Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 376: Nhạc nền

Thình thịch! Thình thịch!

Nhịp tim của Tương Bạch Miên lập tức nhảy từ năm mươi lên một trăm tám mươi.

Điều này khiến cảm giác tức ngực hồi hộp, khó thở, trước mắt biến thành màu đen, đầu óc choáng váng, mất hết sức lực đồng thời chiếm hữu cô.

Khác với Đàm Kiệt còn cố lấy chút sức lực còn lại, dùng loa phóng thanh thông báo đặc điểm năng lực của kẻ địch cho mọi người lúc vừa rồi, Tương Bạch Miên cảm thấy mình có thể ngất đi bất cứ lúc nào, không lâu nữa sẽ bị suy tim.

Lần này cô không bất ngờ lắm, hiệu quả của năng lực ở cự ly gần trăm mét hiển nhiên là không giống với cực ly hơn mười mét.

Cô chỉ không ngờ rằng, với cơ thể từng được cải tạo gien của mình mà nhanh như vậy đã xuất hiện dấu hiệu không chịu nổi rồi.

Cô nghiến răng, gỡ thêm một quả lựu đạn xuống, kéo chốt, dùng tay trái ném mạnh về phía người cá đeo vòng nguyệt quế kia.

Cô muốn dùng vụ nổ để cắt ngang đối phương!

Lúc này, cô, Thương Kiến Diệu và khu vực mà đám người cá còn lại đang ở bị tòa nhà Khoa học kỹ thuật ngăn lại quá nửa, hỏa lực đến từ phía sau đều không thể yểm trợ, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Lúc lựu đạn còn chưa ném ra, người cá cao to đội vòng nguyệt quế kia đã bắt đầu chuyển động.

Điểm đến của hắn chính là chiếc xe bọc thép dày kia, tốc độ không tính là nhanh, dường như phải phân tâm duy trì hiệu quả "gia tăng nhịp tim".

Đúng lúc này, một trong hai người cá canh phòng còn sót lại đột nhiên nhảy ra khỏi công sự, đẩy hắn ngã vào bên cạnh chiếc xe thiết giáp, dùng thân thể của mình để che chắn cho hắn.

Uỳnh!

Quả lựu đạn nổ tung ở chỗ người cá cao to vốn đang đứng, sóng lửa đỏ rực mang theo những mảnh nhỏ cuốn bay một khu vực rất lớn.

Người cá dùng cả người để làm lá chắn kia không hề cảm nhận được đau đớn gì đã trực tiếp tiến vào trạng thái hấp hối.

Trong lúc lơ mơ, hắn dường như nhìn thấy cảnh tượng quê hương mà ông cụ cố đời nọ thường miêu tả: Đó là mảnh đất phì nhiêu ven hồ, đó là thành phố xa hoa rực rỡ, đó là những căn nhà nhỏ tuy không rộng rãi nhưng thuộc về mình...

Thình thịch! Thình thịch!

Nhịp tim đang đập điên cuồng của Tương Bạch Miên không hề giảm bớt, cô cảm thấy mình có thể ngất đi bất cứ lúc nào, đến mức bị sốc.

Người cá cao to đội vòng nguyệt quế đẩy thi thể không trọn vẹn trên người mình ra, dùng ánh mắt căm hận nhìn về chỗ Tương Bạch Miên đang ở.

Lúc này, Thương Kiến Diệu nắm lấy cơ hội, lăn vào trong phạm vi bảy mét tính từ xe thiết giáp.

Anh không hề lãng phí thời gian, tìm một công sự, đưa lưng về phía mục tiêu, há miệng cao giọng hô lên:

"Có bản lĩnh..."

Anh còn chưa dứt lời, Tương Bạch Miên đã không chịu nổi nữa, ngã xuống đằng sau bồn hoa để hoang, tiến vào trạng thái hôn mê, đây chính là một công sự khác mà cô đã chọn.

Vừa rồi cô mạo hiểm làm ra nhiều việc như vậy, mục đích chủ yếu nhất là yểm trợ cho Thương Kiến Diệu tiến vào trong phạm vi có thể phát huy năng lực bản thân.

Giây tiếp theo, trái tim của Thương Kiến Diệu cũng bắt đầu đập nhanh hơn, hệt như có người đang gõ trống bên tai anh.

Anh cố nén sự khó chịu, tiếp tục hô lên:

"... Thì làm chúng ta ngạt chết đi!"

Nối lại với nhau chính là "có bản lĩnh thì làm chúng ta ngạt chết đi."

Đây không phải là "khiêu khích", mà là "Người quái đản", chỉ có điều Thương Kiến Diệu dùng cách thức mềm mỏng hơn, cố gắng khiến hiệu quả kéo dài hơn một chút, hơn nữa không dễ bị phát hiện ra. Nếu ép đối phương làm ra hành động mất lý trí, thì hắn sẽ nhanh chóng ngộ ra, trước đó chưa chắc đã có cơ hội tốt để tấn công.

Sử dụng "Người quái đản" cụ thể như thế nào, chủ yếu vẫn phải xem tình hình trước mắt phù hợp với cách thức nào.

Mà muốn để sự quái đản ở mức độ khá nhẹ của đối phương phát triển theo hướng mình hi vọng, Thương Kiến Diệu cố ý nói một câu như vậy để khơi gợi.

Đây là kinh nghiệm anh tổng kết ra sau khi chiến đấu với "Cha xứ" giả.

Tim đang đập điên cuồng đến mức sắp mất khống chế, đột nhiên âm thanh bên tai Thương Kiến Diệu ngày càng nhỏ, dường như đến từ nơi xa.

Sau đó những tiếng tạch tạch tạch, pằng pằng pằng, uỳnh uỳnh chui vào tai anh.

Nhịp tim của anh không biết từ lúc nào đã trở lại bình thường.

Anh hít từng hơi lớn, lại phát hiện không khí xung quanh dường như đang bị rút ra ngoài, càng ngày càng loãng.

Hô hấp của anh bắt đầu khó khăn.

Cùng lúc đó, các thành viên của đội cảnh vệ thị trấn đang ở phòng tuyến siêu thị Ale, trung tâm thương mại Ngày Thứ Sáu một lần nữa trải nghiệm cảm giác cả thế giới bị nước lũ bao phủ, bản thân không thể tự di chuyển.

Long Duyệt Hồng có kinh nghiệm, không lãng phí thể lực quý báu để hít thở từng hơi lớn nữa, mà nín nhịn, bắn lựu đạn ra bên ngoài.

Nhưng khá nhiều chỗ ở phòng tuyến đều xuất hiện hiện tượng đạn pháo không nổ, hỏa lực đan xen không thể trấn áp người cá và quái núi cách đó không xa nữa.

Bọn họ đẩy xe pháo ra, lắp ráp hệ thống pháo cối tạm thời, vác súng chống tăng và súng phóng lựu lên, phát động tấn công về phía phòng tuyến chợ Đá Đỏ.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Không biết bao nhiêu đạn pháo cùng nổ một lúc, đám người Long Duyệt Hồng nằm sấp xuống, không dám ngóc đầu lên.

Nắm lấy cơ hội này, đám quái núi có da màu xanh lam, răng sắc nhọn vác súng tự động và súng trường, xông thẳng về phía phòng tuyến, chạy trên những tòa nhà đổ sập mà như bước trên đất bằng.

Lúc đạn pháo tạm nghỉ, Long Duyệt Hồng ngẩng đầu lên, lại gác súng phóng lựu lên bệ cửa sổ.

Dưới ánh trăng không tính là sáng sủa, hắn nhìn thấy những gương mặt vặn vẹo dữ tợn, nhìn thấy những làn da xanh nhạt, nhìn thấy những khẩu súng đen ngòm, nhìn thấy máu bắn tung tóe.

Một vài quái núi ngã xuống, nhưng đợt quái núi đằng sau không hề dừng lại, bao trùm cả đồng loại hệt như thủy triều, tiếp tục ùa về phía phòng tuyến của chợ Đá Đỏ.

Cảnh tượng này Long Duyệt Hồng chưa bao giờ chứng khiến, khiến hắn vô cùng chấn động.

Nhưng hắn không hề ngây ra vì nó, nỗi sợ hãi nào đó ép hắn bắn lựu đạn ra.

Trong tiếng nổ ầm ầm, Bạch Thần, Hàn Vọng Hoạch đều bình tĩnh chĩa vào pháo thủ phía sau và kẻ cầm đầu trong đội ngũ xung phong, mỗi phát súng lại cướp đi một sinh mệnh.

Rất nhanh, một loạt pháo thứ hai được bắn ra, phối hợp với súng của những kẻ xung phong, khiến càng ngày càng có nhiều người phòng thủ thiếu dưỡng khí phải nằm rạp xuống dưới.

Họ há miệng, cố gắng hít được nhiều dưỡng khí hơn, nhưng việc này không có tác dụng, có người đã bắt đầu nôn khan, có người đầu óc ngày càng choáng váng.

Bãi đỗ xe đằng sau toàn nhà Khoa học kỹ thuật, người cá cao to đội vòng nguyệt quế và một tên canh phòng cuối cùng đều tự cầm súng tự động lên, vừa tránh những chỗ Thương Kiến Diệu bắn phá, vừa chia một người ra, tới gần vị trí Tương Bạch Miên hôn mê, định trực tiếp giết chết cô, tránh việc cô tỉnh lại, lại phải dùng "Gia tăng nhịp tim" để đối phó.

Hai thành viên đội cảnh vệ thị trấn đang hôn mê cạnh bãi đỗ xe cũng phải xử lý hết, diệt trừ hậu họa, dù sao họ đều mặc thiết bị khung xương quân dụng, một khi tỉnh dậy đủ để xoay chuyển chiến cuộc.

Người cá cao to đội vòng nguyệt quế vừa vội vàng đối phó kẻ địch khác, không đợi mục tiêu bị trụy tim, cắt ngang năng lực.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của bọn họ, cũng không phải là cấp thiết, bởi vì "ngạt thở" sẽ không ngừng lại khi người ta bị hôn mê, chỉ cần kéo dài thời gian đủ lâu, người hôn mê cũng sẽ thiếu dưỡng khí mà chết.

Mà lúc này, Thương Kiến Diệu trốn ở đằng sau công sự lại không hề hoang mang.

Anh nhịn thở, nhẹ nhàng bỏ chiếc ba lô chiến thuật xuống, trong lúc đạn pháo cùng oanh tạc, anh lấy chiếc loa nhỏ nền xanh lam mặt đen ra, đặt nó vào trong đống đá để bảo vệ một cách đơn giản.

Điều chỉnh thứ tự phát nhạc xong, Thương Kiến Diệu bỏ súng trường, kéo khóa áo ra, tháo một quả lựu đạn từ đai vũ trang, kéo chốt.

Anh đưa lưng về phía kẻ địch, hăng hái nhẩm tính cự ly, tiện tay ném lựu đạn về phía sau.

Trong tiếng nổ ầm ầm chợt vang lên, người cá cao to và lính gác của hắn đều né đi.

Lúc này, Thương Kiến Diệu nhanh chóng cởi áo khoác màu xanh nhạt ra, ném nó ra ngoài.

Đi kèm theo chiếc áo khoác bay ra ngoài là tiếng súng bắn pằng pằng từ loa vang lên.

Tạch tạch tạch, chiếc áo khoác bị mấy viên đạn bắn xuyên qua.

Nắm lấy cơ hội này Thương Kiến Diệu theo sát phía sau, rút "Liên hợp 202" ra, lăn ngang một vòng rồi nhảy ra ngoài.

Thứ đầu tiên đập vào mắt anh chính là người cá bình thường, hắn đang ngồi xổm nơi đó, cầm một khẩu súng tự động, bên dưới tai và hai bên cổ không ngừng phập phồng.

Pằng!

Hai khẩu "Liên hợp 202" trong tay Thương Kiến Diệu đồng thời khai hỏa.

Người cá kia vừa mới ngưng mắt nhìn, sọ đã bị bắn thủng, thứ màu đỏ và màu trắng văng đầy đất.

Bịch một tiếng, Thương Kiến Diệu ngã xuống đất, lăn mấy vòng, trốn vào đằng sau một đống bê tông.

Đây là công sự được đám người cá canh phòng xây lúc trước.

Người cá đội vòng nguyệt quế kia thấy vậy, không dùng súng tự động nữa, duy trì hiệu quả "ngạt thở", bước nhanh vào trong chiếc xe bọc thép dày kia.

Tiếng động cơ nổ lập tức vang lên, chiếc xe nặng nề chắc chắn chạy hết tốc lực, định chạy ra ngoài bãi đỗ xe, tập trung với đại đội.

Trong tình hình chỉ còn một người, người cá đội vòng nguyệt quế suy nghĩ rõ ràng một việc: Đó chính là không dây dưa với đám người đã tiến vào trạng thái "ngạt thở" này nữa, nhanh chóng trở lại trận địa pháo thủ, tiếp nhận sự bảo vệ mới.

Điều này không chỉ vì hắn quý trọng mạng sống, tránh xa nơi nguy hiểm, mà còn vì lo lắng cho toàn cục. Hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất để đội ngũ liên hiệp giữa người cá và quái núi phán tan phòng tuyến chợ Đá Đỏ, phía bên hắn tuyệt đối không thể làm đứt chuỗi liên kết.

Dù sao chỉ cần duy trì cục diện hiện giờ, đám người giết lính canh phòng của hắn cũng sẽ chết vì ngạt thở.

Ù một tiếng, xe bọc thép đến gần Thương Kiến Diệu, lướt qua anh, chạy về lối ra.

Đúng lúc này, đầu óc của người cá đội vòng nguyệt quế chợt nóng lên, cảm thấy không thể cứ thế tha cho kẻ địch ở nơi này.

Hắn không hề nghĩ ngợi đánh tay lái, để chiếc xe nhắm thẳng vào Thương Kiến Diệu, cố gắng đâm chết anh, sau đó cán qua cán lại nhiều lần.

"Người quái đản"!

Trong tình huống Thương Kiến Diệu chỉ sử dụng một chút năng lực, người cá đội vòng nguyệt quế không coi anh là người thức tỉnh.

Thế là Thương Kiến Diệu không dẫn dắt mềm mỏng nữa, sau khi đối phương trực tiếp tiến vào phạm vi, trực tiếp khiến hắn trở nên vô cùng quái đản.

Nhưng người cá đội vòng nguyệt quế kia dường như lại có năng lực kháng cự nhất định với lần này, không dừng xe lại, lựa chọn quyết đấu với Thương Kiến Diệu như đàn ông.

Hắn vẫn ngồi trong xe chống đạn an toàn, đồng thời nhấn mạnh ga.

Trong tiếng động cơ tăng áp, chiếc xe bọc thép giống hệt một con ngựa hoang mất khống chế, lao về phía Thương Kiến Diệu.

Lúc này chiếc loa nhỏ ở phía khác không còn bật tiếng súng được ghi âm lại từ thành phố Cỏ Dại, nó dựa theo trình tự được cài từ trước, bật một đoạn nhạc.

Tiếng kèn Xô-na nổi bật chớp mắt vút lên cao, một giai điệu hào hùng vang vọng, khiến nhiệt huyết sôi trào.

Nhạc dạo Tiểu Đao Hội.

- Giải thích "Tiểu Đao Hội" là kịch múa dân tộc do Thương Dịch biên soạn năm 1959. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận