Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 599: Nghi thức

"Dọn nhà đi rồi sao?" Long Duyệt Hồng ở trong ô tô đa dụng đang đỗ ở ven đường, nhìn cửa vào khu nhà trọ được đèn đường soi sáng, nghi hoặc hỏi.

Đã tám chín giờ tối, mấy thành viên của "Tổ điều tra cũ" cũng đã thay phiên ăn cơm, vậy mà Smith vẫn chưa về.

Họ đợi ở phía ngoài nhà trọ, chứ không ở trước cửa phòng của Smith nữa. Nếu năm người cứ ngồi xổm như thế sẽ làm cho khách lui tới sợ hãi.

Dù sao với phạm vi cảm ứng hiện giờ của Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên, đứng ở trên đường dưới tòa nhà cũng có thể cảm ứng được căn phòng tương ứng có người hay không.

Nghe thấy Long Duyệt Hồng nói vậy, Thương Kiến Diệu thở phào nhẹ nhõm:

"Xem ra là chưa dọn đi rồi."

Tương Bạch Miên trừng mắt với Thương Kiến Diệu: "Lên hỏi hàng xóm của Smith, không thể cứ chờ mãi thế này."

Người phụ trách đi hỏi chính là Bạch Thần và Long Duyệt Hồng, trong đội ngũ, họ không bắt mắt lắm, không khiến khách trọ khác cảnh giác.

Phòng 502.

Người mở cửa là một phụ nữ, sau khi thấy người tới là người lạ, trước khi Bạch Thần lên tiếng, chị ta đã đóng sầm cửa lại.

"Chị ta không dùng mắt mèo để quan sát trước sao?" Long Duyệt Hồng nói với cảm giác ấm ức.

Hắn đã sẵn sàng để hỏi rồi.

Bạch Thần nhìn mắt mèo trên cánh cửa đã đóng:

"Chắc là bị hỏng rồi."

Hơn mười giây sau, cửa phòng lại một lần nữa mở ra.

Đứng ở trước cửa đổi thành một người đàn ông trung niên.

Ông ta mặc một chiếc áo phông màu đen, quần áo tuy cũ kỹ, nhưng không có biết may vá.

"Các người là ai?" Người đàn ông trung niên nghi hoặc hỏi.

Trong lúc Long Duyệt Hồng nặn ra nụ cười thì Bạch Thần đã chỉ vào phòng 503:

"Chúng tôi là bạn của Smith, hôm nay đến tìm anh ta, nhưng đợi mãi không thấy anh ta về, ông có biết anh ta đi đâu không."

"Cậu ta à?" Người đàn ông trung niên suy nghĩ một chút rồi nói: "Thỉnh thoảng cậu ta sẽ về rất muộn, các cô chờ một chút đi."

"Vâng." Bạch Thần gật đầu cảm ơn: "Cảm ơn."

Trong lúc đi xuống cầu thang trở về chỗ đỗ xe, Long Duyệt Hồng không hiểu hỏi:

"Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến anh ta thỉnh thoảng sẽ về muộn?"

"Lĩnh được tiền lương, hưởng thụ một chút, tham gia các hoạt động giáo phái, làm giáo viên tạm thời, dạy học sinh của các lớp buổi tối..." Bạch Thần liệt kê ra một loạt khả năng.

Họ nhanh chóng thông báo tin tức cho Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu và Gnawa, mọi người nhất trí quyết định đợi đến sáng.

Trị an ở khu Kim Mạch Tuệ rõ ràng tốt hơn khu Thanh Cảm Lãm, đường phố cũng sạch sẽ hơn, ban đêm u tối tạo ra một bầu không khí yên tĩnh.

Nước mưa tí tách rơi xuống, khiến ánh đèn đường trở nên mông lung.

Gần đến mười một giờ đêm, có một người từ khúc quanh đi tới, một tay cầm chiếc ô màu đen, một tay ôm túi giấy.

Anh ta có vóc dáng cao gầy, thấp hơn Long Duyệt Hồng bốn năm phân, mặc quần áo vải thô, quần màu vàng đất rộng thùng thình, hốc mắt sâu, da hơi màu bánh mật, râu được cạo sạch sẽ.

Đây là một người không có đặc thù gì về vẻ ngoài, nhưng là con lai giữa người Hồng Hà và người Hồng Ngạn, mà những đặc điểm này phù hợp với miêu tả của Phí Lâm Thông về Smith.

Thấy người này đi vào tòa nhà trọ, bốn thành viên của "Tổ điều tra cũ" lập tức lên tinh thần.

Gnawa cũng ra khỏi trạng thái tiết kiệm điện.

Hai phút sau, Thương Kiến Diệu mỉm cười:

"Trong phòng có người rồi."

"Nhưng vì sao anh ta không bật đèn?" Long Duyệt Hồng liếc nhìn cửa sổ phòng 503.

Đèn nơi đó vẫn chưa được bật lên.

"Để tiết kiệm điện." Bạch Thần đưa ra lời giải thích của mình.

"Vậy chúng ta vào gặp Smith thôi." Tương Bạch Miên không để Gnawa ở lại canh giữ, dù sao đối phương cũng liên quan đến một tổ chức tôn giáo, ai biết được có xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào không.

Mà có một người máy thông minh như Gnawa đi theo, sẽ làm giảm xác suất toàn quân bị diệt.

Một lần nữa quay trở lại tầng năm của tòa nhà trọ, Thương Kiến Diệu xung phong nhận việc gõ cửa.

Lúc trước họ đã thử chuông cửa của phòng 503, nhưng nó hoặc là đã hỏng, hoặc là chưa thay pin mới.

Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa lặp lại ba lần, đằng sau cửa vẫn không có động tĩnh gì.

"Tín hiệu điện sinh vật của anh ta vẫn còn ở đây, nhưng dừng ở một vị trí, không di chuyển." Tương Bạch Miên nhíu mày, nói.

Thương Kiến Diệu gật đầu:

"Ý thức của anh ta cũng thế."

"Không ngủ nhanh đến vậy chứ?" Long Duyệt Hồng đột nhiên bị suy đoán của mình dọa sợ: "Lẽ nào xảy ra chuyện gì rồi?"

Tuy rằng hắn cảm thấy khó mà trùng hợp đến vậy, nhưng bao lâu nay "Tổ điều tra cũ" đã gặp không ít chuyện trùng hợp.

Thương Kiến Diệu lại gõ cửa một lần nữa, bên trong vẫn không có động tĩnh.

Tương Bạch Miên hơi trầm ngâm, nháy mắt với Bạch Thần.

Bạch Thần lấy ra một que sắt ngắn mang theo bên mình, cắm nó vào ổ khóa xoay vài cái.

Cửa phòng lặng lẽ mở ra.

Trong phòng tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ hắt vào tạo thành đường viền trên tường.

Cơn mưa khiến bầu trời đêm không trăng không sao.

"Ở phòng ngủ." Tương Bạch Miên thấp giọng nói.

Có thể thấy được khe hở ở cửa phòng ngủ le lói chút ánh sáng vàng nhạt.

Bốn thành viên nhân loại của "Tổ điều tra cũ" đều tự rút súng ra, hơi cúi người đi về phía căn phòng kia.

Trong lúc di chuyển, họ tự động bày ra đội hình chiến thuật.

Gnawa theo ở sau cùng, nhẹ tay nhẹ chân đi tới, sợ tạo ra âm thanh không cần thiết.

Cửa phòng ngủ không khóa, chỉ khép hờ.

Nhìn đám người Tương Bạch Miên đều đã có vị trí và chức trách riêng, Thương Kiến Diệu đưa tay đẩy cửa phòng ra.

Tình huống bên trong nhanh chóng đập vào mắt họ: Một chiếc giường gỗ được đặt sát vào rèm cửa sổ, cạnh đầu giường có một cái bàn, trên bàn bày một cái gương hình chữ nhật khá lớn.

Lúc này, trong căn phòng tối om, nguồn sáng duy nhất đến từ hai cây nến màu trắng đặt trước gương.

Chúng lập loè ánh lửa, soi tỏ bóng người của mình trong gương.

Ngồi trước bàn, đang nhìn gương và nến là người đàn ông mặc quần áo vải thô kia.

Trên đầu anh ta còn đeo tai nghe, dưới chân là chiếc túi giấy, trong tay cầm một quả táo màu đỏ, đang thong thả gọt vỏ.

Đêm khuya gần sáng, không có người khác trong phòng, một người đàn ông ngồi lặng lẽ trước gương, nhìn vào nến, gọt táo.

Cảnh tượng này khiến Long Duyệt Hồng sinh ra nỗi sợ hãi không thể xua đi được.

Hắn cảm nhận được một sự kỳ dị nào đó.

Cảm giác được có gió thổi, người đàn ông kia nghiêng đầu đi, nhìn ra cửa.

"Các người là ai?" Anh ta đứng phắt dậy chĩa con dao gọt hoa quả về phía trước, lên tiếng hỏi.

Rõ ràng là anh ta vô cùng sợ hãi.

Điều này khiến bầu không khí thần quái trong căn phòng đột nhiên biến mất sạch.

"Chúng tôi là bạn của Phí Lâm Thông, tới đây tìm anh." Tương Bạch Miên mỉm cười tự giới thiệu.

Người đàn ông kia mờ mịt hỏi lại:

"Hả, cô đang nói gì?"

... Tương Bạch Miên nhất thời có cảm giác như đang đối diện với chính mình.

Giây tiếp theo, người đàn ông mới nhớ ra mình đang đeo tai nghe, bèn giơ tay lấy xuống.

Tương Bạch Miên thấy thế, lặp lại câu nói vừa rồi, cuối cùng bổ sung:

"Anh là Smith đúng không?"

"Đúng vậy." Smith thở phào nhẹ nhõm: "Sao các cô lại tùy tiện đi vào nhà người khác như thế?"

"Chúng tôi thấy anh trở về, gõ cửa mà không thấy ai ra, còn tưởng anh đột nhiên ngã bệnh." Tương Bạch Miên thành khẩn nói: "Rất xin lỗi, chúng tôi có dùng chút kỹ xảo để mở cửa."

Smith suy nghĩ một chút, cảm thấy đối phương thật sự có lòng tốt, mới thở hắt ra nói:

"Sau này đừng làm vậy nữa, có thể tôi chỉ bị táo bón thì sao?"

"Có lý." Thương Kiến Diệu chấp nhận lời giải thích này.

Smith bỏ con dao gọt hoa quả xuống, tay phải lặng lẽ đặt lên khẩu súng Hồng Hà bên hông, lại hỏi:

"Phí Lâm Thông đâu, anh ta còn chưa về à?"

"Anh ta đã chết rồi, chết do con sói trắng kia ảnh hưởng." Tương Bạch Miên chỉ nói sự thật ở mặt ngoài.

Smith im lặng vài giây, thở dài nói:

"Tôi đã bảo chuyện này không đơn giản, khuyên anh ta đừng đi."

Cảm khái hai câu về việc của Phí Lâm Thông xong, Smith chỉ vào phòng khách bên ngoài nói:

"Ra ngoài nói chuyện đi."

Mấy người chặn trước phòng ngủ như thế khiến anh ta không được tự nhiên.

Đèn huỳnh quang trong phòng khách nhanh chóng được bật lên, Smith tìm một chỗ tiện cho chạy trốn, ngồi xuống, hỏi:

"Rốt cuộc các cô tìm tôi có chuyện gì?"

Tương Bạch Miên cười nói:

"Chúng tôi từ phía Nam tới, có mâu thuẫn với một đám người của giáo phái Thần Long. Ảo thuật của họ rất lợi hại, khiến chúng tôi bị thua thiệt khá nhiều, tôi nghe nói giáo phái của các anh cũng am hiểu việc này, muốn tìm anh hỏi một chút làm thế nào để đối phó với họ."

Tương Bạch Miên nói những lời này mà mặt không đổi sắc.

Vẻ mặt Smith thay đổi vài lần:

"Đám dị đoan kia à..."

"Hả?" Người kinh ngạc là Long Duyệt Hồng.

Tương Bạch Miên lập tức hỏi:

"Các anh cũng tín ngưỡng Chấp tuế "Gương Vỡ"?"

Smith khẽ gật đầu một cái, giơ hai tay lên đặt trước mặt giống như đang soi gương.

"Cuối cùng cũng tỉnh lại khỏi giấc mơ, thế giới mới ngay ở mặt kia của gương." Vị thành viên của giáo phái này thấp giọng nói.

Long Duyệt Hồng tỏ ra không hiểu:

"Nhưng Phí Lâm Thông nói các anh không sùng bái vị Chấp tuế nào, chỉ tín ngưỡng gương."

Smith sửng sốt hai giây:

"Tôi chưa từng nói như vậy, tôi chỉ nói chúng tôi tín ngưỡng gương, mà gương chính là Chấp tuế, chính là "Gương Vỡ"."

"Ừm, xem ra anh ta đã hiểu sai rồi, thảo nào không chịu gia nhập với chúng tôi."

Nói đến đây, Smith thở hắt ra, nói với vẻ mặt lắng đọng:

"Đám người dị đoan kia lại coi thường chiếc gương thần thánh, cho rằng Chấp tuế là một con rồng khổng lồ, điều này không biết căn cứ ở đâu ra!"

"À." Thương Kiến Diệu tỏ vẻ như ngộ ra: "Vậy tiệc thánh của các anh là gì?"

Smith chỉ phòng ngủ:

"Chính là táo."

"Lúc không có người khác trong phòng, đeo tai nghe, đốt nến, soi gương, gọt vỏ táo, chính là nghi thức trước khi dùng tiệc thánh, nếu trong quá trình gọt vỏ, vỏ táo không bị đứt rời, thì thời gian tiếp theo sẽ nhận được phù hộ của Chấp tuế."

Anh không cảm thấy nghi thức này rất khủng khiếp sao? Long Duyệt Hồng nhất thời lầm bầm một câu.

"Ồ." Thương Kiến Diệu không hỏi nhiều nữa.

Tương Bạch Miên lại cười nói:

"Chúc anh gặp nhiều may mắn."

"Ừm, giáo phái của các anh tên là gì?"

"Giáo phái Gương." Smith nói với vẻ đầy tự hào: "Chúng tôi không tùy tiện phát triển tín đồ, chỉ có thông qua quan sát nhiều năm, cho rằng người đó có thể, mới đưa ra lời mời."

Nói đến đây anh ta lộ ra vẻ mặt khổ sở:

"Tôi không có nghiên cứu gì về ảo thuật, chỉ chú trọng đến việc lý giải giáo lý, có lẽ không thể giúp đỡ được các cô."

Nói ra chuyện mình không phải là người thức tỉnh một cách đầy thanh tân thoát tục... Long Duyệt Hồng phải nghĩ ngợi một lúc mới hiểu được ý thật sự trong lời Smith.

Smith dừng một chút rồi nói:

"Tôi chỉ biết phải nhắm vào nhược điểm."

"Tôi cũng có thể liên lạc với giáo sĩ giúp các cô, nhưng chưa chắc ông ấy sẽ gặp các cô."
Bạn cần đăng nhập để bình luận