Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 747: Khác biệt

Thứ nghi ngờ là mái tóc màu đen nằm ở khe hở của nền nhà màu nâu, nếu không đến gần, cho dù là thị lực của Tương Bạch Miên cũng không thể nhìn thấy rõ ràng.

Ngoại trừ nó, những khu vực có thể nhìn thấy ở phòng khách không có chỗ nào đặc biệt, các đồ gia dụng có giá trị đều đã không thấy bóng dáng, chỉ để lại vết bẩn tương ứng, chứng tỏ sự tồn tại của chúng.

Điều này cho thấy căn phòng 302 tòa nhà số 4 không phải là không có thợ săn gì tích từng vào, họ không những tới, hơn nữa còn trắng trợn cướp bóc một trận, thắng lợi trở về.

Dựa theo logic bình thường, điều này đương nhiên có thể suy đoán ra nơi này không có gì kỳ dị.

Nhưng "Tổ điều tra cũ" trải qua chuyện của Giang Tiểu Nguyệt, "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh", Thương Kiến Diệu còn dùng bản bệnh án tìm được trong phế tích xưởng sắt thép để tạo ra một sự bất thường vượt qua cả tình lý trong một bóng ma tâm lý nào đó, họ đã sớm coi phòng 302 tòa nhà số 4 khu 2 dành cho người nhà là long đàm hổ huyệt, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị "thuyết phục" như vậy.

Trên thế giới này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy!

"Tôi nhớ trong tài liệu liên quan, không có lời đồn về chuyện ma quái trong phế tích xưởng sắt thép, cũng không có thợ săn di tích nào nói rằng khu 2 dành cho người nhà có chỗ nào đặc biệt nguy hiểm." Tương Bạch Miên không tùy tiện tiến vào phòng 302, nhớ lại rồi nói.

Thương Kiến Diệu đột nhiên nói bằng giọng âm u:

"Có lẽ những thợ săn di tích đừng cướp bóc căn phòng này lúc đó không biểu hiện ra vấn đề gì, đến khi quay về, mỗi người một nơi, từng người mới lặng lẽ chết đi."

"Họ phân tán ở những nơi khác nhau, không ai liên hệ nguyên nhân cái chết của họ với căn phòng 302 tòa nhà số 4 phế tích xưởng sắt thép..."

Tương Bạch Miên buồn cười: "Không cần phải kể chuyện ma, tôi lại không phải là Tiểu Hồng, sẽ sợ hãi cái này."

Nói xong, cô "ừm" một tiếng, đánh giá câu chuyện mà Thương Kiến Diệu vừa kể:

"Cũng không phải không có khả năng này."

"Cho nên chúng ta không thể lỗ mãng."

"Cái người lỗ mãng kia đã bị chúng tôi đè xuống rồi." Thương Kiến Diệu dương dương tự đắc.

Tương Bạch Miên lườm anh một cái, cầm lấy bộ đàm:

"Tiểu Bạch, Tiểu Hồng, hai người đi vòng qua đằng sau tòa nhà số 4, trèo lên ban công tầng ba, từ bên ngoài quan sát thêm nhiều chi tiết của khu vực trong nhà, nhưng đừng đi vào trong."

"Được." Bạch Thần nhanh chóng đưa ra câu trả lời.

Cô đeo thiết bị khung xương quân dụng trên lưng, đi cùng Long Duyệt Hồng, từ bên cạnh xuyên qua những bụi cỏ rậm rạp xanh mơn mởn, đến đằng sau tòa nhà số 4.

"Để tôi đi." Long Duyệt Hồng xác nhận vị trí căn phòng 302 xong, chủ động xung phong.

Bạch Thần không phản đối, chỉ dặn dò một câu:

"Cẩn thận một chút."

"Ừm." Long Duyệt Hồng càng thêm dũng khí, đi tới bên ngoài bức tường của tòa nhà số 4.

Hắn vốn định mượn ống nước, đường ống ga để leo lên, kết quả phát hiện những thứ này đã bị đám thợ săn di tích "nghèo" đến phát điên rỡ đi rồi.

Phần lớn chúng đều là kim loại!

Không còn cách nào, Long Duyệt Hồng đành phải giơ bàn tay trái ra.

Cánh tay người máy loại hình T1 của hắn có công năng giác hút.

Sau khi phần kim loại đen ở vị trí tương ứng xoay tròn rồi lõm vào, khu vực giữa năm ngón tay và lòng bàn tay đều tự mọc ra các giác hút đặc thù.

Dựa vào chúng, cùng với tay trái bám vào khe tường, các vật nhô ra ngoài, Long Duyệt Hồng "bò" lên trên như thằn lằn.

Chẳng mấy chốc hắn đã đến phần ban công của phòng 302.

Các kiến trúc của phế tích xưởng sắt thép dù là ở thế giới cũ cũng thuộc loại đã có niên đại nhất định, cho nên ban công ở đây đều bị rào kín, được dựng hàng rào bảo vệ bao quanh.

Đương nhiên, hàng rào bảo vệ bằng kim loại hiện giờ chỉ còn lưu lại những lỗ nhỏ trên bề mặt bê tông, những bộ phận khác đều bị thợ săn di tích cưa đi, mang ra khỏi phế tích.

Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, việc này thực sự giống nạn châu chấu tàn phá.

Cách cửa sổ thuỷ tinh vỡ nát, Long Duyệt Hồng nhìn vào bên trong.

Nền nhà phòng khách màu nâu chỉ có chút bụi bẩn, rác rưởi, không hề có bất cứ vật phẩm gì đáng chú ý.

Nếu không phải nền nhà không tiện cậy lên, tác dụng lại chỉ để nhóm lửa, thì chưa biết chừng đám thợ săn di tích kia cũng không bỏ qua.

Long Duyệt Hồng từ trước đến nay luôn là người cẩn thận, điều này được phản ánh vào các tác phong làm việc của hắn, chính là tuy hơi chậm, nhưng rất thận trọng.

Sau khi liếc nhìn không phát hiện ra vấn đề gì, hắn vẫn xem kỹ nhiều lần, rồi mới cầm bộ đàm lên, báo cáo:

"Tổ trưởng, trong phòng khách không có bất cứ vật gì."

Tương Bạch Miên gặng hỏi lại một câu theo thói quen, ngay cả rác rưởi thuộc về loại nào, cũng phải tìm hiểu rõ ràng, rồi mới truyền lệnh mới xuống:

"Dịch sang bên cạnh một chút, xem tình hình trong phòng ngủ."

Cô biết rất rõ cánh tay người máy loại hình T1 của Long Duyệt Hồng có những công năng gì.

Vì vậy Long Duyệt Hồng di chuyển theo chiều ngang, chậm rãi bò đến chỗ cửa sổ đối diện với phòng ngủ.

Với phương châm cẩn thận là chính, Long Duyệt Hồng không đứng lên những chỗ chật hẹp có thể đứng được, mà lén lút thò đầu vào chỗ cửa sổ thuỷ tinh đã bị vỡ nát.

Trải qua nhiều gió táp mưa sa, cửa sổ thủy tinh của phòng ngủ chính đã bẩn đến mức không chịu nổi từ lâu, thông qua nó để quan sát bất cứ vật gì, đều giống như bị che phủ bởi một lớp vải mỏng màu xám, không thể nhìn rõ được.

Cũng may nơi này đã sớm có thợ săn di tích đến thăm dò, lớp thủy tinh kia đã vỡ lỗ chỗ, Long Duyệt Hồng chỉ cần điều chỉnh, đã có thể nhìn vào bên trong qua một lỗ thủng khá lớn.

Thứ đập vào mắt hắn đầu tiên là một chiếc giường đôi một mét tám.

Trên giường có ga gối màu đỏ thẫm, bên trên thêu hình long phượng trình tường, một bộ phận đã bị phai màu đến trắng bệch.

Đám thợ săn di tích kia lại không lấy chăn đi? Long Duyệt Hồng cảm thấy kinh ngạc.

Ở Đất Xám, trong vùng hoang dã, chăn cũng là một thứ rất có giá trị.

Đám "châu chấu" kia làm sao có thể bỏ qua thứ này?

Long Duyệt Hồng hơi cau mày, mang theo nghi hoặc, lại điều chỉnh vị trí đu bám, khiến mình có thể nhìn thấy khu vực đầu giường.

Đột nhiên người hắn hơi lảo đảo, thiếu chút nữa mất thăng bằng.

Hắn nhìn thấy hai cái đầu lâu trắng hếu!

Hai cái đầu lâu lần lượt nằm trên hai chiếc cuối, phần xương cổ nối liền với cơ thể được chiếc chăn màu đỏ phủ lên, cũng không biết rốt cuộc có hay không!

Nếu có, đó chính là hai bộ hài cốt đang nằm trên giường trong phòng ngủ chính thuộc căn phòng 302.

Long Duyệt Hồng lấy lại bình tĩnh, vội vàng báo cáo tình huống mình quan sát được cho Tương Bạch Miên.

Tương Bạch Miên cầm bộ đàm, nghiêng đầu nhìn Thương Kiến Diệu, lầm bầm:

"Phòng ngủ chính vẫn còn ga gối, còn chăn, còn có hai bộ hài cốt đang nằm trên giường..."

"Những thợ săn di tích lúc trước đều mù sao?" Thương Kiến Diệu tỏ ra "khiếp sợ".

Tương Bạch Miên lườm anh một cái:

"Anh nói xem?"

Thương Kiến Diệu lập tức đổi cách nói:

"Lẽ nào họ đều tín ngưỡng "Gương Vỡ"?"

Nói đến đây, Thương Kiến Diệu dang hai cánh tay ra, hơi ngửa người, nhìn lên giữa không trung nói:

"Khắp nơi đều là ảo mộng, cần gì phải nghiêm túc?"

"Xem ra phòng 302 thật sự có chuyện kỳ dị." Tương Bạch Miên không thảo luận với Thương Kiến Diệu nữa.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói:

"Cứ ở bên ngoài nhìn cũng không phải là cách, anh đưa bản bệnh án cho tôi, tôi thử xem có thể vào phòng ngủ chính không."

"Anh ở lại ngoài cửa, trông chừng phía sau cho tôi, đề phòng chuyện bất trắc."

Thương Kiến Diệu không xung phong nhận nhiệm vụ, lấy bản bệnh án đã gấp gọn gàng ra.

Tương Bạch Miên nhận lấy, sải bước định đi vào phòng 302.

Đúng lúc này, có người vỗ vai cô.

Cả người Tương Bạch Miên căng lên, quay người lại với suy nghĩ sẽ tấn công bất cứ lúc nào, kết quả lại phát hiện là Thương Kiến Diệu làm.

Không đợi cô hỏi, Thương Kiến Diệu chỉ về phía trước, thấp giọng nói:

"Cô, đi, nhầm, rồi..."

Lúc này Tương Bạch Miên mới phát hiện ra, mình hơi nhanh chân, thiếu chút nữa đi vào phòng 301.

Cô cố nén tâm trạng, không tự biến mình thành đà điểu, chỉ chậm rãi thở hắt ra.

"Hay là để tôi đi vào, nếu không tôi sợ trong thời gian ngắn cô không tìm được phòng ngủ chính." Thương Kiến Diệu giơ một tay vuốt cằm, một tay đưa ra.

Lý trí Tương Bạch Miên nói cho cô biết, quả thực có thể xảy ra cảnh khó xử đó.

Cô nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, giả vờ gật đầu với vẻ thản nhiên.

"Được."

"Tôi sẽ trông chừng phía sau cho anh."

Thương Kiến Diệu không lập tức đi vào, mà tháo ba lô chiến thuật xuống, đeo "Ngọc sáu giác quan" vào cổ tay trái.

Sau đó, anh ném dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh" cho Tương Bạch Miên.

Tương Bạch Miên không hỏi vì sao, biết làm vậy là để tăng cường thực lực cho người tiếp ứng, để lại đường lui.

Cô vừa nhận lấy sợi dây chuyền bằng bạc, cánh tay trái bỗng nhiên nặng trĩu, mất đi tri giác.

"Quả nhiên, cái giá phải trả đều ẩn chứa chỗ thiếu hụt trên phương diện nhận thức, rõ ràng là cánh tay nhân tạo, mà mình vẫn cảm thấy bị liệt..." Tương Bạch Miên vừa nghĩ thầm, vừa tung dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh" lên không trung rồi bắt lại.

Lần này, cái giá phải trả đổi thành liệt tay phải.

Đối với Tương Bạch Miên mà nói, cái này có thể chấp nhận được.

Thương Kiến Diệu đeo "Ngọc sáu giác quan", cầm bản bệnh án, sải bước đi vào.

Trước khi vào phòng, anh lịch sự gõ cửa.

Đương nhiên, vì không có cửa, anh chỉ có thể giả vờ nơi đó có tồn tại một cánh cửa.

Sau khi bước vào phòng khách, Thương Kiến Diệu thấy tình huống hoàn toàn giống với những gì Long Duyệt Hồng vừa miêu tả.

Sau khi thăm dò một chút, anh đi từng bước vào trong phòng ngủ chính.

Phòng ngủ chính cũng không còn cửa nữa, chỉ còn khung cửa ngoan cường vẫn treo ở đó.

Thương Kiến Diệu đột nhiên dựng tay trái đeo "Ngọc sáu giác quan" lên, thấp giọng nói một câu:

"Nam vô a nhục đa la tam miệu tam bồ đề."

Tuyên một tiếng phật hiệu xong, anh lập tức thẳng người, đi tới gần cửa tò vò, đưa mắt nhìn vào trong.

Vừa nhìn vào, Thương Kiến Diệu "bình tĩnh, lý trí" cũng có chút sửng sốt: Bên trong phòng ngủ chính quả thực có một chiếc giường rách nát, nhưng chỉ phủ một lớp màng nilon thủng lỗ chỗ, nào có ga với chăn màu đỏ, nào có long phượng trình tường gì đó và hai cái đầu lâu?

Thương Kiến Diệu cầm lấy bộ đàm, nói phát hiện của mình cho đám người Tương Bạch Miên.

Long Duyệt Hồng ngoài cửa sổ quả thực không tin nổi, bởi vì hiện giờ hắn vẫn còn có thể nhìn thấy chiếc giường lớn màu đỏ kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận