Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 888: Hợp tác cùng có lợi

Thương Kiến Diệu thành thật lắc đầu trước câu hỏi của Thường Hải Giang:

"Không biết, tôi lại không phải là họ."

Thường Hải Giang cũng không hy vọng xa vời mấy người đối diện có thể trả lời câu hỏi này, chỉ đơn thuần bày tỏ sự nghi hoặc để chứng minh phong cách hành xử của đám người kia thật sự kỳ lạ.

Anh ta nhún vai:

"Có lẽ trong đội xe của họ có một vài vật tư không thể để cho người khác nhìn thấy, cũng có thể do điều lệ bảo mật ràng buộc, phải cố gắng giảm bớt tiếp xúc với người không liên quan."

"Dù sao tôi cũng không quá tò mò, lúc đó không định đi tìm hiểu, chỉ dựa theo quy định kiểm tra giấy thông hành, sau khi nhận đủ phiếu định mức thì chuẩn bị vật tư và thức ăn chín cho họ một cách thoả đáng, giao lại cho người được phái tới."

Tương Bạch Miên khẽ gật đầu, nói:

"Sau đó họ đi về phía nào?"

Thường Hải Giang nhớ lại một chút, chỉ vào hướng đông bắc nói:

"Tôi nhớ là đi về phía bên kia."

Đó là hướng đông bắc... Đám người Tương Bạch Miên, Long Duyệt Hồng đều có linh cảm.

Thành phố Đài, đích đến của họ cũng ở bên kia.

"Anh có chú ý đến tình huống khác không?" Tương Bạch Miên không thấy lợi không bỏ vốn, lúc này mới lấy ra hai tấm phiếu định mức bằng nhựa, coi như mồi nhử để hỏi, xòe ra ở trên tay.

Thường Hải Giang bỗng nhiên cười nói:

"Tôi là sỹ quan trung cấp của "Quân cứu thế", tuân thủ kỷ luật một cách nghiêm ngặt, sẽ không nhận đồ hối lộ."

Ơ... Tương Bạch Miên không ngờ ở Băng Nguyên còn có thể gặp được chiến sĩ "Quân cứu thế" thuần túy như vậy.

Ở Ô Bắc người như vậy không còn nhiều lắm!

Mà nhìn tuổi tác, Thường Hải Giang cũng chỉ chừng ba mươi tuổi, chắc chắn không phải là nhóm người đã trải qua thời đại hỗn loạn và giai đoạn đầu của lịch mới.

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay.

Điều này khiến Thường Hải Giang có chút ngượng ngùng:

"Bình thường tôi dùng vật đổi vật, cũng buôn bán được khá nhiều vật tư, không cần phải nhận hối lộ trái với lương tâm."

"Ở đây có thể dùng vật đổi vật?" Long Duyệt Hồng kinh ngạc lên tiếng hỏi.

Hắn còn tưởng rằng bên trong "Quân cứu thế" đều giống nhau, phải dùng phiếu định mức để giao dịch, chỉ số ít là dùng hàng hóa.

Thường Hải Giang khẽ phất tay:

"Đương nhiên là được!"

"Ở Băng Nguyên, cấp trên thêm cho tôi rất nhiều quyền hành, dưới tiền đề là đảm bảo bổ sung vật tư cho nhân viên nội bộ, trạm nghỉ có thể mở ra với thợ săn di tích ở nơi khác, các đội ngũ nghiên cứu khoa học, dân du cư hoang dã, cho phép họ dùng vật tư đổi vật tư."

"Cho nên, không cần giấy thông hành cũng có thể đi vào?" Bạch Thần nhớ lại biểu hiện lúc trước của Thường Hải Giang.

Anh ta không hề nôn nóng kiểm tra giấy thông hành.

"Đúng vậy." Thường Hải Giang gật đầu: "Bất kể tới Băng Nguyên với mục đích gì, mọi người đều không dễ dàng, tiếp tế ở nơi này cũng khá khó khăn, là "Quân cứu thế", có thể giúp đỡ thì sẽ giúp đỡ một chút, dù sao cũng không phải cho không, còn có thể kiếm được."

Nói đến đây, anh ta đưa đề tài quay trở về quỹ đạo:

"Các cô còn muốn hỏi điều gì?"

"Anh còn nhớ ba người đến bổ sung vật tư của đội ngũ kia có tướng mạo như thế nào không?"

Tương Bạch Miên cân nhắc rồi hỏi.

Thường Hải Giang lắc đầu:

"Nếu như các cô có ảnh chụp, tôi có thể nhận ra được, nhưng bảo tôi tự dưng nhớ ra, đã qua hai năm rồi, ai còn nhớ được chứ?"

"Ừm, các tình huống khác tôi cũng không chú ý."

Thương Kiến Diệu nghe vậy, thở dài không chút che giấu, tỏ vẻ rất muối.

Tương Bạch Miên nghi ngờ điều mà tên này tiếc nuối có lẽ không giống mọi người nghĩ lắm, không phải tiếc nuối vì Thường Hải Giang không nhớ được đầu mối, mà vì bản thân không có vật phẩm lĩnh vực "Mạt Nhân" hoặc "Bồ Đề", không thể nhờ Thường Hải Giang mở ra quyền cho phép "tìm kiếm" ký ức.

"Các cô muốn ăn gì, bổ sung vật tư gì?" Thường Hải Giang chỉ vào quyển sổ được đóng bằng bìa ở trước mặt.

Thương Kiến Diệu rất hăng hái, cầm lấy quyển sổ mở ra xem, Tương Bạch Miên thì hỏi theo thói quen:

"Chỗ các anh có đồ ăn đặc sắc gì."

Thường Hải Giang cười nói:

"Cá ở hồ Bắc An có được tính không?"

Hồ bắc An... Long Duyệt Hồng lầm bầm.

Bạch Thần trực tiếp hỏi:

"Là hồ lớn ở phía nam kia?"

"Đúng vậy." Thường Hải Giang trả lời rất thản nhiên.

Tương Bạch Miên nhíu mày:

"Cá trong hồ bị biến dị tương đối nghiêm trọng."

Cô nói khá khéo léo, không nói thẳng về vấn đề ô nhiễm.

Thường Hải Giang cười nói không để ý lắm:

"Cá ở hồ Bắc An bị ô nhiễm chủ yếu ở nội tạng và đầu, vứt những thứ này đi thì không còn vấn đề gì lớn."

Thấy trên mặt Long Duyệt Hồng viết rõ vẻ "không tin", Thường Hải Giang lại bổ sung:

"Đây không phải là tôi nói, là mấy chuyên gia nông nghiệp trong "Quân cứu thế" của chúng tôi nói vậy, họ đã tới thực nghiệm và nghiên cứu, cầm rất nhiều mẫu trở về để phân tích, cuối cùng còn nói cho tôi biết loại cá nào có thịt khá tươi ngon, mùa hè hằng năm có thể cung ứng định kỳ cho mấy thành phố như Ô Bắc, Bình Nam."

Chuyên gia nông nghiệp của "Quân cứu thế" thật khá... Long Duyệt Hồng khen ngợi một câu từ tận đáy lòng.

Hắn thấy, các chuyên gia coi trọng đồ ăn, nghiên cứu đồ ăn, phân tích đồ ăn chắc chắn là chuyên gia giỏi.

Tương Bạch Miên nghĩ tới một chuyện, hỏi như có điều suy nghĩ:

"Các anh sẽ tổ chức đội đánh cá à?"

Thường Hải Giang lại lắc đầu:

"Người khác làm chuyện này, chúng tôi bỏ ra những vật tư như dầu đốt, vải chống lạnh để giao dịch là được."

"Những người dị dạng kia?" Tương Bạch Miên lập tức có suy đoán.

Thường Hải Giang liếc mắt quan sát cô:

"Các cô cũng nhìn thấy à?"

"Họ khá thiếu dầu đốt và vật tư chống lạnh, chúng tôi lại không có người bắt cá, vừa vặn hai bên hợp tác cùng có lợi."

Thường Hải Giang không biểu hiện ra mình là người ở trên cao nhìn xuống và vẻ thương hại bố thí.

Thương Kiến Diệu chợt đứng nghiêm, đưa tay phải đặt lên ngực trái nói:

"Vì toàn bộ nhân loại!"

Thường Hải Giang ngẩn ra hai giây, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Anh ta cũng giơ tay phải lên, đặt vào ngực trái:

"Vì toàn bộ nhân loại!"

Sau khi gọi mấy món cá và món đồng quê làm thức ăn chính, "Tổ điều tra cũ" tùy tiện tìm một chiếc bàn ăn ngồi xuống.

Các đoàn đội thợ săn di tích khác trong đại sảnh cũng không đến gần, dù sao đang ở vùng Băng Nguyên hoang vu, lái xe mấy tiếng đồng hồ cũng chưa chắc đã gặp được một người, mọi người đều không thương lượng, nhưng khá ăn ý lựa chọn thái độ cẩn thận, không muốn khiến những kẻ gian để mắt tới.

Hơn nữa, có rất nhiều phế tích thành phố bị chôn vùi ở Băng Nguyên vẫn còn chưa được khai quật mấy, có thể làm vừa lòng tất cả các đội ngũ thợ săn di tích đến đây, chỉ cần họ có thể lấy được, cho nên với tiền đề là bản thân nắm giữ một phần tin tình báo, họ không cần phải trao đổi thông tin.

Về phần đam mê nam sắc nữ sắc, nhìn số lượng người khác giới trong đội ngũ kia, họ tự nhiên rút lui có trật tự.

"Tôi có một cảm giác." Vừa ngồi xuống, Tương Bạch Miên đã nhìn quanh một vòng, nói: "Có lẽ Thường Hải Giang bị điều đến nơi này."

Ở Băng Nguyên nhìn có vẻ tự do, còn có thể thu được lợi ích trong lúc trao đổi vật tư, nhưng nơi này cách xa điểm tụ cư của nhân loại, chẳng khác nào lưu vong.

"Trông anh ta có vẻ không phải là người thuộc đám ô hợp." Long Duyệt Hồng gật đầu tán thành.

Hắn cảm thấy đây mới là người thực sự kế thừa tinh thần của "Quân cứu thế", hơn nữa không chỉ hô khẩu hiệu suông, nhập gia tùy tục, bỏ qua cái cũ, làm mọi chuyện một cách thực dụng.

Thương Kiến Diệu không hề cảm thấy hụt hẫng vì Thường Hải Giang có thể bị coi là đày ải đến Băng Nguyên, nói với giọng rất hùng hồn:

"Chỉ cần tinh thần không suy tàn, chỉ cần còn một mồi lửa le lói, sớm muộn gì cũng sẽ đón được ánh mặt trời."

Bốp bốp bốp, Tương Bạch Miên thản nhiên vỗ tay.

Thấy đám người Long Duyệt Hồng nhìn về phía mình, cô vừa cười vừa nói:

"Tôi vỗ tay giúp lão Gnawa, nếu ông ta ở đây, nghe thấy câu nói vừa rồi, chắc chắn sẽ vỗ tay."

"Ừm, làm cho bầu không khí trở nên sinh động."

Đây là suy nghĩ thật sự của cô.

Thương Kiến Diệu tỏ vẻ không tin:

"Đừng giải thích, giải thích chính là che giấu, che giấu chính là xác thực."

"Ha." Tương Bạch Miên không buồn để ý đến tên này, chỉ dùng một từ cảm thán để kết thúc đề tài.

Cô cười tủm tỉm nhìn về phía Bạch Thần:

"Hai người các cô có cần như thế không?"

"Lúc chờ cơm cũng phải bỏ một tay ra để nắm."

Hiện giờ tình huống ngồi ăn cơm của "Tổ điều tra cũ" đã lặng lẽ có sự thay đổi, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng ngồi một hàng ghế, Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên ngồi một hàng ghế.

Long Duyệt Hồng lập tức ho khan, bởi vì hắn là người chủ động nắm tay, Bạch Thần không bày tỏ mình không định dính vào nhau như thế.

Bạch Thần bình tĩnh đáp lại lời Tương Bạch Miên:

"Lúc trước không phải cô rất tán thành câu nói của Đinh Linh, trên Đất Xám có ngày hôm nay không có ngày mai sao? Có thể nắm tay thêm được một lúc thì nắm thêm, tôi cảm thấy rất tốt."

Cô không đổ trách nhiệm lên người Long Duyệt Hồng.

Tương Bạch Miên lại nhất thời không biết nên tiếp giọng điệu này thế nào.

Thương Kiến Diệu há miệng ra, phát ra âm thanh bằng giọng mạnh mẽ:

"Gâu gâu gâu."

Lần này ngay cả Bạch Thần nhiều kiến thức cũng ngây ra, càng đừng nói đến Long Duyệt Hồng.

Những đội ngũ thợ săn di tích khác đang ăn cơm ở đại sảnh cũng bất giác quay đầu lại, nhìn sang, trên mặt đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

Không biết tại sao Tương Bạch Miên luôn cảm thấy ánh mắt họ nhìn mình và Bạch Thần từ nghi hoặc trở nên kỳ quặc.

Đúng vào lúc này, lại có thêm mấy người từ bên ngoài tiến vào.

Họ có sáu người, đều mặc quần áo cũ kỹ đầy mảnh vá, tóc cắt rất ngắn, giống như vốn trọc đầu, vừa mới mọc ra một lớp mỏng dính.

"Các ông thế này không lạnh à?" Thường Hải Giang đứng ở quầy lễ tân thấy thế lên tiếng hỏi một câu.

Mặc dù hiện giờ đang là mùa hè, nhưng là mùa hè ở Băng Nguyên, nhiệt độ không khí lúc xẩm tối gần với đầu thu vùng gần Ô Bắc, có chút lành lạnh.

Trong đám người kia, người cầm đầu là một người Hồng Ngạn đã lớn tuổi, nếp nhăn trên mặt ông ta tuy chưa nhiều nhưng khá rõ ràng, lớp tóc mỏng trên đỉnh đầu có thể nhìn thấy sợi bạc.

Nghe thấy câu hỏi của Thường Hải Giang, ông ta chắp hai tay lại, nói bằng tiếng Đất Xám mang rõ khẩu âm.

"Nam mô a nhục Đa La tam miệu tam bồ đề, thí chủ có lòng tốt, đám bần tăng xin nhận tấm lòng, nhưng chúng tôi đã quen như vậy rồi."

Người trong Phật môn... Đám người Tương Bạch Miên khẽ đảo mắt, lần lượt đưa ánh mắt ra phía cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận