Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 431: Thay đổi suy nghĩ

Long Duyệt Hồng có thể nghĩ ra, thì Tương Bạch Miên đương nhiên cũng có thể.

Cô bật cười nói:

"Anh phải đảm bảo kẻ tập kích tiếp theo chính là "Vô tâm giả" cao cấp kia mới có thể sử dụng các này."

"Nếu chúng ta gặp phải sói hoang cực kỳ đói vào mùa đông, chẳng lẽ lại muốn tập thể khiêu vũ cho nó xem, cầu khấn nó ngơ ra vì việc đó, không nhân cơ hội nhào tới cắn hai phát?"

Về phần làm sao thay đổi động tác khi bị kích thích và phản ứng bản năng, không nằm trong phạm vi thảo luận.

Bởi vì những việc này có thể dựa vào "Thằng hề suy luận" để thực hiện.

Thương Kiến Diệu không bị vấn đề này làm khó, lưu loát đáp:

"Chúng ta có thể phân công hợp tác, hai người tiếp nhận ám chỉ, đợi đối phó với "Vô tâm giả" cao cấp kia, hai người giữ nguyên trạng thái bình thường, giải quyết những bất ngờ xảy ra giữa chừng."

"Đơn giản mà nói, nếu gặp phải sói hoang bị đói vào mùa đông trước thì hai người khiêu vũ cho nó, hai người tặng nó mấy viên đạn."

Tương Bạch Miên cẩn thận suy xét, phát hiện cảnh tượng này ngoại trừ hơi kỳ quặc, suy nghĩ khá kỳ lạ, thì dường như thật sự hữu dụng.

Đây là phương án xử lý kiểu Thương Kiến Diệu điển hình.

Khiến cả tổ đội đều tỏ ra giống lũ thần kinh.

Trong lúc suy nghĩ hiện lên trong đầu, Tương Bạch Miên xí một tiếng:

"Suýt thì bị anh làm cho mụ mị đầu óc!"

"Tôi hỏi anh, anh làm sao đảm bảo được âm âm chắc chắn thành dương?"

"Đây là vấn đề số học." Thương Kiến Diệu trả lời hùng hồn.

Tương Bạch Miên hít vào một hơi, chậm rãi thở ra:

"Lỡ đâu sau khi bóp méo phản ứng bản năng không từ khiêu vũ chuyển về rút súng bắn, mà phát triển thành ca hát thì phải làm sao?"

Thương Kiến Diệu há mồm, phát ra âm thanh:

"Pằng!"

Tương Bạch Miên hết lời chống đỡ.

Đương nhiên, ý thật sự của Thương Kiến Diệu là bắt chước tiếng súng, dọa đối phương sợ, khiến hắn tự né tránh, làm giảm hiệu quả của năng lực.

Sau khi ổn định tâm trạng, cô nghiêm túc nói:

"Phương án này có tính khả năng nhất định, nhưng tồn tại quá nhiều yếu tố không xác định, chỉ có thể dùng khi khẩn cấp."

"Tôi có một cách khá đơn giản, đó chính là làm giảm tốc độ phản ứng của bản thân."

"Dùng một câu tục ngữ để nói thì chính là: "làm việc gì cũng phải suy xét ba lần"."

Bạch Thần tưởng tượng ra lúc sử dụng phương án này:

"Khống chế bản năng của mình, nghĩ rõ ràng rồi mới chầm chậm làm ra động tác chính xác?"

"Đúng vậy." Tương Bạch Miên khẽ gật đầu: "Việc này cũng tồn tại vấn đề không nhỏ, sẽ khiến chúng ta bỏ lỡ thời cơ, khiến chúng ta không kịp ứng phó, nói chung, coi như là suy nghĩ bình thường để dự phòng, kết hợp với cách của Thương Kiến Diệu."

Nói đến đây, cô thở dài:

"So với việc này, năng lực ảo ảnh còn khó phá giải hơn, chúng ta còn không biết năng lực thứ ba lại là tai họa ngầm lớn."

Loại năng lực bóp méo thông tin hoàn cảnh để tạo ra ảo giác không thể dựa vào cách tự làm mình bị thương, dùng cảm giác đau để kích thích tinh thần là có thể tránh được.

"Ôi, vẫn phải dùng hỏa lực phạm vi lớn bao trùm, giết chết kẻ địch ở nơi năng lực của hắn không thể phát huy." Người hỗ trợ lồng tiếng chính là Thương Kiến Diệu.

Những lời này đúng là suy nghĩ trong lòng Tương Bạch Miên, nên cô không lườm anh.

"Lúc nào đó vẫn phải hỏi quán chủ Châu một chút." Tương Bạch Miên đưa ra lời tổng kết sau cùng.

Thảo luận xong vấn đề này, cô nhìn quanh một vòng, nói:

"Trước lúc "Vô tâm giả" cao cấp rống lên một tiếng, để lộ vị trí của mình, khiến ảo ảnh mất đi hiệu lực, các anh có phản ứng kỳ lạ nào không?"

"Có." Thương Kiến Diệu luôn tích cực trong việc trả lời câu hỏi: "Tôi vốn định phát bài hát xong, đổi một bài khác, kết quả không thể khống chế được bản thân."

"Đúng vậy." Long Duyệt Hồng cũng phụ họa: "Lúc đó tôi biết những "Vô tâm giả" mình nhìn thấy đều là người bình thường, đều là ảo giác tạo ra, không nên tấn công họ, chỉ vì biểu hiện của họ và hoàn cảnh như thế, trong lòng khó tránh hơi kích động. Rõ ràng tôi đã khống chế được suy nghĩ về phương diện này, nhưng một khắc đó đầu óc tự dưng nóng lên, liên tục nổ súng về phía có nhiều "Vô tâm giả"."

Bạch Thần "ừm" một tiếng:

"Tôi cũng vậy, một khắc đó suy nghĩ cất giấu trong lòng đều đổi sang thành thực tế, chỉ muốn trốn đi, đợi ảo giác trôi qua."

"Cũng gần giống vậy." Tương Bạch Miên gật đầu: "Phản ứng xúc động bị đè nén trong lòng trực tiếp bị bung ra này không chỉ chĩa vào chúng ta, lẽ nào "Vô tâm giả" cao cấp kia lại vô duyên vô cớ gầm lên một tiếng, vô duyên vô cớ tự giải từ ảo ảnh của mình?"

"Việc này..." Long Duyệt Hồng từ từ hiểu chuyện xảy ra lúc đó.

Thương Kiến Diệu nghiêm trang cảm thán:

"Tarnan đúng là ngọa hổ tàng long!"

"Đừng cướp lời thoại của tôi." Tương Bạch Miên cười mắng một câu, lại nói: "Chuyên này bây giờ không phải chúng ta muốn tránh thì có thể tránh được, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta phải chủ động một chút, hi vọng có thể nhanh chóng giải quyết tai họa ngầm."

Cô dừng một chút rồi bổ sung:

"Đêm nay ba phòng ngủ đều đừng đóng cửa, mọi người thay nhau gác đêm."

Sau khi lên thứ tự gác đêm, đám người Thương Kiến Diệu lần lượt rửa mặt, vào phòng.

Trong "Biển khởi nguồn" lấp lánh ánh sáng nhạt, trên hòn đảo có núi có nước, cây cỏ xanh biếc như thảm kia.

Thương Kiến Diệu ngồi trên một cái ghế nằm, sưởi nắng ấm áp, gió mát thổi qua, trải nghiệm cảm giác nghỉ phép được miêu tả trong các câu chuyện truyền thanh.

Nhưng hoàn cảnh vẫn không có gì thay đổi, thỉnh thoảng sẽ khiến người ta buồn chán.

Không biết qua bao lâu, Thương Kiến Diệu chợt ngồi dậy.

Cả người anh lập tức phân hóa ra từng Thương Kiến Diệu khác.

Những Thương Kiến Diệu này mặc quần áo, giống nhau, đầu óc giống nhau, thoạt nhìn không có gì khác nhau cả.

Ba Thương Kiến Diệu trong đó tự lấy ghế, ngồi vào bên cạnh ghế nằm, chơi bài với Thương Kiến Diệu bản gốc.

Hai Thương Kiến Diệu khác lại lấy ra loa nhỏ và loa phóng thanh, trong tiếng nhạc đệm, tôi một câu anh một câu hát ca dao.

Nương theo ca khúc của họ, ba Thương Kiến Diệu còn lại nhảy một vũ đạo rất có cảm giác nhịp điệu.

Hòn đảo này lập tức trở nên náo nhiệt.

Nhưng cảnh tượng tươi vui thế nào cũng có lúc kết thúc, Thương Kiến Diệu vẫn không chờ được quái vật, tai họa và chuyện bất trắc khác.

Cuối cùng, chín người hợp làm một, anh một lần nữa tiến vào "Biển khởi nguồn", bơi về phía xa.

Không biết bơi bao lâu, một hòn đảo nữa xuất hiện trước mặt anh.

Hoàn đảo này có núi có nước, bãi cỏ xanh biếc như thảm, ánh nắng rực rỡ, gió mát khẽ thổi, giống hệt hòn đảo lúc trước.

Thương Kiến Diệu đứng ở bên cạnh hòn đảo, rơi vào trầm tư.

Sáng hôm sau, Thương Kiến Diệu kể lại chuyện mình trải qua với đám người Tương Bạch Miên.

Tương Bạch Miên như có điều suy nghĩ, nói:

"Lẽ nào quái vật chính là hòn đảo?"

"Hình thức biểu hiện là giam giữ anh?"

"Vậy tôi phải nói chuyện cho ra nhẽ với nó." Thương Kiến Diệu có phương hướng mới, nhất thời vui vẻ.

Tương Bạch Miên chợt dặn dò một câu:

"Đây chỉ là suy đoán, xác suất sai rất lớn, dù sao anh cũng nên thử một lần trước."

Cô vừa dứt lời, trong căn phòng bên cạnh vang lên tiếng chuông điện thoại.

Long Duyệt Hồng lập tức cầm ống nghe lên, nói rất ra dáng:

"A lô, là ai?"

"Dấu vết biểu diễn hơi rõ." Thương Kiến Diệu đánh giá một câu: "Lúc này phải nói là "a lô, ai đấy"."

Anh đột nhiên nói rất to khiến ống nghe của Long Duyệt Hồng sinh ra tiếng vọng.

"Đúng vậy, quá giả." Lần này Tương Bạch Miên đứng về phía Thương Kiến Diệu.

Bạch Thần không nói gì, bởi vì cô chỉ biết dùng bộ đàm, chưa từng sử dụng điện thoại, cũng không nghe nhiều chương trình phát thanh.

Lúc này, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của bà chủ Ainol:

"Ai đang rống lên thế?"

"Ôi, đội vệ binh người máy đến tìm các anh."

"Vâng." Long Duyệt Hồng bị đả kích tìm về bản ngã của mình, vội vàng đáp lại.

"Đội vệ binh người máy..." Tương Bạch Miên tự nói một câu, rồi vừa cười vừa nói: "Thu dọn một chút, mang theo ít vật phẩm cần thiết rồi đi."

Đợi ở đại sảnh của khách sạn không phải là người máy thông minh, mà là một người máy phụ trợ, nó truyền đạt lời của Gnawa:

"Thị trưởng Gnawa mời các bạn đến tòa thị chính gặp ông ấy."

Quả nhiên... Đám Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười đáp:

"Được."

Tầng trên cùng của tòa thị chính, trong phòng làm việc của thị trưởng.

Đám người Tương Bạch Miên một lần nữa gặp lại Gnawa, nó vẫn mặc đồ quân phục đi giày lính, đang ngồi trên ghế bành kim loại đã được gia cố thêm.

"Có chuyện muốn mời các cô giúp đỡ." Gnawa trực tiếp vào thẳng vấn đề.

Bốn thành viên "Tổ điều tra cũ" tự ngồi xuống, không hề bất ngờ với việc này, Tương Bạch Miên vẫn giữ nụ cười lịch sự, hỏi:

"Chuyện gì vậy?"

Gnawa hơi nghiêng người về phía trước, đan hai bàn tay kim loại lại:

"Đêm qua tôi đã trao đổi với hội trưởng Cố của nghiệp đoàn thợ săn, người phụ trách các giáo phái ở địa phương về chuyện của "Vô tâm giả" cao cấp kia, mọi người cùng nhất trí mau chóng giải quyết rắc rối này."

"Dựa theo ý của quán chủ Châu, tốt nhất là thay phiên nhau truy tìm và săn giết, đừng làm với người không liên quan, như thế sẽ bị đối phương lợi dụng."

"Phương án cuối cùng là, tự thành lập đội ngũ, phụ trách nhiệm vụ phòng vệ ở một khu vực nhất định ngoài thị trấn, sau đó thanh phiên đi tìm kiếm ở những nơi mà "Vô tâm giả" cao cấp kia có thể trốn."

Sau khi dặn dò sơ qua cần phải làm những việc gì, Gnawa đưa ra lời đề nghị của mình:

"Tarnan không thiếu nhân thủ, nhưng thiếu kẻ mạnh có đủ thực lực, tôi muốn mời các cô gia nhập vào đội ngũ này, tránh để sinh vật nguy hiểm kia lại gây ra hỗn loạn, khiến dân cư vô tội bị thương tổn."

Thương Kiến Diệu đứt phắt lên, nói với vẻ đầy chính nghĩa:

"Đây là việc chúng tôi phải làm."

Nói đến dây, anh nắm bàn tay lại, co cánh tay lên:

"Để cứu vớt toàn bộ nhân loại!"

Đôi mắt lóe ra ánh sáng xanh lam của Gnawa nhìn anh với vẻ bình tĩnh, nhất thời không có bất cứ phản ứng nào.

Lúc này, Thương Kiến Diệu lại nghiêm túc nói thêm một câu:

"Nếu có thể cung cấp những nguyên liệu nấu ăn như gạo, bột mỳ, thịt tươi, thịt đông lạnh, rau quả để làm thù lao, thì càng tốt hơn."

Gnawa vẫn đang nhìn anh chằm chằm, dường như đã chết máy.

Qua vài giây, nó mới lên tiếng nói:

"Yêu cầu của các anh thật thấp..."

"Không thấp." Tương Bạch Miên để lộ ra nụ cười khiến Long Duyệt Hồng không hiểu sao cảm thấy sợ hãi.

Đợi Gnawa nhìn sang phía này, cô vẫn giữ nguyên nụ cười, tiếp tục nói:

"Hai hôm nay tôi đã nghĩ kỹ càng, có phải "Não nguồn" nói không gặp bất cứ ai đúng không?"

"Đúng vậy." Gnawa đưa ra câu trả lời khẳng định.

Nụ cười của Tương Bạch Miên càng thêm rõ:

"Nhưng nó không nói không thể nói chuyện với con người."

"Chúng tôi có thể trao đổi điện thoại với nó, hỏi một vài vấn đề, không cần gặp mặt!"

Gnawa một lần nữa im lặng, qua một hồi mới thong thả nói:

"Tôi có thể báo cáo lời đề nghị của các cô lên trên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận