Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 715: Lần đầu tiên thăm dò

Trên "Hành lang tâm linh", bên ngoài phòng "1215".

Khác với trước kia, mười Thương Kiến Diệu không những cầm các vật phẩm khác nhau, hoặc có hoặc không, hơn nữa quần áo trang phục cũng có sự khác biệt nhất định, trông có vẻ rất dễ phân biệt.

Thương Kiến Diệu đội mũ săn hươu vuốt cằm, nhìn quanh một vòng nói:

"Mọi người bỏ phiếu đi."

"Chúng ta là đội ngũ dân chủ, thiểu số phục tùng đa số."

"Anh như thế là dùng đa số chuyên quyền!" Thương Kiến Diệu vẫn mặc đồng phục màu rằn ri xám có sao nói vậy.

Anh ta là người thành thực, cũng thích phản bác, từ trước đến nay không giấu gì.

Thương Kiến Diệu đội mũ săn hươu không biết móc đâu ra một cái tẩu thuốc, ngửi một cái rồi nói:

"Vì hiệu suất, phải có sự hi sinh nhất định."

Anh ta lại lập tức nói tiếp:

"Được rồi, ai đồng ý vào phòng này thăm dò thì giơ tay."

Soạt một cái, năm Thương Kiến Diệu giơ tay phải lên.

Trong này bao gồm người lỗ mãng nhất, to gan nhất, người hay phụ họa "đúng vậy, đúng vậy" theo thói quen, người thích đùa giỡn, người ghét ác như thù không quen nhìn chuyện xấu, người thích những thứ mới mẻ, thích hát hò nhảy múa.

"Năm với năm, như vậy không thể quyết định được." Thương Kiến Diệu đội mũ săn hươu ngậm tẩu thuốc, nói với vẻ mặt khó xử: "Chín người như trước kia có phải tốt rồi không?"

Anh ta là người chủ trì và người triệu tập hội hiệp thương dân chủ Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu thành thật lập tức phản bác:

"Những người khác có thể bỏ quyền, chín cũng có thể hòa nhau."

"Đúng vậy, đúng vậy." Thương Kiến Diệu phụ họa tự lắp cho mình một cánh tay người máy.

Chiếc loa nhỏ và máy ghi âm xách tay mà anh ta cầm lúc trước, bây giờ thuộc về người thích hát thích nhảy kia.

"Hai vị thí chủ, đừng cãi vã nữa." Thương Kiến Diệu xoay "Ngọc sáu giác quan" khuyên nhủ.

Anh ta mặc bộ tăng y màu vàng, khoác thêm áo cà sa đỏ, gương mặt màu sắt đen, trong mắt thậm chí còn lóe lên ánh sáng đỏ, là một nửa tăng lữ máy móc.

Thương Kiến Diệu nhu nhược cũng mặc áo rằn ri màu xám lại cười lạnh một tiếng:

"Ai biết đằng sau cánh cửa có cái gì, tùy tiện thăm dò vô cùng nguy hiểm."

"Khó khăn lắm mới thăng cấp lên "Hành lang tâm linh", trên Đất Xám cũng coi như có sức tự vệ thật sự, làm sao có thể mạo hiểm như vậy?"

"Không, câu này của anh sai rồi." Thương Kiến Diệu thành thật phản bác: "Sau mỗi một cánh cửa đều có thể cất giấu nguy hiểm, lẽ nào mãi mãi không thăm dò, cứ thế dừng lại không tiến lên?"

Nói xong, dường như anh ta đã hạ quyết tâm, giơ tay phải của mình lên:

"Tôi nghiêm túc suy nghĩ một chút, nên sẽ tán thành."

Thương Kiến Diệu đội mũ săn hươu, mặc áo bành tô thở dài thật dài:

"Kết quả bỏ phiếu Thương Kiến Diệu là..."

"Vào cửa thăm dò!"

Anh ta vừa dứt lời, mười Thương Kiến Diệu quay về thành một, trên người là bộ đồng phục rằn ri màu xám tro kia.

Đi lên trước vài bước, Thương Kiến Diệu giơ tay cầm lấy chốt cửa "1215".

Căn phòng trong "Hành lang tâm linh" dường như cũng không thể nào thực sự khóa lại, anh chỉ hơi dùng sức một chút, vặn một cái rồi đẩy mạnh, cánh cửa đỏ thẫm đã mở về phía sau.

Bên trong tối tăm, chỉ có ánh sáng le lói, khiến người ngoài cửa hoàn toàn không nhìn rõ cụ thể là gì.

Thương Kiến Diệu đã đưa ra quyết định, không chút do dự bước vào, mắt từ từ thích ứng với ánh sáng ở nơi này, nhìn thấy nơi này vẫn là một đoạn hành lang, chứ không phải là căn phòng từng được bố trí tỉ mỉ, có ngụ ý nào đó.

Thương Kiến Diệu không ngạc nhiên chút nào trước việc này.

Với kiến thức cơ bản về "Hành lang tâm linh" mà anh nắm giữ hiện giờ, có thể đưa ra một kết luận:

"Căn phòng" đối ứng với mỗi người trông có vẻ rất nhỏ, thực ra bao gồm cả thế giới tâm linh trong "Biển khởi nguồn".

Cho nên, chỉ có chủ nhân hoặc người được chủ nhân cho phép mới có thể nhìn thấy và tiếp xúc với "Căn phòng tâm linh" từng được cải tạo, người tùy tiện xâm nhập chẳng khác nào trực tiếp đáp xuống "Biển khởi nguồn" của đối phương.

Mà cách đáp xuống này cùng với việc xâm nhập sau khi biết tọa độ có sự khác biệt nhất định, nếu như so sánh thế giới tâm linh của mỗi người như một chiếc máy tính được kết nối mạng, thì loại đáp xuống tương đương với việc vừa bắt đầu đã gặp phải tường lựa, lập tức tiếp nhận một lượt kiểm tra, có thể gặp phải nguy hiểm bất cứ lúc nào, bị sức mạnh tương ứng thanh trừ, mà xâm nhập sau khi biết tọa độ lại gần như làm nhiễu tất cả cơ chế phòng ngự, đối diện với bộ phận cốt lõi nhất.

Nói cách khác, nếu như Thương Kiến Diệu thuận lọi trong phòng "1215", thăm dò đến chỗ sâu nhất, vậy thì đồng nghĩa với việc hoàn toàn xâm nhập vào "Biển khởi nguồn" của chủ nhân căn phòng, giống như Dimarco đã làm lúc trước.

Từ phương diện này có thể thấy được, năng lực "Kết nối sinh mệnh" thực sự rất mạnh.

Mà Thương Kiến Diệu thăm dò căn phòng "1215" chắc chắn sẽ không thuận buồm xuôi gió, ở nơi này, anh chắc chắn sẽ gặp phải các cảnh tượng do chủ căn phòng biến hóa ra từ các nỗi sợ hãi và một vài cơn ác mộng, một khi hãm sâu vào trong đó, sẽ không thể thoát khỏi, người nhẹ thì tinh thần bị tổn thương, để lại bóng ma tâm lý, thêm một vài nhược điểm, người vừa thì mất đi nhận thức của mình, xuất hiện những vấn đề về tinh thần ở những mức độ khác nhau, người nặng thì ý thức phân tán hoặc là bị nhốt trong "một nơi nào đó", khiến cho người thăm dò biến thành người thực vật hoặc ngủ say như Diêm Hổ trong thế giới hiện thực, nghiêm trọng nhất không cần nghi ngờ, chính là mất mạng.

Về phần "Người bảo vệ mộng ảo" của giáo phái Thần Long bị mắc "Bệnh vô tâm", Tương Bạch Miên nghi ngờ có lẽ chỉ khi xông vào căn phòng đặc thù mới gặp phải chuyện tương tự.

Đương nhiên, đối với người thức tỉnh mà nói, rất nhiều căn phòng không cần phải thăm dò vào chỗ sâu nhất, đối diện với ý thức của đối phương, sau khi xác định đây không phải cánh cửa nối đến "thế giới mới", họ thường sẽ lựa chọn rút lui.

Thương Kiến Diệu cũng không rõ lắm hành lang trước mặt này thuộc về hòn đảo sợ hãi hay là một cơn ác mộng của chủ căn phòng, tò mò tháo đèn pin "giắt" bên hông xuống, ấn nút bật.

Một luồng ánh sáng bắn ra, lại bị bóng tối xung quanh nuốt chửng, không thể tạo ra bất cứ hiệu quả nào.

"Không dùng sức mạng của người thức tỉnh thì không thể trực tiếp thay đổi hoàn cảnh trong thế giới tâm linh người khác? Trừ phi hoàn toàn xâm nhập?" Thương Kiến Diệu giơ tay lên vuốt cằm, lẩm bẩm hai câu.

Anh nghiêm túc ghi nhớ chi tiết này.

Sau khi xác nhận đèn pin mình cụ thể hóa ra vô hiệu, anh không thử về phương diện này nữa, mượn tia sáng le lói trên hành lang, quan sát bốn phía.

Gạch và đồ trang trí trên hai vách tường đều vặn vẹo vô cùng, rất nhiều chi tiết lộn xộn, giống như đột nhiên hiện ra những nỗi sợ hãi đã trải qua trước đó một cách trực quan.

Ánh sáng đến từ trần nhà, những ngọn đèn huỳnh quang nối tiếp nhau treo trên cao, nhưng lại mờ tối do điện áp không đủ.

Thương Kiến Diệu không đi về phía trước ngay, mà lùi về sau hai bước.

Anh lùi ra khỏi phòng "1215", trở về "Hành lang tâm linh".

Sau khi xác nhận chỉ có một con đường đi về phía trước, Thương Kiến Diệu không lãng phí thời gian nữa, đi qua cửa phòng, dọc theo hành lang, từng bước tiến vào trong.

Không lâu sau, trước mắt anh xuất hiện một vách tường kim loại màu bạc trắng.

Bức tường này chặn lại ở đó, khiến cho người ta không thể đi thêm về phía trước.

Ở giữa nó là một cánh cửa trượt mở, bên cạnh có thiết bị điện tử tinh vi.

Lúc này, cánh cửa trượt ra, để lộ một khe lớn.

Đằng sau khe hở mà bóng tối sâu thẳm, không có bất cứ âm thanh nào truyền ra.

Thương Kiến Diệu đứng trước cửa không xa, cảm nhận được nỗi sợ hãi mãnh liệt một cách trực quan.

Anh bị hoàn cảnh nơi này ảnh hưởng, bị thế giới tâm linh của người khác ảnh hưởng, đột nhiên sinh ra một nỗi sợ hãi và bất an không thể miêu tả.

Thương Kiến Diệu lập tức lẩm bẩm:

"Chủ nhân của căn phòng này đã gặp phải chuyện cực kỳ đáng sợ sau cánh cửa này?"

"Đây là lúc anh ta còn chưa trở thành người thức tỉnh, hoặc là một hòn đảo sợ hãi tương ứng trước khi anh ta vượt qua "Biển khởi nguồn"? Hay là xảy ra sau khi anh ta tiến vào "Hành lang tâm linh", khiến anh ta để lại ác mộng không xua tan đi được?"

Hai mức độ nguy hiểm này rõ ràng không cùng một cấp bậc, nếu là cái trước, Thương Kiến Diệu có hi vọng không nhỏ sẽ thăm dò thành công, nhưng nếu là cái sau, chuyện có thể dọa sợ một người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" tuyệt đối không đơn giản.

Nhìn bóng tối trống trải đằng sau cánh cửa, Thương Kiến Diệu một lần nữa phân hóa ra chín bản thân, bỏ phiếu quyết định xem có muốn xâm nhập hay không.

Lần này, đám người cẩn thận làm trọng kia đã dùng ưu thế tuyệt đối tám đọ hai để giành thắng lợi.

Thương Kiến Diệu tôn trọng kết quả bỏ phiếu, mười hợp làm một, ra khỏi căn phòng "1215", tiện tay đóng cánh cửa màu đỏ thẫm lại.

Sau đó, anh bày ra tư thế chạy thi một trăm mét.

Giây tiếp theo, Thương Kiến Diệu xông ra ngoài, chạy hết tốc lực, dường như muốn đo thử xem cuối hành lang ở đâu.

Không biết chạy bao lâu, anh dừng lại, thở hồng hộc.

Lúc này, phần lớn căn phòng xung quanh anh đều không có biển số nhà màu vàng, khóa màu đồng thay cũ dường như bị thứ gì chặn lại.

Chúng đều thuộc về người bình thường và người thức tỉnh chưa đi qua "Biển khởi nguồn", không thể mở được từ hành lang.

Mà đầu cùng vẫn không nhìn rõ như trước.

Lại thử nghiệm năng lực hồi lâu, Thương Kiến Diệu giơ tay lên day huyệt thái dương, lựa chọn ra ngoài.

Tinh thần tiêu hao cực lớn khiến anh không màng đến trung tâm hoạt động nghe mọi người nói chuyện phiếm, mà ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Thương Kiến Diệu đến căng tin nhỏ ăn bữa sáng, rồi đi vào căn phòng 14 tầng 647 của "Tổ điều tra cũ".

Tương Bạch Miên còn đến sớm hơn anh, đang ngồi đó đánh máy, chạy báo cáo.

Ngẩng đầu nhìn thấy Thương Kiến Diệu tiến vào, cô hơi cau mày:

"Tối qua khi viết đến đoạn "Ứng thân phật" ngủ say, tình cờ tỉnh lại, tôi nghĩ tới một việc."

"Việc gì?" Thương Kiến Diệu hăng hái hỏi.

Tương Bạch Miên cân nhắc rồi nói:

"Căn cứ vào thông tin lấy được lúc trước và thực tế chứng minh lần này, chúng ta có thể bước đầu xác định, người thức tỉnh bước vào thế giới mới hoặc là từ bỏ thể xác, hoặc là rơi vào ngủ say, thì rất ít khi tỉnh lại xử lý công việc."

"Nếu như là tình huống thứ hai, đặt vào, đặt vào công ty mình, anh sẽ liên tưởng tới ai?"

Thương Kiến Diệu sờ cằm mình, vẻ mặt dần nghiêm túc:

“Sếp tổng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận