Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 740: Đủ quân số

Long Duyệt Hồng hơi khó chấp nhận khả năng mới mà Tương Bạch Miên vừa nói:

"Như vậy chẳng phải chứng tỏ thế giới tâm linh của chủ nhân căn phòng trở thành cái sàng, thứ càng khủng khiếp hơn kia muốn can thiệp thế nào thì can thiệp thế ấy?"

"Hắn đã là người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" rồi..."

Theo cách nói này, chẳng phải chủ nhân căn phòng tương đương với con rối của thứ khủng khiếp kia?

"Chỉ nói là có khả năng nhất định, thực tế cũng không cao." Tương Bạch Miên đáp: "Thực ra, nhìn từ trạng thái của "cha sứ" giả, nếu chủ nhân căn phòng thật sự bị âm thầm ảnh hưởng mà bản thân không hề phát giác ra trước khi trở thành người thức tỉnh hoặc tiến vào "Hành lang tâm linh", thì hắn không thể nào dung nạp bản thân, tiến vào "Hành lang tâm linh", nhưng chúng ta vẫn chưa nắm đủ kiến thức liên quan, không thể phán đoán chính xác 100%, chưa biết chừng còn tồn tại tình uống đặc biệt thì sao?"

"Đúng vậy." Lần này Thương Kiến Diệu lựa chọn phụ họa: "Giống như trong tình huống bình thường, người thức tỉnh chắc chắn không thể gặp nhau trong "Hành lang tâm linh", nhưng luôn có một vài trường hợp đặc biệt xuất hiện."

"Hành lang tâm linh" trong ngữ cảnh của anh là chỉ hành lang trải thảm dày màu vàng thẫm kia, không bao gồm các căn phòng ở hai bên.

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng:

"Nếu anh không muốn từ bỏ căn phòng này, không định đến nơi khác luyện tập, vậy thì cứ làm theo ý tưởng lúc trước đi."

"À, cố gắng tránh né cô gái kỳ quặc kia, tránh cho bản thân đột nhiên cứng nhắc, tự mình đâm vào tường, sau đó nắm lấy cơ hội, đi lên tầng bốn, tầng năm, tầng sáu hoặc tầng bảy xem một chút."

"Đây có lẽ là khu vực chủ nhân căn phòng đã không tiếp cận trong lần đầu tiên thăm dò công ty thực phẩm Số 2, một khi anh tiến vào, tiềm thức của hắn chắc chắn sẽ đẩy các chi tiết liên quan từ trí nhớ ra để hoàn thiện cảnh tượng, mà phần lớn những ký ức tương ứng đều đến từ lần thăm dò thứ hai thậm chí là thứ ba, những kinh nghiệm đó đã giúp hắn chiến thắng bóng ma tâm lý này."

Sở dĩ Tương Bạch Miên nói như vậy, là vì lúc chủ nhân căn phòng thăm dò, rõ ràng là bị hôn mê ở tầng ba.

"Được." Thương Kiến Diệu giơ tay day hai bên thái dương.

"Anh định thử luôn bây giờ?" Long Duyệt Hồng hết hồn.

Thương Kiến Diệu nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ:

"Tôi chỉ đau đầu thôi."

Đây là di chứng để lại từ tối hôm qua, cũng may tương đối nhẹ, mấy ngày nữa là sẽ trở lại bình thường.

Nghe họ nói chuyện, Tương Bạch Miên suy tư rồi nói:

"Nếu đau đầu, vậy hãy nghỉ ngơi vài ngày đã, đợi tôi xin một cuộc huấn luyện thích ứng với áo giáp thông minh sinh học rồi thử lại."

Huấn luyện tương tự chắc chắn là phải lên mặt đất.

"Vì sao?" Long Duyệt Hồng vốn muốn hỏi không đợi Tiểu Bạch à, nhưng lời đến khóe miệng, lại thay đổi thành câu khác.

Tương Bạch Miên nhìn Thương Kiến Diệu nói:

"Bóng ma tâm lý này đã cho thấy một chỗ kỳ dị, nếu tiếp tục thăm dò, không chừng sẽ xảy ra tình huống gì đó."

"Đến lúc đó, tuy trong công ty đông đảo cường giả, nhưng chắc chắn không có cách phản ứng ngay lập tức, mà ở chỗ các anh, mật độ dân cư rất đông."

"Một khi sự "kỳ dị" lọt ra bên ngoài, "Này" là người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh", chưa biết chừng không có di chứng gì nghiêm trọng, nhưng hàng xóm láng giềng xung quanh thì khó nói."

"Việc này giống như phá bom ở khu dân cư, nếu đã có cách để né tránh, thì sao phải lựa chọn lỗ mãng chứ?"

Long Duyệt Hồng không cần nghĩ ngợi nhiều đã chấp nhận cách giải thích này, bởi vì cha mẹ, em trai em gái hắn cũng được coi là hàng xóm láng giềng với Thương Kiến Diệu.

"Vậy cô nhanh chóng xin đi." Thương Kiến Diệu lập tức giục Tương Bạch Miên.

Thương Kiến Diệu "lỗ mãng" luôn nôn nóng.

Tương Bạch Miên không lập tức đi làm, khẽ đảo mắt nói:

"Anh nhớ lại xem lúc cả người đột nhiên cứng lại, tư duy đình trệ, bản thân tự đập đầu vào tường có cảm thấy nó quen thuộc không?"

"Kết nối sinh mệnh" đó." Thương Kiến Diệu tỏ vẻ "điều này không phải là chuyện đã rõ ràng rồi sao, lúc đó Dimarco không phải làm như thế à".

Tương Bạch Miên giơ tay lên đè khóe miệng:

"Đúng vậy, chỉ có điều, gặp phải "Kết nối số mệnh" ở một trong năm tại thánh địa của Phật môn, dường như cũng không phải chuyện gì quá kỳ quặc..."

Cô lầm bầm hai câu, bắt đầu làm việc.

Đợi đến khi Tương Bạch Miên thông qua mạng nội bộ, đệ trình đơn xin, Long Duyệt Hồng do dự một chút rồi nói:

"Hôm nay có đến thăm Tiểu Bạch một lúc trước rồi quay về rèn luyện không?"

Hắn nhớ hôm nay là ngày Tiểu Bạch ra khỏi phòng theo dõi, chuyển vào phòng bệnh bình thường.

Tương Bạch Miên sửng sốt một chút, mỉm cười đáp:

"Có."

Cô lại nhìn về phía Thương Kiến Diệu:

"Trông kìa, Tiểu Hồng còn tinh tế chu đáo hơn anh, còn nhớ hôm nay là ngày Tiểu Bạch chính thức kết thúc thời kỳ theo dõi."

"Tôi cũng nhớ!" Thương Kiến Diệu tỏ ra không hề thua kém.

"Vậy vì sao anh không chủ động hỏi?" Tương Bạch Miên "ha" một tiếng.

"Như vậy sẽ làm cô mất mặt, có vẻ như cô đã quên rồi." Thương Kiến Diệu "nhu nhược, nhát gan" luôn coi trọng việc thăm dò lòng người.

Ơ ... Long Duyệt Hồng không khỏi kiểm điểm bản thân.

Tương Bạch Miên "xí" một tiếng:

"Tôi là người như vậy sao? Tôi từ trước đến nay luôn là người có lòng dạ rộng rãi."

"Đi thôi, đừng chần chừ nữa, nếu không thì Tiểu Bạch cũng được chuyển sang phòng bệnh rồi."

Vừa nói chuyện cô vừa đứng dậy khỏi ghế, dẫn đầu đi ra cửa.

Vừa ra khỏi cửa phòng, Tương Bạch Miên bỗng dừng lại, nhìn thoáng qua hai bên.

"Làm sao vậy?" Long Duyệt Hồng không hiểu sao thấy căng thẳng.

Tương Bạch Miên bật cười:

"Đột nhiên nhớ tới một việc, phải quay về giải quyết đã."

Tiếp đó, cô lựa chọn hướng chính xác.

Thương Kiến Diệu ở đằng sau vuốt cằm, để lộ nụ cười.

Trong một sở nghiên cứu nào đó, tầng 12 tòa nhà ngầm.

Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng xếp thành một hàng trước cửa sổ, lần lượt chào hỏi Bạch Thần ở bên trong.

Đợi họ làm xong việc này, nghiên cứu viên phụ trách mới lên tiếng bảo:

"Các phản ứng trong cơ thể của bệnh nhân đã ổn định rồi, tiếp theo là khoảng thời gian tự mình hồi phục."

"Theo lý thuyết mà nói, sẽ không còn rủi ro bị vỡ gen nữa, nhưng mọi người cũng biết, chuyện gì cũng có thể tồn tại trường hợp ngoại lệ..."

"Con người cuối cùng cũng chết, chuyện này không có ngoại lệ." Thương Kiến Diệu "thành thực" lúc này phản bác một câu.

Tiếp đó, anh tự đưa ra vấn đề của mình:

"Người trường sinh bất tử chính là ngoại lệ!"

"Bây giờ mới bao nhiêu năm? Ai biết sau mấy trăm năm, mấy ngàn năm nữa, người trường sinh bất tử sẽ không xuất hiện tình huống ý thức suy giảm..." Các Thương Kiến Diệu lại bắt đầu cãi vã.

Thái dương của nghiên cứu viên kia nảy lên thình thịch, anh ta giả vờ tên kia không tồn tại, nói với Long Duyệt Hồng và Tương Bạch Miên.

"Nói chung, bệnh nhân còn phải ở lại thêm một khoảng thời gian, tiếp nhận rất nhiều phác đồ điều trị phụ trợ, đến khi cơ thể cô ấy hoàn toàn hồi phục mới được đi, về điểm này, sau khi phẫu thuật đã nói với các cô rồi."

"Lúc đó có nói khoảng một tháng?" Long Duyệt Hồng chủ động hỏi.

Vị nghiên cứu viên kia gật đầu:

"Bình thường là thế, nhưng trong các điểm cải tạo của bạn của các anh có bao gồm "tăng cường năng lực tự hồi phục", mấy hôm nay hiệu quả cũng rất rõ rệt, hơn nữa chúng tôi cung cấp đủ các loại phương pháp hồi phục, hai tuần, thậm chí là ngắn hơn đã có thể hoàn toàn quay trở lại như người bình thường."

"Thế này còn có thể tính là người bình thường sao?" Thương Kiến Diệu trong lúc bận rộn vẫn cố bật lại một câu.

Tất cả mọi người đều im lặng.

Câu hỏi này thật sự rất khó trả lời.

Sau khi làm xong thủ tục, Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng chờ ở cửa phòng theo dõi, nhìn các nhân viên của sở nghiên cứu đẩy Bạch Thần ra.

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay.

Anh không những vỗ tay, còn hô to:

"Chào mừng trở về!"

Bạch Thần nhắm mắt, chỉ muốn giả vờ không quen biết tên này.

Mà Long Duyệt Hồng thì chủ động xung phong, hỗ trợ đẩy giường bệnh.

Sau khi vào phòng bệnh bình thường, Tương Bạch Miên cười nói:

"Tiểu Bạch, có muốn thử xuống giường đi vài bước không?"

Việc này đã được đồng ý.

"Được." Bạch Thần đã sớm nằm đến chán rồi.

Tương Bạch Miên lập tức đưa tay phải đỡ đồng đội lên.

Nhìn Bạch Thần lảo đảo bước từng bước về phía trước, Long Duyệt Hồng thở phào một hơi, để lộ ra nụ cười từ đáy lòng.

Qua một hồi, thấy thời gian thăm hỏi gần kết thúc, Tương Bạch Miên thông báo chuyện tiểu đội sắp ra ngoài huấn luyện cho Bạch Thần biết.

"Yên tâm, chúng tôi định ra ngoài vào buổi chiều, ở trên mặt đất một buổi đêm, sáng hôm sau thì quay về, sẽ không để cô trơ trọi một mình." Tương Bạch Miên nói đùa.

Bạch Thần "ừ" một tiếng:

"Được."

Tương Bạch Miên thấy thế, chớp chớp mắt, không nói gì thêm.

Trên đường quay trở về tầng 647, cô mới cảm khái:

"Đừng thấy Tiểu Bạch bề ngoài kiên cường, rất nhiều chuyện không để ý lắm, nhưng sâu trong nội tâm cô ấy vẫn có chỗ mềm yếu."

"Vừa rồi rõ ràng tôi chỉ nói đùa, mà cô ấy lại tưởng thật, điều này chứng tỏ cô ấy thực sự không muốn ở một mình thêm nữa, bất tri bất giác ỷ lại vào bạn bè."

Long Duyệt Hồng há miệng ra, nhưng im lặng không nói.

Đợi quay trở lại phòng làm việc của "Tổ điều tra cũ" , rốt cuộc hắn lấy dũng khí lên tiếng:

"Tổ trưởng, tôi muốn ở lại thêm một thời gian."

"Anh quyết định rồi?" Người nghiêm túc hỏi lại không phải là Tương Bạch Miên mà là Thương Kiến Diệu.

Long Duyệt Hồng thở hắt ra nói:

"Quyết định rồi."

"Nhân lúc năng lực hiện giờ của tôi còn theo kịp mọi người, ở lại thêm một thời gian nữa."

Tương Bạch Miên chậm rãi gật đầu:

"Bất kể anh vì điều gì, tôi đều tin anh đã suy nghĩ kỹ càng rồi mới quyết định."

"Nếu đã vậy, thì..."

Cô chợt mỉm cười:

"Chào mừng quay về đơn vị!"

Vành mắt Long Duyệt Hồng nóng lên, lớn tiếng đáp lại:

"Rõ, thưa tổ trưởng!"

Sau khi tâm trạng bình tĩnh hơn chút, hắn vội vàng hỏi:

"Tôi có cần xin cấy ghép tay chân nhân tạo, cải tạo gien và thí nghiệm người thức tỉnh không?"

Nói xong, hắn mới nhớ ra bản thân hình như không có nhiều điểm cống hiến đến vậy.

Nhưng hắn đã giúp cha mẹ đổi sang một căn phòng lớn, sống thoải mái một thời gian.

Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút rồi nói:

"Tay chân nhân tạo thì không cần, cánh tay người máy của anh cũng không kém chút nào."

"cải tạo gien và thí nghiệm người thức tỉnh, có thể thử một lần, nhưng không phải bây giờ, tình hình sức khỏe của anh vẫn chưa phải là lúc có điều kiện tốt nhất."

"Đến lúc đó, nếu như thiếu điểm công hiến, tôi có thể cho anh mượn, dù sao bình thường tôi cũng toàn ăn nhờ ở đậu cha mẹ mình."

"Ừm." Long Duyệt Hồng gật đầu lia lịa.

Buổi chiều hai ngày sau, "Tổ điều tra cũ" nhận được phê chuẩn, mấy thành viên còn lại mang theo hai thiết bị khung xương quân dụng và áo giáp thông minh sinh học loại hình tắc kè hoa, ra khỏi "Sinh vật Bàn Cổ", đi lên mặt đất của Đất Xám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận