Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1056: Thâm nhập

Dọc đường đi, Tương Bạch Miên phát hiện trong những căn phòng mở cửa không có gì cả, trống huơ trống hoác.

Nếu không phải thỉnh thoảng có thể gặp được mấy chiếc bàn ghế, giường bị gãy đổ, cô cũng không thể khẳng định nơi này từng có người ở.

"Dọn thật sạch sẽ..." Tương Bạch Miên cảm khái một câu từ tận đáy lòng.

"Không để các thợ săn di tích có cơ hội." Thương Kiến Diệu thở dài nói.

Đỗ Hoành giơ tay sờ vào nắm đấm cửa ở bên cạnh, vừa cười vừa nói:

"Cũng không đến mức đó."

"Nắm đấm cửa, trần nhà, đèn, đều vẫn có giá trị nhất định, đừng nói đến chuyện trong tường còn có cốt thép..."

Keng keng keng, Thương Kiến Diệu vỗ tay cắt ngang lời Đỗ Hoành.

Anh khen ngợi:

"Thầy Đỗ Hoành, thầy là người rất có kinh nghiệm sống."

Đỗ Hoành bật cười một tiếng:

"Dù sao đi nữa tôi cũng là thợ săn di tích có thâm niên."

Quả nhiên nhiều kinh nghiệm... Tương Bạch Miên vừa trở thành "thợ săn chính thức" chưa được mấy năm, lặng lẽ bồi thêm một câu trong lòng.

Sau khi đi tới khu thang máy, cô kiểm tra một hồi rồi nói:

"Vẫn có điện."

"Vẫn còn có điện?" Thương Kiến Diệu kinh hãi: "Các thợ săn di tích thật là có phúc."

"Có lẽ viện nghiên cứu Số 8 còn chưa kịp tháo trạm phát điện, hơn nữa họ mới di dời được vài ngày, trạm phát điện vẫn còn đang tự động vận hành." Tương Bạch Miên suy đoán nguyên nhân.

Nhìn từ tính chất đặc biệt của địa hình núi non ở Băng Nguyên, ở đây không thể nào xây dựng được trạm thuỷ điện, nhà máy nhiệt điện, cũng không thích hợp lắp thiết bị phát năng lượng mặt trời, điện gió lại bị hạn chế bởi mùa, không thể nào đảm bảo toàn bộ viện nghiên cứu vận hành ổn định.

Cho nên Tương Bạch Miên nghi ngờ, trong ngọn núi này có một nhà máy điện nguyên tử loại nhỏ.

"Đây là chuyện tốt, không cần leo cầu thang." Đỗ Hoành không hề để ý bấm nút thang máy.

Một chiếc thang máy trong đó lập tức mở cửa ra.

Tương Bạch Miên đột nhiên nhíu mày.

Nhưng do có mặt nạ bảo hộ của thiết bị khung xương quân dụng che khuất nên không ai phát hiện ra.

Tương Bạch Miên thấy Đỗ Hoành và Thương Kiến Diệu đi về thang máy, vội vàng nói:

"Có chút vấn đề."

"Làm sao vậy?" Thương Kiến Diệu hỏi.

Tương Bạch Miên chỉ vào thang máy nói:

"Hai người xem, có ít nhất một phần ba thang máy dừng lại ở tầng năm."

"Như vậy thì có vấn đề gì?" Thương Kiến Diệu "thành thật" thẳng thắn bày tỏ mình không hiểu.

Thấy Đỗ Hoành cũng nhìn sang, Tương Bạch Miên giải thích:

"Bình thường, lúc di dời nhất định phải tập trung ở tầng có cửa ra vào."

"Những thang máy này đều phải dừng lại ở tầng dưới cùng mới đúng."

"Có khả năng nhóm người xuống cuối cùng không sử dụng hết thang máy." Thương Kiến Diệu "thành thực" phản bác.

"Vấn đề là ở chỗ, có bao nhiêu người đi lên thì sẽ có bấy nhiêu người đi xuống." Tương Bạch Miên đã sớm phân tích tình huống tương ứng.

Cùng một nhóm người đi lên dùng bảy tám buồng thang máy, đi xuống không thể chỉ dùng ba bốn buồng thang máy.

"Chen chúc một chút cũng là chuyện bình thường." Thương Kiến Diệu nói, giọng đột nhiên thấp xuống, như đang kể chuyện ma: "Cũng có thể một vài người đi lên rồi không xuống nữa..."

Đây chính là điều mà Tương Bạch Miên muốn nói:

"Vậy thì họ đi đâu?"

"Không biết." Thương Kiến Diệu lắc đầu: "Cù sao cũng không cảm ứng được ý thức nhân loại của họ."

Nói đến đây anh tỏ vẻ sợ hãi:

"Lẽ nào bên trên có bẫy."

"Đi lên xem chẳng phải là biết rồi sao?" Đỗ Hoành vẫn tỏ vẻ ung dung, không để ý lắm.

Nói thật dễ dàng... Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút, không phản đối, chỉ dựa vào hệ thống truyền tin nội bộ trong thiết bị khung xương quân dụng nhắc nhở Thương Kiến Diệu một câu:

"Đợi lát nữa giữ khoảng cách với thầy Đỗ Hoành, đi theo phía sau ông ta."

Thương Kiến Diệu giơ tay phải lên ra hiệu đã biết.

Lúc này, anh và Tương Bạch Miên đều không mang theo súng trường, dù sao trên thiết bị khung xương quân dụng đều có module vũ khí tương ứng.

Ba người đi thang máy, chẳng mấy chốc đã đến tầng thứ năm.

Ở đây không có ánh sáng tự nhiên, hoàn toàn dựa vào đèn trên tường và trần nhà.

May mắn là còn chưa cắt điện.

Nếu không thì sẽ giảm hiệu suất tìm kiếm của đám người Tương Bạch Miên đi rất nhiều.

Căn cứ vào ký ức của giáo sư Tần, tầng năm chia làm ba bộ phận.

Từ thang máy đi ra, khu vực đầu tiên là chỗ họp hàng ngày của "Hội liên tịch giáo sư" và các phòng ban phục vụ.

Trong phòng họp, đừng nói là tài liệu, ngay cả giấy vụn cũng không có một tờ nào.

Có lẽ vì bàn hội nghị màu đen quá lớn, không tiện di chuyển nên vẫn còn đặt ở giữa phòng, nhưng xung quanh nó không còn một cái ghế nào.

"Quá sạch sẽ, quá sạch sẽ rồi..." Thương Kiến Diệu lắc đầu thở dài.

Các căn phòng xung quanh thuộc về các phòng ban khác nhau cũng có trạng thái tương tự, chỉ có những thứ cồng kềnh mới được để lại, giấy tờ thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài trang, nhưng đều là quyết định xử phạt ai đó, phương án phân phối vật tư, thuộc về loại đã quá hạn, có lấy đi cũng không ảnh hưởng gì.

Đi qua khu vực này, xuyên qua một cánh cửa kim loại mở sang hai bên màu tối, Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu và Đỗ Hoành đi vào chỗ ở của các cường giả "Thế giới mới" như "Phó viện trưởng", "giáo sư lý".

Ở đây không chỉ có căn phòng để họ ngủ, hơn nữa còn giữ lại phòng làm việc của nguyên viện trưởng.

Không biết tại sao vừa bước vào khu vực này, Tương Bạch Miên sinh ra một cảm giác nặng nề ở trong lòng.

Cảm giác đè nén và ngột ngạt trước khi cơn bão ập đến.

"Anh có cảm nhận thấy điều gì bất thường không?" Cô dựa vào thiết bị truyền tin nội bộ bên trong thiết bị khung xương quân dụng để hỏi Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu đáp lại:

"Không có gì bất thường."

"Không có cảm giác tâm trạng nặng nề, ngột ngạt trong lòng?" Tương Bạch Miên hỏi.

"Không có." Vào những thời điểm thế này, Thương Kiến Diệu sẽ không nói đùa.

Tương Bạch Miên nghiêng đầu đi, lên tiếng hỏi thầy Đỗ Hoành.

Đỗ Hoành cũng lắc đầu:

"Rất bình thường."

"Có thể là vấn đề của chính tôi..." Tương Bạch Miên có chút cạn lời.

Cô phân tích một chút, tìm ra nguyên nhân có khả năng nhất: Cô là người thức tỉnh yếu nhất trong ba người.

Tuy cô đã vượt qua bóng ma tâm lý khiến mình dừng lại một khoảng thời gian rất dài, nhưng còn cách "Hành lang tâm linh" bao xa thì cô không thể nào biết được, mà Thương Kiến Diệu và Đỗ Hoành, một người đã thăm dò đến chỗ sâu trong "Hành lang tâm linh", một người có lai lịch bí ẩn, thực lực chỉ có mạnh hơn Thương Kiến Diệu chứ không kém.

Trong căn phòng của mấy cường giả "Thế giới mới", không những không nhìn thấy máy móc để duy trì sự sống cho cơ thể của họ, mà ngay cả giường có bánh xe mà họ nằm cũng không để lại một cái nào.

"Không khác gì gặp bão châu chấu." Thương Kiến Diệu nói với vẻ cùng đau đớn: "Nếu không phải bồn cầu tự hoại không tiện tháo dỡ, có lẽ họ cũng mang hết đi rồi."

"Có thể hiểu được." Đỗ Hoành mỉm cười trấn an: "Trên Đất Xám thiếu thốn vật tư, tuy viện nghiên cứu Số 8 nắm trong tay một vài căn cứ quân sự và đồng ruộng, nhà xưởng tương ứng, nhưng không phải là cái gì cũng có, hơn nữa việc này cũng đề phòng chúng ta thông qua các vết tích tìm ra thông tin hữu dụng."

Thương Kiến Diệu liếc nhìn bồn cầu trong nhà vệ sinh, tức giận nói:

"Nếu thật sự ép chúng ta, thì ngay cả phân cũng phải rút ra!"

"Việc này có thể phân tích trạng thái cơ thể của cường giả "Thế giới mới", tôi không tin ngay cả phân họ cũng mang đi!"

Đọc nhiều, xem nhiều tài liệu giải trí của thế giới cũ rồi... Tương Bạch Miên thở hắt ra nói:

"Trong hố phân tự hoại, của nhiều người trộn lẫn vào với nhau như vậy, anh biết được của ai với ai?"

Hơn nữa cường giả "Thế giới mới" bình thường đều dựa vào việc truyền dịch để sinh tồn.

Thương Kiến Diệu sửng sốt:

"Là tôi suy nghĩ thiếu thấu đáo."

Ra khỏi căn phòng của các cường giả "Thế giới mới", họ tiếp tục đi sâu vào khu vực này.

Bên dưới hành lang không biết gió phát ra từ nơi nào thổi qua từng trận, mang đến cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Hiện nay vẫn chưa hoàn toàn bước vào mùa hè của Băng Nguyên, trong lòng núi vô cùng lạnh giá.

Thương Kiến Diệu ngẩng đầu nhìn trần nhà, nói:

"Những chiếc đèn này làm sao lại không động đậy?"

"Nếu như chúng lúc sáng lúc tối, lúc ẩn lúc hiện thì càng có cảm giác hơn."

Trong giọng nói của anh mang đầy vẻ hối tiếc.

"Chẳng có ý nghĩa gì, Tiểu Hồng lại không có ở đây." Tương Bạch Miên thuận miệng đối phó một câu.

"Đúng vậy..." Thương Kiến Diệu thở dài.

Không lâu sau, họ đã tới phòng làm việc thuộc nguyên viện trưởng trong trí nhớ của giáo sư Tần.

Căn phòng này được đóng chặt, khóa rất cẩn thận, dường như bên trong có thứ gì đáng sợ.

"Muốn vào không?" Tương Bạch Miên cố ý hỏi.

Đỗ Hoành còn chưa trả lời, Thương Kiến Diệu đã nói:

"Giáo sư Tần chưa từng cảm ứng thấy ý thức nhân loại trong căn phòng này."

"Vào xem một chút đi, chưa biết chừng có thể phát hiện ra điều gì đó." Đỗ Hoành dùng giọng điệu tới cũng đã tới rồi: "Nếu thật sự có thứ gì, chắc hẳn viện nghiên cứu Số 8 đã sớm chuyển đi rồi."

Tương Bạch Miên không có dị nghị nào khác.

Không biết chìa khóa của cánh cửa kia đã vứt đi đâu, nhưng điều này không làm khó được Thương Kiến Diệu.

Anh giơ chân phải được bọc khung xương bằng kim loại lên, dùng sức đạp một phát về phía trước.

"Rầm" một tiếng, cánh cửa kia đổ thẳng xuống.

Bên trong gian phòng không được chiếu sáng, Tương Bạch Miên nương theo đèn đường, nhìn thấy vụn gỗ và bụi bặm bốc lên.

Tạch, Thương Kiến Diệu bật đèn bên trong lên.

Khi ánh đèn chiếu xuống, cảnh tượng trong căn phòng đập vào mắt ba người.

Ở đây không lớn lắm, một chiếc bàn làm việc đặt ở trong cùng, bên trên để mấy tập tài liệu, không có máy tính, cũng không có sách vở.

Chỗ gần cửa có một giá sách, đối diện với nó là khu vực để sofa.

Dựa vào thiết bị khung xương quân dụng, từ ngoài cửa Tương Bạch Miên đã nhìn thấy rõ chi tiết các loại sách báo đặt trên giá sách.

Chúng không còn lại nhiều lắm, chưa chiếm hết một phần năm giá sách, đa số thuộc về thể loại triết học, có các tác phẩm kinh điển kể về người Đất Xám, một vài quyển xuất phát từ người Hồng Hà.

Còn một phần là thể loại quản lý.

Nói chung không có giá trị để xem.

Tương Bạch Miên nghiêng đầu nói với Đỗ Hoành và Thương Kiến Diệu:

"Chúng ta phân công nhau kiểm tra một chút xem nơi này có đầu mối gì không."

"Được." Đỗ Hoành không phản đối.

Ông ta đi thẳng đến giá sách, dường như cảm thấy rất hứng thú với số sách báo kia.

Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu thì vừa tìm kiếm vừa đến gần chiếc bàn làm việc gần đó.

Trên đường, Thương Kiến Diệu cảm thán:

"Ở đây lâu rồi không có ai quét dọn."

"Đối với viện nghiên cứu Số 8 mà nói, viện trưởng là một đề tài cấm kỵ, không cho phép nhân viên tiến vào phòng làm việc của ông ta cũng là chuyện hết sức bình thường." Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng.

Chẳng mấy chốc họ đã đi đến chiếc bàn làm việc, mỗi người cầm lấy một tập tài liệu đặt vương vãi trên mặt bàn, mở ra xem.

Trong này có kế hoạch tu sửa kiến trúc viện nghiên cứu Số 8, có phương án dự toán của một năm, có đơn xin nghỉ phép.

Chúng có cái được viết bằng tiếng Đất Xám, có cái toàn bộ là tiếng Hồng Hà, có vẻ rất lộn xộn.

Chỉ có hai điểm giống nhau là đều rất kỹ và đều không có thông tin giá trị.

"Ở đây còn có một tập." Sau khi kéo liên tiếp ba ngăn tủ ra, Thương Kiến Diệu lấy ra một tập văn kiện cũng cũ kỹ.

Tương Bạch Miên đến gần, phát hiện đây là một đơn xin cải tạo khu nghiên cứu số hai, dùng tiếng Đất Xám.

Thương Kiến Diệu lật soàn soạt, nhanh chóng lật đến trang cuối cùng của văn kiện.

Chỗ này có người dùng chữ rồng bay phượng múa, viết hai chữ lớn:

"Đồng ý."

Phía dưới hai chữ lớn này còn ký một cái tên, Tương Bạch Miên tập trung nhìn kỹ, nhận ra được đó là hai chữ:

"Đỗ Hoành."

Đỗ Hoành! Trong lúc con ngươi của Tương Bạch Miên phóng to, đột nhiên cô nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân, trong cơn gió lạnh buốt xương, giọng nói của Đỗ Hoành khẽ vang lên:

"Hai người đang xem gì đấy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận