân ở mức độ lớn nhất, rút ngắn thời gian là nhận thức chung của mọi người."

Lần này, ngoài Thương Kiến Diệu, còn có Tương Bạch Miên vỗ tay.

Cô cảm thấy không làm thế thì không đủ để bày tỏ tâm trạng của mình.

Cô không ngờ rằng, hai chữ "cảnh giác" này được phát huy đến cùng cực, lại thay đổi sâu sắc đến đời sống sinh hoạt của chợ Đá Đỏ như vậy.

Mà Long Duyệt Hồng ở bên cạnh không vỗ tay theo, nguyên nhân duy nhất là hắn đang sợ ngây người.

Ngay cả Bạch Thần cũng hơi hiếu kỳ:

"Hai người ngủ cùng nhau sao?"

"Không." Teresa thành thật trả lời: "Khoảng cách mới là người bạn thật sự của chúng tôi. Nếu một trong hai người có nhu cầu thì sẽ hẹn thời gian."

"Trẻ con thì sao?" Tương Bạch Miên hỏi.

"Trước một tuổi có thể ngủ với bố hoặc mẹ, sau đó thì phải tách ra." Teresa nhìn quanh một vòng: "Chúng ta không nên lãng phí thời gian vào vấn đề này."

Tương Bạch Miên lúc này mới phát hiện bản thân đã chìm đắm trong việc tìm hiểu phong tục tập quán, quên mất nhiệm vụ thợ săn của bản thân.

Cô trừng mắt liếc Thương Kiến Diệu một cái:

"Vừa rồi rốt cuộc anh muốn hỏi cái gì?"

"Hỏi Herwig có giỏi nhịn thở thời gian dài không." Thương Kiến Diệu trả lời rất hùng hồn.

"Nhịn thở... Ông ấy biết bơi, trình độ bình thường." Teresa giải thích: "Nói chung, sức khỏe ông ấy không có bất cứ vấn đề gì, Weller cũng nói không phát hiện ra vấn đề khác."

"Kết quả khám nghiệm tử thi của Weller có đáng tin không?" Tương Bạch Miên nhanh chóng tiến vào trạng thái chuyên nghiệp.

Nếu không phải cơ thể vốn có bệnh không tiện nói ra, thì kiểu chết do sợ hãi quá độ này có xác suất khá lớn là liên quan đến người thức tỉnh.

Ít nhất hiện giờ Tương Bạch Miên chỉ biết có hai loại năng lực có thể tạo ra nguyên nhân cái chết tương tự.

"Ác mộng chân thực" của ngựa ác mộng và sự kiểm soát trái tim của lĩnh vực "Tư mệnh".

"Mặc dù Weller là người từ ngoài đến, nhưng là người Hồng Hà, sẽ không quá thiên vị, đáng tiếc, trình độ của anh ta có hạn, vốn chỉ là bác sĩ bình thường, không có nghiệp vụ ở phương diện này." Teresa gắng sức nói ra suy nghĩ mâu thuẫn của mình.

Trong lúc Tương Bạch Miên khẽ gật đầu, Thương Kiến Diệu lại hỏi:

"Vì sao bà lại gọi là "người tiếng Xám" mà không phải là "người Đất Xám"?"

Trong tiếng Hồng Hà, cách gọi đầu có nhiều hậu tố, khó đọc hơn.

"Đất Xám là Đất Xám của tất cả mọi người." Teresa trả lời một câu.

Tương Bạch Miên thầm "chẹp" một tiếng:

"Nếu chúng tôi tiếp nhận nhiệm vụ này thì thù lao tính thế nào?"

"Tôi sẽ tới nghiệp đoàn hợp nhất nhiệm vụ này và nhiệm vụ tìm vũ khí kia lại với nhau, thù lao là một nửa số vũ khí tìm được." Teresa không hề do dự nói.

Rất hậu hĩnh, xong nhiệm vụ này, cộng thêm số vật tư lúc trước, cũng có thể mua được mấy bộ thiết bị khung xương quân dụng loại cũ rồi... Tương Bạch Miên gật đầu:

"Chúng tôi sẽ dốc sức hoàn thành."

Cô lại hỏi tiếp:

"Bà có cái nhìn thế nào về việc số vũ khí kia bị cướp?"

"Đám cướp kia bình thường hay hoạt động ở khu vực xung quanh, hay đột nhiên xuất hiện?"

Tâm trạng Teresa lại trở nên hơi kích động:

"Nhất định là do đám người tiếng Xám kia làm! Họ muốn cướp mối kinh doanh vũ khí!"

"Không phải bọn chúng thì xung quanh chợ Đá Đỏ này lấy đâu ra toán cướp có hỏa lực mạnh như vậy?"

Xong khi nói như người có bệnh tâm thần, bà ta thở hổn hển hai cái rồi nói tiếp:

"Lúc còn sống Herwig cũng không nói nhiều với tôi về chuyện này, chỉ nói đám người kia hỏa lực rất mạnh, phối hợp ăn ý, đều đeo mặt nạ, biết ngụy trang, khoảng mười người ra mặt, một số thì ẩn nấp."

"Nếu các cô muốn biết nhiều hơn, có thể trở về khu doanh trại khách sạn, tới phòng 127 tìm người tên Lehman hỏi.

"Anh ta là người buôn lậu từ "Công nghiệp liên hợp" sang, đối tác của chồng tôi, số vũ khí kia chính là do anh ta và đội buôn của anh ta mang tới, kết quả vừa giao dịch chưa được bao lâu đã bị cướp mất."

"Được." Tương Bạch Miên hỏi thăm thêm một vài chi tiết nữa, sau đó đứng dậy chỉ vào đường ống thông gió chỗ Herwig chết, nói với Thương Kiến Diệu: "Bò vào xem."

"Hàn Vọng Hoạch từng kiểm tra rồi, không tìm được gì." Teresa đi theo: "Cũng có khả năng là tìm được, nhưng bị hắn hủy đi rồi."

"Chúng tôi tự mình kiểm tra một lần mới yên tâm." Tương Bạch Miên không từ bỏ.

Thương Kiến Diệu lập tức kéo bài tới, gỡ tấm đan của lỗ thông hơi, dùng đèn pin chiếu vào trước, sau đó mới bò vào.

Nơi này không bẩn lắm, hiển nhiên bình thường hay có người trốn vào, không có vết tích rõ ràng nào để lại.

Thương Kiến Diệu bò theo đường ống một hồi, càng vào sâu càng chật chội.

Nương theo ánh đèn pin, anh tỉ mỉ kiểm tra một lượt, cuối cùng lùi ra, nhảy xuống bàn nói:

"Không có vết tích do người khác hoạt động lưu lại."

"Ừm." Tương Bạch Miên nhìn Teresa: "Nhân viên trị an kia có ở đây không?"

"Hắn ta tới chỗ người tiếng Xám hay trốn, nói là mặc kệ thế nào, trình tự cần có vẫn phải có." Teresa từ bề ngoài hoàn toàn không hiểu nổi vấn đề của Hàn Vọng Hoạch.

Tương Bạch Miên thở hắt ra:

"Vậy chúng tôi đến gặp ngài Lehman trước."

"Được, nhanh lên, không biết lúc nào anh ta sẽ quay về "Công nghiệp liên hợp" đâu." Teresa giục một câu.

Lúc bốn người "Tổ điều tra cũ" nhanh chóng rời khỏi "Súng ống", Thương Kiến Diệu bỗng quay đầu lại, chỉ vào mặt nạ khỉ, nói:

"Vấn đề cuối cùng."

"Bà có con không?"

"Có, hai đứa." Teresa nghi hoặc hỏi: "Anh hỏi việc này làm gì?"

"Chức năng cơ thể bình thường." Thương Kiến Diệu nghiêm trang đánh giá.

Tương Bạch Miên biết tên này lại chập mạch rồi, bèn nương theo đề tài này, thuận miệng hỏi một câu:

"Bao tuổi rồi?"

"Đứa lớn mười lăm, đứa nhỏ mười hai, sau đó chúng tôi giao hẹn không đẻ nữa, sử dụng một vài sản phẩm do "Công nghiệp liên hợp" sản xuất." Teresa không hề giấu giếm.

Chào tạm biệt bà quả phụ, Tương Bạch Miên dẫn theo đám người Thương Kiến Diệu quay trở về tầng năm, định vào bãi đỗ xe.

Lúc này, cô quay đầu nhìn lại chợ Đá Đỏ yên tĩnh đến mức như không có ai tồn tại, khẽ thở dài:

"Nơi này tiếp nhận tư tưởng của giáo phái Cảnh Giác như một điều tất nhiên."

"Vì sao?" Long Duyệt Hồng nghe Cao Địch giải thích, đã cảm thấy họ gia nhập vào giáo phái Cảnh Giác quá dễ dàng, cho dù giáo lý tương ứng quả thật có thể nâng cao xác suất sinh tồn của họ.

Cũng đâu phải không tin giáo phái Cảnh Giác thì không nâng cao cảnh giác, tự mình ẩn thân?

Tương Bạch Miên thu ánh mắt lại, than thở:

"Chợ Đá Đỏ là thị trấn được dựng lên để gia tộc Dimarco trao đổi vật tư với bên ngoài."

"Thành viên của nó đến từ bốn phương tám hướng, ngôn ngữ bất đồng, không có phong tục chung, đặc điểm tướng mạo cũng khác nhau, tất nhiên sẽ chia ra những cộng đồng nhỏ."

"Những cộng đồng nhỏ này vì một nguồn buôn bán duy nhất lúc đó, sẽ tồn tại quan hệ cạnh tranh, giữa các bên có thể thường xuyên phát sinh xung đột, ám sát lẫn nhau, mai phục lẫn nhau."

"Bình thường, nó sẽ từ từ phát triển thành hình thức thành phố Cỏ Dại, nhưng lúc này giáo phái Cảnh Giác lại tới. Ở nơi mà giữa người với người có sự tín nhiệm cực thấp, giáo lý của họ như cá gặp nước, không những nâng cao xác suất sinh tồn của mọi người, mà còn hợp lý hóa, thần thánh hóa và giảm nhẹ sự không tín nhiệm này, từ đó mới tạo ra sự tồn tại khá ổn định của chợ Đá Đỏ."

"Cao Địch là con lai." Bạch Thần chỉ ra một sự thật.

Tương Bạch Miên gật đầu:

"Giữa hai cộng đồng có thù hằn đến đâu cũng vẫn có khả năng nảy sinh tình yêu, tồn tại phái trung lập."

"Cao Địch hẳn là đại diện cho cộng đồng lớn thứ ba ở chợ Đá Đỏ, phái hòa hợp."

Họ vừa nói vừa lên xe, ra khỏi chợ Đá Đỏ, đi đến doanh trại khách sạn.

Phòng 127 ở một đầu khác, gần với hồ nhỏ trong công viên của thế giới cũ.

Bên ngoài căn phòng giản dị này có hai người đàn ông canh gác thoạt nhìn rất vạm vỡ, họ đều là người Hồng Hà, mặc quần áo đen, vũ trang đầy đủ, không nói không cười.

Thương Kiến Diệu đến gần, "nhìn xuống" đối phương:

"Chúng tôi là thợ săn di tích, tìm Lehman để điều tra về vụ cướp vũ khí."

Lần này sẽ do anh "đàm phán", bởi vì có lẽ cần kết giao "bạn bè".

Lúc anh hỏi, Tương Bạch Miên nhìn quanh một vòng, phát hiện mấy căn phòng đơn sơ xung quanh phòng 127 đều có ánh mắt trông ra.

Tay chân của Lehman cũng không ít... Cô thầm nói một câu trong lúc một tên đàn em vào gõ cửa, thông báo.

Đợi mấy phút sau, tên đàn em này đi ra, nói với Thương Kiến Diệu:

"Ngài Lehman cho các anh hai câu."

"Một, lúc đó chúng tôi đã rời đi, chuyện xảy ra sau đó hoàn toàn không rõ;"

"Hai, nếu các anh chỉ có bốn người thì nên sớm từ bỏ đi, đổi nhiệm vụ khác thì hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận