Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 478: Mở tiệc

Tương Bạch Miên dựa theo những gì đã vạch ra từ trước, bắt đầu từ thị trấn Thủy Vi đến lúc quay lại chợ Đá Đỏ, cô nhặt ra những điểm quan trọng, báo cáo lên.

Về phương diện này, cô giấu đi chuyện "thành lập" hội anh em của Thương Kiến Diệu ở thành phố Cỏ Dại và chuyện "bắt cóc" người máy thông minh Gnawa, đồng thời, lúc đối phó với Dimarco, cô cũng miêu tả giáo phái Cảnh Giác là chủ lực, "Tổ điều tra cũ" vì thù lao và chút chính nghĩa đã tham gia và đội ngũ này như lính đánh thuê, dù sao cũng không quá nguy hiểm, trời sập xuống đã có người cao hơn gánh.

Từ thực tế mà nói, thực ra cũng không có vấn đề gì, giống như Duy Gia Nhĩ nói vậy, đằng sau sự trùng hợp thường là dòng chảy của vận mệnh.

Tất Ngu cầm tách trà bằng gốm lên nhấp một ngụm trước, sau đó vừa mỉm cười vừa lắc đầu cảm khái:

"Những chuyện các cô gặp phải trong lần ra ngoài công tác này còn nguy hiểm hơn người khác chấp hành mười lần, hai mươi lần nhiệm vụ, quả thực là khó tin nổi."

"Lần trước cũng thế, chỉ đi đưa một vi mạch đã bị loại bỏ cũng xảy ra một đống chuyện."

Chị ta nói được một nửa, Thương Kiến Diệu đã đưa ánh mắt nhìn về phía Long Duyệt Hồng, Tương Bạch Miên thì cố gắng nhịn xuống không làm vậy, Bạch Thần thì tỏ ra bình tĩnh, giống như người bị "vận hạn quấn thân" không phải là "Tổ điều tra cũ".

Ngay trước mặt phó trưởng ban, Long Duyệt Hồng không tiện phản bác, chỉ đành ngồi nghiêm chỉnh, giả vờ không thấy cái nhìn của Thương Kiến Diệu.

"Làm sao vậy?" Tất Ngu nói xong, hỏi thăm bầu không khí bất thường trước mặt.

Tương Bạch Miên cười giải thích:

"Bởi vì bản thân chúng tôi cũng cảm thấy mình đụng phải quá nhiều chuyện nguy hiểm, cho nên nghi ngờ có phải gần đây có thành viên nào trong tổ vận may không được tốt lắm. Thế là đoán già đoán non, anh nói tôi tôi nói anh, theo thói quen dùng chuyện này để điều chỉnh tâm trạng."

Tất Ngu bật cười một tiếng:

"Nói đùa cũng được, nhưng đừng coi là thật, mê tín là một chuyện không tốt."

Tôi cũng từng tin vào khoa học... Giờ phút này, Long Duyệt Hồng dường như nghe thấy tiếng lòng của Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu và Bạch Thần.

Tất Ngu lại nhấp một hớp trà, hỏi:

"Trong quá trình đối phó với "Chiếc thuyền Noah ngầm", các cô có đứng ngoài quan sát giáo phái Cảnh Giác chiến đấu với Dimarco không?"

"Không có." Tương Bạch Miên lắc đầu không chút do dự.

"Không có." Thương Kiến Diệu vô cùng thành khẩn phụ họa theo.

Bạch Thần và Long Duyệt Hồng cũng dùng ngôn ngữ cơ thể để cho ra đáp án tương tự.

Chuyện này tuyệt đối không phải là nói dối.

Giáo phái Cảnh Giác hoàn toàn không chiến đấu với Dimarco, họ đương nhiên không quan sát được.

Tất Ngu khẽ gật đầu:

"Tiếc quá, nếu không các cô đã thu hoạch được rất nhiều tin tức quan trọng, về người thức tỉnh, về "Hành lang tâm linh"."

Chị ta lập tức thu lại ý cười ôn hòa trên mặt, nghiêm túc nói:

"Tiếp theo các cô muốn tới thành phố Ban Sơ, nơi đó ngọa hổ tàng long, không biết có bao nhiêu người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" tồn tại."

"So với hỏa lực mạnh mẽ, quân đội đông đúc, các loại thiết bị tiên tiến, những người này còn nguy hiểm hơn, đáng sợ hơn. Điều này không có nghĩa là họ có thể sử dụng cơ thể để chắn tên lửa, mà trong thành phố nhiều người tạp nham, năng lực của họ, phạm vi bao phủ của họ đều có thể khiến bất cứ ai không đề phòng bất tri bất giác chết đi."

"Cũng may, các cô đã có kinh nghiệm đối đầu với tên "Vô tâm giả" cao cấp kia, không đến mức không hiểu gì."

Tương Bạch Miên nhân cơ hội nói:

"Phó trưởng ban, tôi đang muốn nói đến việc này."

"Không biết chúng tôi có thể xin toàn bộ tin tức về người thức tỉnh mà công ty thu thập được không? Tốt nhất là có Chấp tuế và lĩnh vực tương ứng với các năng lực khác nhau, cùng phạm vi đại khái về cái giá phải trả. Như vậy, lúc chúng tôi gặp phải tín đồ tín ngưỡng các Chấp tuế khác nhau, có thể đề phòng hữu hiệu."

"Việc này không thể chờ gặp phải rồi mới thông qua cách gửi điện báo hỏi công ty được, không phải lần nào có chuyện phát sinh, chúng tôi cũng có thể ung dung quay về nơi ở, lấy máy phát điện báo ra được."

Tất Ngu im lặng nghe xong, khẽ gật đầu nói:

"Lo lắng của cô quả thật có lý, tôi sẽ xin thử giúp các cô."

"Thực ra các cô điều tra đến mức độ này, bản thân cũng đã có đủ tư cách nhận được nhiều thông tin hơn."

Nói đến đây, chị ta mỉm cười:

"Tuy các cô gặp nhiều chuyện, nhưng thu hoạch cũng không ít đâu, chỉ riêng việc tìm hiểu được chín viện nghiên cứu lớn, biết rõ thân phận của công dân đầu tiên của thành phố Ban Sơ kia, đã là cống hiến rất lớn rồi."

"Đợi thẩm duyệt xong, cấp bậc nhân viên của các cô chắc chắn sẽ tăng lên, quyền hạn tương ứng cũng được mở rộng."

"Nhưng cũng đừng quá tin vào tư liệu mà công ty đưa cho, nó không hoàn thiện lắm đâu, cũng có thể có sự sai khác, với cả, giữa tín ngưỡng vị Chấp tuế nào với năng lực thức tỉnh là gì không có sự liên hệ tất yếu, chỉ có thể nói năng lực có xác suất cao nằm ở lĩnh vực tương ứng mà thôi, có rất nhiều trường hợp đặc biệt, tuyệt đối không được đánh đồng."

Một khi toán sai tính chất năng lực của kẻ địch, thì thật sự phải nộp mạng.

Điểm này đám người Tương Bạch Miên cũng đã được trải nghiệm: Thương Kiến Diệu đã từng bị một người thức tỉnh trong giáo đoàn "Lễ tế sinh mệnh" xóa đi một đoạn ký ức, đây rõ ràng là lĩnh vực thuộc về "Mạt Nhân", nhưng đối phương lại tín ngưỡng "Tư Mệnh".

Lúc này, thấy phó trưởng ban lại định đưa ra câu hỏi mới, Long Duyệt Hồng lấy dũng khí, vội vàng hỏi:

"Phó trưởng ban, tôi có một vấn đề."

"Chúng ta đều, à, phần lớn đều đã cải tiến gen, đến thành phố Ban Sơ liệu có bắt mắt quá không, rất dễ bị người khác nghi ngờ chúng tôi đến từ "Sinh vật Bàn Cổ"?"

Danh tiếng của công ty dường như không được tốt lắm ở trên Đất Xám, thành phố Ban Sơ lại là một thế lực lớn cách gần nhất, giữa hai bên đương nhiên có tồn tại quan hệ cạnh tranh dữ dội.

Tất Ngu nhìn Long Duyệt Hồng, cười nói:

"Không cần lo lắng, khi đến thành phố Ban Sơ, anh sẽ phát hiện ra, người cao lớn, tướng mạo đẹp, tuy không dễ dàng gặp được, nhưng ít ra cũng không hiếm lạ đến thế."

Chị ta dừng một chút, mỉm cười giải thích:

"Các anh cho rằng hàng năm công ty xuất khẩu nhiều dung dịch gốc biến đổi gien để đổi lấy vật tư như vậy, đều là đang giao dịch với ai?"

"Vậy à..." Long Duyệt Hồng làm bộ như hiểu ra.

Trên đường di chuyển rảnh rỗi không có gì làm, hắn đã xem hết quyển "Tự tu dưỡng của diễn viên" của Thương Kiến Diệu.

Tất Ngu liếc nhìn đồng hồ treo tường, cân nhắc rồi nói:

"Hôm nay tới đây thôi, các cô nghỉ ngơi lấy sức một thời gian trước, lúc nào xuất phát thì tự quyết định, báo cáo trước là được."

Sau đó nét mặt chị ta nghiêm túc lại:

"Tôi phải nhắc nhở các cô, diều tra nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt là một chuyện vô cùng nguy hiểm, ngoài chúng ta cũng có khá nhiều thế lực lớn đã thử làm chuyện tương tự, nhưng những đội ngũ được phái đi, sau khi điều tra đến một mức độ nhất định nếu không mất tích thì cũng là chết, hoặc biến thành kẻ điên, gần như không có ngoại lệ."

"Hơn nữa, thành phố Ban Sơ có rất nhiều cường giả ẩn nấp, lần này các cô đến đó phải thật cẩn thận, luôn giữ liên lạc với công ty."

"Vâng, thưa phó trưởng ban!" Thương Kiến Diệu trả lời đanh thép.

"..." Tất Ngu sửng sốt một chút: "Không cần phải nghi thức như thế, tôi chỉ nhắc nhở vài câu thôi. Được rồi, các anh có thể ra về."

Tương Bạch Miên đứng dậy, đồng thời tò mò hỏi:

"Phó trưởng ban, lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà chúng tôi vừa quay về đã phải nộp lên toàn bộ những thứ thu hoạch được?"

"Tôi nghe đội trưởng Lưu nói tình hình sơ lược, nhưng không biết người kia rốt cuộc giấu đi thứ gì."

Tất Ngu nhỏ giọng thở dài:

"Một chiếc bút ghi âm, bên trong có tài liệu tuyên truyền của một giáo phái bí ẩn."

"Giáo phái gì?" Thương Kiến Diệu lập tức hăng hái.

"Giáo phái Thiên Nhiên." Tất Ngu nói ngắn gọn: "Chúng ta tạm thời chưa có nhiều tin tức về giáo phái này."

Giáo phái Thiên Nhiên... Tương Bạch Miên thầm lặp lại cái tên này.

Nhân cơ hội, Bạch Thần còn chưa lành chỗ gãy xương mím môi, lên tiếng hỏi:

"Phó trưởng ban, đợi lần này được trao thưởng, có phải tôi cũng được làm cải tạo gien hoặc là cấy ghép tay chân nhân tạo không?"

Thực ra, sau khi có bộ thiết bị khung xương quân dụng mới, cô cũng không còn cấp thiết về điều này nữa.

Tất Ngu nhìn Bạch Thần, nghiêm mặt nói:

"Nếu cô cứ khăng khăng."

"Ừm, điều kiện tiên quyết là cô đã hiểu hết về sự nguy hiểm của cuộc giải phẫu."

Bạch Thần gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Đám người Thương Kiến Diệu lập tức chào phó trưởng ban, quay về phòng số 14 tầng 647.

Lúc này vừa mới năm rưỡi, cách giờ căng tin mở cửa còn một lúc nữa, Tương Bạch Miên ngồi vào chiếc ghế bành sau bàn làm việc, thả lỏng cơ thể, nói với vẻ cảm khái:

"Chỉ có nhà mình là thoải mái..."

Cô còn chưa dứt lời, đã thấy Thương Kiến Diệu đi tới chỗ sô pha dài, nằm thẳng xuống.

"Ê, dè dặt chút!" Tương Bạch Miên phát hiện mình còn chưa đủ tự nhiên.

"Chỉ có nhà mình là thoải mái." Thương Kiến Diệu bắt chước lời cô nói.

Long Duyệt Hồng ngồi xuống ghế sô pha đơn bên cạnh, Bạch Thần trở về chỗ ngồi của mình.

"Đợi lát nữa mời mọi người đi ăn cơm!" Tương Bạch Miên lười không muốn hoạt động thêm nữa, quyết định tha cho Thương Kiến Diệu.

Đại nhân không thèm chấp tiểu nhân!

Bốn người họ cứ thế chiếm lấy vị trí của mình, tinh thần và thể xác thả lỏng hết cỡ, cùng nhau tán gẫu.

Nói một lúc, tiếng trò chuyện trong phòng dần biến mất.

Không biết qua bao lâu, Tương Bạch Miên chợt mở mắt.

Cô bị cái dạ dày kêu gào gọi dậy.

"Sao lại ngủ mất... mấy giờ rồi?" Tương Bạch Miên thầm lẩm bẩm, lật cổ tay xem đồng hồ điện tử.

Đồng hồ báo bây giờ đã là tám giờ năm phút tối.

Tức là lúc này tất cả các căng tin đã đóng cửa!

Tương Bạch Miên há miệng, đứng dậy, vỗ mặt bàn hai cái:

"Dậy đi, dậy hết đi!"

Long Duyệt Hồng và Bạch Thần mơ màng tỉnh lại.

"Căng tin mở cửa rồi sao?" Thương Kiến Diệu vừa tỉnh lại, lập tức có tinh thần.

"Đóng cửa rồi!" Tương Bạch Miên tức giận nói: "Sao lại ngủ thẳng đến giờ?"

Cô chủ yếu bực bản thân.

Bạch Thần liếc đồng hồ, khá bình tĩnh nói:

"Chủ yếu là tinh thần thả lỏng."

Ngoài công ty, dù có người canh gác họ cũng không thể ngủ ngon, trong đầu luôn có một sợi dây căng lên.

Thời gian ngắn còn đỡ, mấy tháng như thế, dù là "người được trời chọn" cũng phải mệt mỏi, uể oải.

"Đúng vậy." Tương Bạch Miên nghĩ một chút, nở nụ cười: "Mọi người ở đây chờ, tôi đi tìm chút đồ ăn về."

"Có cần giúp không?" Thương Kiến Diệu hỏi với hai mắt sáng rực.

Tương Bạch Miên xì một tiếng:

"Nghĩ gì thế? Tôi về nhà xem có thức ăn gì không."

Qua khoảng mười lăm phút, Tương Bạch Miên quay về căn phòng 14 tầng 647, trong lòng ôm mì sợi, bắp cải, cà chua, trứng gà, mấy lon đồ hộp và một cái lò vi sóng.

Cô đặt hết đồ xuống, nhìn quanh một vòng, nở nụ cười tươi rói:

"Bọn mình mở tiệc đi!"

"Được!" Thương Kiến Diệu lập tức xông tới.

Long Duyệt Hồng và Bạch Thần thì liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được ý cười trên mặt đối phương.

Hắn cảm thấy việc này rất thú vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận